[Dịch] Địa Phủ Bằng Hữu Khuyên

Chương 12 : Khu hồn chữa bệnh

Người đăng: 

Ngày đăng: 19:22 26-11-2018

.
Vương mụ sửng sốt, Đông Phương Hoằng rất nhanh tặng qua bao lì xì, nói: - Vương mụ, hôm nay cha tôi cho tôi nghỉ vài ngày, tôi biết mấy ngày nay bác trai bác gái bận rộn, tôi sợ Vũ Li ở một mình buồn hoảng, tôi tới thăm nàng! Vương mụ thu tiền lì xì, nhìn thoáng qua phía sau thấy không ai, lúc này mới nói: - Vừa rồi một bạn học của Vũ Li tiểu thư tới tìm nàng, hai người đang ở trên lầu, Đông Phương thiếu gia đã hẹn nàng rồi sao? Đông Phương Hoằng thản nhiên hỏi: - Là bạn học nam hay nữ vậy? - Là nam. Vương mụ vừa đi vừa đáp. Trên mặt Đông Phương Hoằng hiện tia lệ khí, đột nhiên trực tiếp đi thẳng lên lầu. - Vũ Li, Vũ Li… Khi lên lầu, sắc mặt Đông Phương Hoằng đã khôi phục tươi cười la lớn. Trịnh Kiền đang chữa bệnh cho Lục Vũ Li, hắn đã khai thông với Hắc Bạch Vô Thường, một tay Trịnh Kiền cầm di động đặt lên vùng trán của nàng, một tay thật cẩn thận dùng châm để bảo vệ thần trí của nàng không bị ảnh hưởng. Hơn nữa bởi vì cần dùng châm, váy áo của Lục Vũ Li bị cởi ra hơn phân nửa, dùng sa mỏng che lại, lúc Đông Phương Hoằng đi lên thì Trịnh Kiền đang bày châm ở huyện kiên tỉnh của nàng, tư thế có chút quái dị cùng mờ tối. Đông Phương Hoằng vừa nhìn thấy, đôi mắt lập tức đỏ bừng, liền xông lên vung nắm tay hướng đầu Trịnh Kiền đánh tới. Bởi vì đang trong lúc mấu chốt Hắc Bạch Vô Thường cần bắt quỷ hồn, tuy Trịnh Kiền phát hiện Đông Phương Hoằng xông tới sau lưng, nhưng cũng không có biện pháp trốn tránh. Thanh âm trầm đục vang lên, Trịnh Kiền đã học xong thần lực trời sinh Hạng Võ, tuy một quyền của Đông Phương Hoằng không gây thương tổn cho hắn nhưng lại đem quá trình trị liệu hoàn toàn làm rối loạn. Trịnh Kiền chứng kiến một đạo hắc bạch quang đoàn rất nhanh xẹt qua trong di động, sau đó Lục Vũ Li chân khí mỏng manh ngã xuống hôn mê. - Tiểu tử, mày đang làm gì đó? Nhân cơ hội khinh bạc Vũ Li? Đông Phương Hoằng hiển nhiên còn nhớ rõ lúc trước ở cổng trường Trịnh Kiền dùng một quyền đánh phế bảo tiêu của hắn, một kích đắc thủ cũng không dám tiếp tục ra tay, vẻ mặt lạnh lùng hô. Nhưng Trịnh Kiền hoàn toàn không thèm để ý hắn, vội vàng nắm tay Lục Vũ Li tinh tế cảm ứng mạch tượng, đột nhiên cau chặt mày. Khi nhanh khi chậm, khi có khi không…mạch tượng hoàn toàn rối loạn. Trịnh Kiền rất nhanh rút ngân châm, sau đó ôm Lục Vũ Li sang một bên nghỉ ngơi. Đông Phương Hoằng không được để ý tới, lửa giận càng tăng lên, lập tức váng đầu hướng Trịnh Kiền lao qua. - Cút! Trịnh Kiền cũng không quay đầu lại một cước bay ra, đá thẳng vào đầu Đông Phương Hoằng, nhất thời người kia như túi vải rách hung hăng quăng ra ngoài. - Chờ một chút sẽ tính sổ với anh! Sắc mặt Trịnh Kiền băng sương liếc mắt nhìn Đông Phương Hoằng nằm như lợn chết, khuôn mặt hắn rất nhanh sưng đỏ, nhìn qua như cái đầu heo. - Ông! Di động chợt chấn rung, một tin tức truyền tới. - Trong quá trình thủ hồn bị gián đoạn, âm hồn bị kích thích, kế tiếp có thể sẽ bạo động, nếu để âm hồn kia chiếm thượng phong, ba hồn bảy vía của nàng sẽ bị cắn nuốt, tới lúc đó dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu chữa… Đây là tin nhắn của Hắc Bạch Vô Thường, Trịnh Kiền lập tức nóng nảy, vội vàng hỏi: - Hai vị đại ca, có biện pháp giải cứu hay không? - Không có. Hắc Vô Thường nói thẳng: - Nếu là trước kia, bắt đi một cô hồn là việc nhỏ, hiện tại cô hồn kia bị kích thích, nếu cứng rắn bắt sẽ làm bị thương ba hồn bảy vía của chính chủ nhân, như vậy vi lẽ trời! Nhìn thấy Lục Vũ Li bị hôn mê, trong lòng Trịnh Kiền đầy mùi vị, vốn mình tới đây cứu người, nhưng không nghĩ tới biến thành hại người. - Vậy…hai vị đại ca, thật sự không còn biện pháp nào sao? Trịnh Kiền vừa cảm ứng mạch tượng của Lục Vũ Li, vừa hỏi. - Chúng tôi không có cách nào, nhưng nếu có thể làm rõ tiền căn hậu quả, cũng có khả năng giải cứu, nhưng cậu chỉ có bảy ngày thời gian, nếu không thể đuổi ra âm hồn kia, ba hồn bảy vía của nguyên chủ nhân cũng sẽ bị cắn nuốt, tới lúc đó dương thọ của nàng đã hết! Bạch Vô Thường nhắn tin xong cũng mai danh ẩn tích. Mặc cho Trịnh Kiền hỏi thế nào cũng không trả lời, Trịnh Kiền còn tìm Dược Vương, nhưng Dược Vương cũng giả chết đi vắng. Trịnh Kiền cười khổ, ánh mắt dừng trên người Đông Phương Hoằng, sải bước đi qua giống như cầm một con gà xách hắn nhấc lên. Tuy giữa hắn cùng Lục Vũ Li cũng không có cảm tình gì sâu đậm, nhưng hắn là bác sĩ, không trị liệu tốt cho người bệnh của mình, trái lại khiến tình huống của người bệnh càng thêm nghiêm trọng, loại kết quả này Trịnh Kiền cũng không chịu nổi. - Oanh! Không chút khách khí một quyền đánh tới, mũi của Đông Phương Hoằng lập tức sai lệch, máu tươi tuôn ra, vừa lâm vào hôn mê lúc này lại bị đau tỉnh, hắn nhìn thấy Trịnh Kiền đùng đùng nổi giận, dáng vẻ bệ vệ lập tức yên, vội vàng nói: - Tôi sai lầm rồi, anh buông tha tôi đi, nhà của tôi có tiền, anh thả tôi, anh muốn bao nhiêu tiền tôi cho anh…còn nữa còn nữa, sau này tôi sẽ không tiếp tục dây dưa Vũ Li, tôi cách nàng thật xa! Không nhắc tới Lục Vũ Li còn đỡ, vừa nhắc khiến Trịnh Kiền như lửa cháy đổ thêm dầu, không chút khách khí thêm một quyền bùng nổ, đánh cho đầu óc Đông Phương Hoằng như thấy ngàn vạn ánh sao, thậm chí không nói được một câu rõ ràng. Vương mụ đang ở dưới lầu làm vệ sinh, nghe được động tĩnh trên lầu liền nhìn lên, vừa lúc nhìn thấy Trịnh Kiền đang đánh Đông Phương Hoằng, nhất thời hồn phách dọa rớt, Đông Phương Hoằng là ai? Nếu hắn xảy ra chuyện trong này, mình cũng có trách nhiệm! Rất nhanh, Vương mụ đi thông tri bảo an, thuận tiện gọi điện cho cha của Lục Vũ Li là Lục Tranh, nói thế nào chuyện này phát sinh ở Lục gia, tuy Lục Tranh không sợ bối cảnh của Đông Phương Hoằng, nhưng nếu xử lý không tốt kết quả sẽ khó giải quyết. Chỉ chốc lát mấy bảo an lao vào nhà, vây quanh Trịnh Kiền, nhìn thấy ánh mắt hung lệ của hắn không ai dám bước lên trước. - Tiểu tử, buông Đông Phương thiếu gia! Một bảo an quơ cảnh côn vù vù hét. Trịnh Kiền quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn hắn, vừa định nói chuyện, lúc này gã bảo an đứng sau lưng Trịnh Kiền đột nhiên nhảy lên, cảnh côn hung hăng đập xuống. Khóe môi Trịnh Kiền cười lạnh, nắm lên thân thể Đông Phương Hoằng mạnh mẽ súy tới, lập tức đánh bay vài tên bảo an, bảo an vừa công kích hắn cũng bị hắn một cước phế bỏ sức chiến đấu, trực tiếp hôn mê. Hắn không hạ thủ tàn nhẫn mà là lợi dụng lực lượng mạnh mẽ đánh trúng huyệt đạo khiến người trực tiếp ngất xỉu mà thôi. Chỉ nháy mắt mấy bảo an nằm rạp dưới đất, đầu của Đông Phương Hoằng sưng như đầu heo, nhưng hắn không ngốc, bùm một tiếng quỳ trước mặt Trịnh Kiền phục lạy: - Tôi có mắt không nhìn được Thái Sơn, sau này tôi sẽ không tiếp tục dây dưa Vũ Li, tôi biến, tôi sai lầm rồi, đại ca…sau này tôi sẽ không bao giờ xuất hiện ở nơi này! Tâm tình Trịnh Kiền thật tức giận, hắn không có cách nào giải thích rõ ràng với Đông Phương Hoằng, ngay lúc hắn chuẩn bị mở miệng thì ngoài cửa vang lên thanh âm tiếng bánh xe phanh lại, sau đó tiếng bước chân dồn dập vang lên, một người trung niên khuôn mặt uy nghiêm dẫn đầu, vẻ mặt có vài phần tương tự Lục Vũ Li, mặc âu phục màu đen làm cho bề ngoài của hắn nhìn qua có vẻ dị thường nghiêm khắc đi nhanh vào phòng. - Anh là ai? Tại sao nháo sự trong nhà tôi? Người trung niên ngăn lại bảo tiêu đi cùng, lớn tiếng chất vấn. Hắn không ngu ngốc, một người có thể không chút tổn thương đánh ngã toàn bộ bảo an tiểu khu, dù cho bảo tiêu đi cùng mình xông lên kết quả cũng không tốt hơn bao nhiêu. Chẳng thà hỏi trước rõ ràng, cũng dễ ứng đối. Trịnh Kiền nhìn thoáng qua Lục Tranh, lại quay đầu nhìn Lục Vũ Li đang nằm trên sô pha, không hề giấu diếm: - Tôi tới chữa bệnh cho Vũ Li, nhưng trong quá trình này lại bị người kia cắt đứt, hiện tại khí cơ nàng rối loạn, Vũ Li lâm vào hôn mê, tôi cũng vô năng vi lực! - Nói bậy, con gái của tôi không có bệnh! Không đợi Trịnh Kiền nói rõ ràng, Lục Tranh nghiêm khắc quát lên. Lúc này Đông Phương Hoằng như tìm được cây cỏ cứu mạng, dùng cả tay chân đi tới, miệng reo lên: - Lục bá phụ, Lục bá phụ, chính là tiểu tử này, năm nay hắn mới tốt nghiệp đại học y khoa, có thể trị bệnh gì chứ? Vừa rồi khi cháu tới thấy Vũ Li muội đã nhắm mắt lại, người này đang cởi quần áo của nàng, cháu tức giận muốn xông lên liều mạng với hắn…nhất định là hắn khiến thủ đoạn mới khiến Vũ Li trúng chiêu…Lục bá phụ, ngài phải làm chủ cho Vũ Li a! Trịnh Kiền nhướng mày, hắn cảm nhận được vẻ lạnh lùng của Lục Tranh, chuyện này hắn cũng không biết nên làm sao giải thích, chẳng lẽ lại đem Hắc Bạch Vô Thường ra làm chứng? Đôi mắt hắn vừa chuyển, chợt nhìn thẳng Lục Tranh, hắn tiến lên một bước hạ giọng nói: - Lục bá phụ, tôi thật sự tới chữa bệnh, tin tưởng vì bệnh tình của Vũ Li ông cũng kháo nát tâm đi? Lục Tranh vừa định trách mắng, lại nghe được Trịnh Kiền thấp giọng nói: - Nếu ông không tin lời của tôi, vì sao lại tin tưởng lời lang băm? Dùng thuốc giả cuối cùng chỉ biết gieo gió thì gặt bão! Nghe được câu nói cuối cùng của Trịnh Kiền, Lục Tranh lập tức ngây ngẩn cả người, sắc mặt hắn quái dị nhìn thoáng qua Trịnh Kiền, rất nhanh liền hồi phục lại: - Cậu có chứng cớ gì? Chuyện này chỉ có bản thân Lục Tranh biết rõ ràng, từ ba năm trước bởi vì hắn đã qua năm mươi tuổi lại muốn có con trai, bỏ số tiền lớn mua phương thuốc bổ thận sinh con của một du phương thần y, sau khi uống vào chẳng những không hữu hiệu, ngược lại khiến thận héo rút nghiêm trọng. Sau đó hắn bắt buộc phải đi bệnh viện, cắt bỏ một bên thận bị héo rút, lúc đó hắn mới biết du phương thần y kia chỉ dùng thuốc giả, tuy rằng cuối cùng hắn nghĩ biện pháp trừng phạt tên lừa đảo kia, nhưng quả thận của hắn vĩnh viễn không thể phục hồi như trước. - Tôi sẽ cho ông xem chứng cớ. Trịnh Kiền thản nhiên nói, nhìn thoáng qua vị trí quả thận bên trái của Lục Tranh, nói tiếp: - Có lẽ, tôi cũng có biện pháp giúp thân thể ông khôi phục càng tốt hơn trước kia. Lục Tranh không thể không tin, bởi vì với thân thủ của thanh niên trước mắt, nếu hắn thật sự muốn làm chút gì đó cũng không cần phải chạy tới trong nhà mình nháo sự. Hắn vẫy lui bảo tiêu bên người, Đông Phương Hoằng còn chưa chịu đi, còn muốn tiếp tục la hét gì đó, nhưng rất nhanh đã bị Lục Tranh hạ lệnh cho người mang hắn ra ngoài. - Nói đi, chứng cớ gì? Lục Tranh đi tới, nhìn thoáng qua con gái của mình, thần sắc trên mặt phức tạp. Trịnh Kiền đi tới bên sô pha ngồi xuống: - Thận của ông hẳn đã cắt bỏ ba năm trước, hơn nữa mấy năm nay ông luôn dựa vào uống thuốc để duy trì. Lục Tranh gật gật đầu: - Chàng trai, cậu có thể nhìn ra được điều này, tôi tin tưởng cậu tới vì chữa bệnh cho con gái tôi. Trịnh Kiền cười khổ một tiếng: - Tuy rằng thật sự tới chữa bệnh, nhưng bị Đông Phương Hoằng quấy nhiễu, vốn có thể trị lành bệnh bây giờ bó tay hết cách. Lục Tranh nhướng mày, sắc mặt quái dị. - Ông có thể nói chuyện Vũ Li phát bệnh lúc trước hay không? Trịnh Kiền hỏi, hắn nhớ rõ Hắc Bạch Vô Thường có nói qua, nếu có thể làm rõ tiền căn hậu quả, nói không chừng sẽ tìm được biện pháp. Lục Tranh trầm mặc, hắn châm điếu thuốc rít một hơi thật sâu, nói: - Chuyện này đã xảy ra thật lâu, nhưng nếu như có thể chữa khỏi cho Vũ Li, một lần nữa vạch trần vết sẹo thì đã sao? Nói xong, Lục Tranh cười khổ một tiếng, hắn đưa tay vuốt tóc Lục Vũ Li, ánh mắt nhìn qua Trịnh Kiền, đã trở nên thay đổi hẳn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang