[Dịch] Địa Phủ Bằng Hữu Khuyên

Chương 18 : Anh mới tới tuổi mãn kinh

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:09 29-11-2018

.
Dám đánh chủ ý với bạn gái của mình, dù là thiên vưỡng lão tử mình cũng đánh không lầm, huống chi tiểu tử trước mắt chỉ là tên lưu manh đây? Trịnh Kiền rất nhanh đánh gục đám người trước mắt, để thêm chút giáo huấn, hắn dùng lực lượng càng lớn hơn khi nãy, chỉ khoảng một phút ngắn ngủi mấy tên côn đồ đều ngã lăn dưới đất, tay chân trật khớp, thân hình như đống bùn nhão té dưới đất. Đặc biệt là tên thanh niên áo hoa, khuôn mặt như cha mẹ chết, hắn quay đầu nhìn chằm chằm đám tiểu đệ, nếu không phải hiện giờ không thể động đậy, thế nào hắn cũng phải tiến lên đánh chết đám côn đồ kia. - Tiểu tử, anh rất có gan đâu, một lần giáo huấn không đủ, còn lần thứ hai? Trịnh Kiền mỉm cười đi tới. Nhìn thấy nụ cười trên mặt Trịnh Kiền, khuôn mặt thanh niên lông gà ninh thành khổ qua, miệng không ngừng cầu xin tha thứ, nếu không phải tay chân bị sai khớp hắn khẳng định không chút do dự phục lạy Trịnh Kiền. - Tiểu muội muội thân ái a, khuôn mặt như trứng ngỗng nhé… Đột nhiên di động của Trịnh Kiền vang lên, đây là di động hắn mới mua đêm qua, sau đó thay tiếng chuông reo kiểu mới, nghe cực kỳ đủ vị. Nhìn thấy dãy số, là Mạnh Hoành gọi tới. - Trịnh lão đệ, tôi đã tra xét được, ngày hôm qua cậu cho tôi biển số xe là của một tiểu đệ tâm phúc của tiểu đầu mục Dương ca, là lưu manh trong Hán Thành thị, ngoài ra bạn của tôi bên công an nhất định không chịu nói cho tôi biết lý do, tôi chỉ tra được như vậy, xin lỗi a! Thanh âm Mạnh Hoành truyền qua, tràn ngập xin lỗi. Trịnh Kiền vội nói: - Không có chuyện gì, Mạnh đại ca, như vậy là đủ rồi! Cúp điện thoại, Trịnh Kiền nhíu mày, thủ hạ tâm phúc của tiểu đầu mục Dương ca tại sao phải bắt Lê Thiên Thiên? Là bạn học cùng lớp, tuy nói không thân thiết, nhưng Trịnh Kiền không thể thấy chết mà không cứu, huống hồ ở thời điểm này hắn còn thiếu tới hai mươi ngàn âm đức đâu? Phàm là chuyện gì có thể kiếm âm đức, hắn sẽ làm tất cả. Nhưng đúng lúc này thanh niên lông gà nằm dưới đất chợt vảnh tai nói: - Đại ca, chẳng lẽ anh muốn tìm Lê Thiên Thiên bài danh đệ tứ hoa hậu giảng đường sao? Mấy ngày hôm trước tôi nghe nói thủ hạ của Dương ca là Quách Qua đã mang nàng đi! - Quách Qua? Trịnh Kiền nhướng mày, có chút hăng hái nhìn thanh niên lông gà, nhưng lúc này thanh niên áo hoa cũng tranh công nói: - Tôi biết, hắn là tâm phúc của Dương ca, ở vùng này rất có uy vọng, toàn bộ quán bar ktv xung quanh đây đều do hắn bảo kê. - Các anh chẳng phải hỗn trên đường sao? Như vậy tranh nhau cung khai ra hắn, chẳng lẽ các anh không sợ bị trả thù? Trịnh Kiền cười hỏi. Thanh niên áo hoa trầm mặc, dừng một chút mới nói: - Chúng tôi bất quá là ỷ vào trong nhà có chút tiền đi ra làm lưu manh thôi, hoàn toàn không giống như bọn họ, hơn nữa tuần trước chúng tôi còn có xung đột với bọn họ… - Nga, nguyên lai là các anh muốn mượn tay tôi đi báo thù cho các anh sao? Trịnh Kiền cười nói: - Nếu tôi thắng, các anh báo được thù tuần trước, nếu tôi thua, các anh báo được thù hôm nay, thật sự là một hòn đá ném hai chim! Thanh niên áo hoa dừng chốc lát mới nói: - Tôi tên Vương Khắc, là sinh viên đại học công nghệ bên cạnh đại học y khoa, cha mẹ tôi có công ty nhỏ trong Hán Thành thị, với thủ đoạn của anh, tôi không cần lừa anh, tôi biết rõ hậu quả! Trịnh Kiền chợt nheo mắt, đột nhiên đi tới chỗ thanh niên áo hoa, giẫm vài cái lên người hắn, chỉ nghe một trận thanh âm thanh thúy răng rắc truyền ra, tay chân bi sai khớp của Vương Khắc đã có thể hoạt động trở lại. Vẻ mặt hắn khiếp sợ nhìn Trịnh Kiền, còn mang theo vẻ mừng rỡ. Theo sau, Trịnh Kiền cũng khôi phục lại tay chân cho những người khác, thanh niên lông gà bu lại nói: - Tôi tên Vương Lịch, Vương Khắc là anh họ của tôi. Trịnh Kiền không thời gian dây dưa với họ, trực tiếp hỏi: - Đem những tình huống về Dương ca mà các anh biết đều nói ra, càng chi tiết càng tốt! Đại học trong Hán Thành thị thật không ít, thương nghiệp cũng rất phát đạt, chỗ ăn chơi càng nhiều, vì vậy cũng tạo ra những đám côn đồ bảo kê, trong đó ở Hồng Sơn lấy Dương ca là lớn nhất, cơ hồ bao phủ 30% quán bar cùng ktv, còn có Hà Khẩu cùng khu Thiên Hối cũng đều có hai tốp thế lực có thực lực tương đối chiếm cứ. Giữa ba bên có xung đột ích lợi, thường xuyên bùng nổ một ít đấu tranh quy mô nhỏ, hơn nữa ở phía dưới có một ít tên côn đồ thường xuyên làm chuyện lừa gạt sinh viên, những chuyện này nhìn mãi cũng quen mắt. Như Vương Khắc cùng Vương Lịch, là sinh viên dựa vào trong nhà có chút tiền trinh đi ra giả vờ giả vịt dọa người mà thôi, nếu thật sự giả bộ không xong, sẽ tiêu tiền mời người hỗ trợ. Mà hiện tại bắt cóc Lê Thiên Thiên chính là tâm phúc thủ hạ của Dương ca tên Quách Qua. - Bình thường Quách Qua hay ở nơi nào? Các anh có thể hỏi thăm được không? Trịnh Kiền khẽ cau mày, mở miệng hỏi. - Hiện tại vào giờ này, hắn hẳn là đang ở trong nhà khu Hồng Sơn. Một tiểu thanh niên bên cạnh Vương Lịch hồi đáp. Trịnh Kiền gật gật đầu, trầm ngâm một lát nói: - Như vậy đi, anh đưa địa chỉ cho tôi, sau đó đưa bạn gái tôi về tiểu khu Quan Nam, ngoài ra các anh không cần quản! Hoàng Ngưng lo lắng Trịnh Kiền đi làm chuyện mạo hiểm, lôi kéo tay áo hắn không buông. - Yên tâm đi, anh không ngốc, hôm nay anh cần đi vào bệnh viện chữa bệnh cho Lâm Thiên Nghiệp đâu, chốc lát anh còn cần chuyển nhà. Trịnh Kiền quay đầu nhéo nhéo khuôn mặt Hoàng Ngưng, cười nói: - Ngoan, em đi về trước. … Khi Trịnh Kiền đi vào bệnh viện, Lý Văn đang đợi, ngày hôm qua Lâm Thiên Nghiệp đã tỉnh lại, hơn nữa tinh thần thoạt nhìn tốt hơn nhiều. - Là tiểu Trịnh tới rồi sao, mau ngồi xuống, đây là canh gà do tôi tự mình xuống bếp nấu, nhân tiện làm cho cậu một phần, mau tới uống đi! Lý Văn cười nói. Trịnh Kiền cũng không khách khí, uống xong lau mép, cười nói: - Bác gái nấu canh uống ngon thật! Sau khi uống xong, hắn lại thoa thuốc cho Lâm Thiên Nghiệp, đây là phương thuốc hắn tìm được trong Dược Vương truyền thừa, hơn nữa hắn còn phát hiện, mặc dù truyền thừa nằm trong đầu của mình, nhưng có rất nhiều thứ hắn tạm thời chưa có biện pháp xem xét, dù sao hắn còn chưa trả xong nợ cho vay. Đi ra ngoài, Lý Văn cười nói: - Tiểu Trịnh, cậu đã không cần thù lao, ngày hôm qua tôi dùng danh nghĩa của cậu quyên cho công trình hi vọng một nhóm trang bị dạy học cùng quần áo. Trịnh Kiền sửng sốt, ngày hôm qua? Hắn không nhận được tin nhắn nhắc nhở a? Chẳng lẽ âm đức quyên tiền chỉ có thể thu được một lần sao? Ngay lúc hắn đang nói chuyện với Lý Văn, trên hành lang đột nhiên xuất hiện một mỹ nữ áo trắng rất nhanh đi tới, giày cao gót nện lên sàn nhà phát ra tiếng đát đát, thật dễ nghe. Lý Văn nhìn thấy mỹ nữ, khuôn mặt hiện vẻ ôn hòa, cười nói: - Tiểu Trịnh, để tôi giới thiệu cho cậu, đây là em họ của Thiên Nghiệp tên Lâm Vân Khê, hôm nay tới bệnh viện thăm Thiên Nghiệp. Trịnh Kiền ngẩng đầu nhìn lại, cô gái mặc áo gió màu trắng, dáng người thon dài xinh đẹp, quần bò bao phủ đôi chân thẳng tắp, cực kỳ hấp dẫn. Hơn nữa nàng mang đôi giày khảm pha lê, làm cho người ta cảm thấy hai mắt tỏa sáng. Cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Kiền, Lâm Vân Khê cũng không cho hắn sắc mặt tốt, trực tiếp đi thẳng vào trong phòng bệnh, miệng còn lạnh băng ném ra một câu: - Lưu manh! Trịnh Kiền vuốt mũi, có chút xấu hổ. Nhưng Lý Văn lại không chút tức giận, ngược lại trên mặt bà hiện tia chờ mong, bà nhìn thoáng qua Lâm Vân Khê trong phòng bệnh, lại trộm kéo Trịnh Kiền đi sang một bên hành lang, thấp giọng hỏi: - Tiểu Trịnh, cậu cảm thấy Vân Khê nhà chúng tôi như thế nào? - Ân, trước lớn sau vểnh, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, đôi đùi đẹp…là mỹ nhân bại hoại! Trịnh Kiền lẩm bẩm. - Cái gì? Lý Văn có chút không nghe rõ, hỏi lại. - Nga! Lúc này Trịnh Kiền mới kịp phản ứng, vội nói: - Ân, không sai, là không sai, là mỹ nhân bại hoại, nhưng có một chút không tốt… - Cái gì không tốt? Lý Văn khó hiểu. - Nàng có bệnh! Trịnh Kiền buột miệng nói ra. Không đợi Lý Văn nói chuyện, cô gái không biết từ khi nào đã đi ra, hung hăng trừng mắt liếc Trịnh Kiền: - Anh mới có bệnh! Trịnh Kiền nhất thời im lặng không nói, dứt khoát xem như không nghe thấy. Lý Văn vội vàng hòa giải, cuối cùng Lâm Vân Khê tức giận đi xuống lầu, Lý Văn ở phía sau hô: - Vân Khê, nhớ rõ tối nay cùng nhau ăn cơm, đừng quên. Nhưng không ai đáp lại. Mãi tới khi Lâm Vân Khê lái chiếc Ferrairi đỏ rực của mình nghênh ngang rời khỏi, Lý Văn mới nhìn Trịnh Kiền hỏi: - Tiểu Trịnh, vừa rồi cậu nói Vân Khê có bệnh, con bé rốt cục bị bệnh gì vậy? - A? Trịnh Kiền làm bộ như không nghe thấy: - Ai nói có bệnh? Bệnh gì? Cháu chưa nói qua nha. Lý Văn giả bộ tức giận nói: - Cậu thật sự không nói cho tôi? Canh gà buổi sáng không thèm cho cậu uống. Khuôn mặt Trịnh Kiền nhất thời khổ sáp, hắn nhìn theo phương hướng Lâm Vân Khê rời đi, chần chờ một lát mới nói: - Tuổi mãn kinh của nàng tới sớm! Lý Văn sửng sốt, vội vàng hỏi tiếp: - Còn gì nữa không? Nhìn thái độ của bà làm Trịnh Kiền khó hiểu, tại sao Lý Văn lại hi vọng mình nói ra Lâm Vân Khê có bệnh a? Nhưng hắn vẫn nói thẳng. - Vừa rồi trong mắt nàng có tơ máu, hơn nữa tính khí táo bạo, tuy rằng nhìn bề ngoài như lạnh lùng, nhưng đây là bởi vì nàng đã có ba tháng không có đại di mụ, tâm tình không thuận, nhìn gì cũng không thích, đặc biệt rất muốn đập phá đồ vật, ban ngày không ngủ được, buổi tối lại mất ngủ, cả người như sắp bạo tẩu… - Nói tiếp đi! Lý Văn đã kinh ngạc tới há hốc, nhìn thấy Trịnh Kiền đột nhiên ngừng lại, mở miệng nhắc nhở. Sắc mặt Trịnh Kiền cười khổ, tổng kết một câu: - Đây rõ ràng là bệnh trạng tuổi mãn kinh tới sớm! - Nhưng năm nay Vân Khê mới hai mươi ba tuổi, chưa có bạn trai, làm sao lại như vậy? Lý Văn có chút nghi hoặc hỏi: - Tiểu Trịnh, cậu có thể nhìn ra, nhất định phải giúp tôi khám bệnh cho Vân Khê! Khuôn mặt Trịnh Kiền nhất thời biến thành khổ qua, hiện tại Lâm Vân Khê chính là thùng thuốc nổ, vô ý liền tạc, hắn cũng không muốn dính vào chuyện khó giải quyết như vậy, dù sao hắn còn đang nghĩ biện pháp khu hồn chữa bệnh cho Lục Vũ Li đâu. Ngay lúc Trịnh Kiền vừa định mở miệng, sau lưng hắn vang lên thanh âm lạnh lẽo tận xương: - Anh nói ai tuổi mãn kinh tới sớm đây? Anh mới là tuổi mãn kinh tới sớm, cả nhà anh đều là tuổi mãn kinh tới sớm!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang