[Việt Nam] Đi Tìm Bài Thơ Cổ
Chương 31 : Bão Biển
.
Trời sập tối, Long Đầu Hổ Diện dừng chân tại khu chợ làng nhỏ. Hai người xuống ngựa dắt bộ. Lúc này họ đã thay đổi y phục, Long Đầu đội khăn vải giống thương buôn, còn Trần Lĩnh thì đội mũ đi mưa cùng mạn che mặt giống dân biển.
Vừa đi vừa quan sát tứ phương, Long Đầu cất lời: “Kỳ lạ thật, sao chẳng có một ai tiếp ứng, đưa đường cả?”
Trần Lĩnh điệu bộ ngẫm nghĩ nói: “Chúng ta đã sai hướng chăng?” Long Đầu đáp: “Không đâu! Ngôi làng này nằm ở giữa những giao lộ, là nơi hội họp của đội Trừng Phỉ. Tôi đã đến đây một lần rồi!”
Chợ chiều đã tàn, khắp nơi bắt đầu lên đèn. Làng này quả thật có một ngã tư lớn, quanh đây người qua lại không ít, mặc dù trời đã tối mờ.
Long Đầu không thèm nhìn nữa, cứ đi thẳng đến ngôi nhà khá lớn ở hướng đông, Trần Lĩnh thấy tấm biển hiệu đề bốn chữ “Đông Hải tửu quán”.
Một thiếu niên lúi cúi đi đến cười niềm nở dắt ngựa, Long Đầu tiện tay ném cho anh ta một hào. Hai người đi vào trong, thấy khu phòng ăn này khá sáng sủa bởi hàng chục cây đèn lồng đủ màu. Một anh bồi đi đến, đưa đường cho họ về góc đông nam.
Quán rượu này không thể sánh với những khu thị thành, nhưng ở một ngôi làng vùng ven, một nơi như thế này quả rất hiếm. Vậy mới biết làng này giao thương, buôn bán khấm khá thế nào.
Các món nhắm và rượu nhanh chóng được hầu bàn bưng lên. Thấy Long Đầu có vẻ lo nghĩ, Trần Lĩnh rót rượu ra hai cái bát, cười nói: “Dù sao tối mai chúng mới hội họp, mình vẫn còn thời gian chờ đợi, hoặc tự đi thăm dò cũng được.”
Long Đầu nói: “Vấn đề thăm dò không khó, ở trọ lại đây có thể nghe ngóng được. Nhưng đội Trừng Phỉ hành động rất cẩn trọng và chu đáo, không lý nào bỏ mặc chúng ta mà không cho người tiếp ứng!”
“Có thể họ đã không nhận ra bộ dạng cải trang của mình chăng?” Trần Lĩnh nói như tự an ủi, Long Đầu mắt lộ vẻ cân nhắc cất lời: “Lúc chiều chúng ta dừng ở quán trà cạnh gốc đa, tôi thấy ám hiệu đóm lửa nên đi đến hốc cây thứ tư, trong đó chỉ có hai bộ quần áo chúng ta đang mặc này, không có một ai để hỏi hang tình hình, cũng chẳng có thư từ gì. Việc này trái với lệ thường!”
Trần Lĩnh ra bộ suy nghĩ nói: “Có thể người tiếp ứng bận việc gì chăng? Hoặc cũng có thể thiếu người, nên họ cứ để ám hiệu rồi kéo cả bọn đi. Có ám hiệu là đủ làm mình an tâm rồi!”
Long Đầu uống cạn chén rượu không nói, Trần Lĩnh thản nhiên cho vào mồm những miệng cá thu kho rồi gật gật cái đầu tỏ vẻ ngon lành lắm. Mặt chàng tươi cười vô lo nghĩ, khác hẳn người bạn đầy tâm sự bên cạnh.
Quanh khách phòng khoảng tám bàn có người, hầu hết là dân địa phương, Long Đầu quan sát thấy ba người gần quầy rượu, kiểu cách ra dáng có luyện qua vài năm võ nghệ. Anh nhìn họ rất kỹ, tuyệt nhiên không thấy điều gì khác lạ.
Bỗng một cô gái khoảng mười bảy, mười tám tuổi gì đó từ nhà sau bước ra. Long Đầu sắc mặt thay đổi rồi nhìn nàng ta luôn. Cô gái này dung mạo xinh xắn khả ái, khuôn mặt hơi bầu bĩnh, mắt tròn môi mỏng, sống mũi cao, mày liễu tỉa tót, nhưng son phấn quá nhiều nên đánh mất cái vẻ ngây thơ vốn có, khiến cô già dặn hơn so với tuổi.
Cô gái ôm trên tay cây đàn tranh ba mươi sáu dây cúi chào mọi người, rồi nở nụ cười tươi như hoa xuân nói: “Tiểu nữ là Yên Nhi người hát rong, đi qua đây rất mong góp vui cho cô chú, các anh chị.”
Giọng nói diệu dàng, thanh thót thường thấy ở những cô gái hát rong, lời lẽ của cô rất khiêm cung, mọi người liền sinh cảm tình, một vài thanh niên góc phía bắc hồ hỡi la ó.
Mắt Long Đầu sáng lên nhìn cô gái không chớp, môi miệng anh ta mĩm cười, khiến dáng vẻ lo nghĩ vừa rồi mất tăm tích. Trần Lĩnh thì ngược lại, chàng quay sang Long Đầu lây động nói “này!”
Long Đầu không nhìn chàng mà đáp: “Gì vậy! Xem hát đi!” Trần Lĩnh kéo ghế lại gần anh ta nói: “Chuyện này kỳ quái quá!”
“Chuyện gì?” Trần Lĩnh trỏ tay về phía cô gái nói: “Cô gái này chúng ta đã gặp hôm qua, trong một khách sạn ở lộ Khoái, anh nhớ không? Tôi nghe một vài vị khách ở đó gọi cô ta là Yên Nhi đúng như cô ta vừa giới thiệu, lúc đó tôi cũng nhìn thấy dáng dấp cô ta và cây đàn tranh ba mươi sáu dây kia, nhất định không sai được!”
Long Đầu nói: “Vậy thì có vấn đề gì? Đã nói là hát rong, thì đi khắp nơi mà hát chứ!” Trần Lĩnh đổi giọng trách móc nói: “Anh không thấy lạ sao? Chúng ta phóng ngựa nước đại đi cả một đêm, tờ mờ sáng mới tới Kiến Xương. Chỉ nghỉ trưa có một canh giờ, rồi đi thêm cả buổi mới đến được đây. Thử nghĩ coi, một cô gái hát rong, làm sao có thể đi nhanh như thế chứ!”
Long Đầu cười nói: “Chúng ta đánh nhau với hội Lạc Hồng, đến Kiến Xương bắt cóc thằng con của lão phán phủ, rồi dây dưa với lão một hồi, buổi chiều anh vừa đi vừa ngủ gà ngủ gật… Anh không tính đến những việc ấy à… Có thể cô ta đi xe ngựa, ngủ trên xe, trời vừa tối là đến đây, tính ra đoạn đường khoảng hai trăm dặm chứ mấy!”
Trần Lĩnh ngẫm nghĩ rồi lắc đầu nói: “Không! Những người hát rong không bao giờ đi quảng đường xa đến như vậy, trong một ngày đêm đâu, họ thường từ làng này qua làng kế mà thôi!”
Long Đầu cười nói: “Anh dùng chữ thường thì tất nhiên sẽ có lúc bất thường, có lúc ngoại lệ.”
Cô gái kiểm tra dây đàn một hồi, rồi đàn lên một làng điệu dân ca. Mọi người nghe thấy tiếng nhạc cụ trong trẻo, thánh thót, bất giác đều yên lặng, thả hồn.
Cô gái cất tiếng hát trong vắt không một âm khàn, hay hụt hơi, những quãng cao độ, ngâm nga, cô càng thể hiện tài tình hơn. Trần Lĩnh nghe một lúc, nhận thấy cô gái này hát còn thành thục hơn cả Hoài Đông, có vẻ như đã quá quen thuộc với bài hát này nên chẳng có cảm giác cố gắn gì cả, cô cứ tự nhiên phiêu du cùng những thanh âm êm ái, mê lòng người.
Nghĩ vậy nhưng Trần Lĩnh vẫn thấy Hoài Đông hát hay hơn, có tình cảm hơn, sâu sắc hơn. Chàng bất giác nhớ lại bài hát ấy, bài hát nói về tình yêu ngang trái mà chàng được nghe trong mỏ vàng. Nó làm mủi lòng người nghe, nó có cảm giác bâng khuâng, nghẹn ngào khó tả, nó cứ ám ảnh chàng suốt nhiều ngày đêm. Nó khiến chàng từ một gã trai lưu manh, vô tư lự trở nên thay đổi, biết suy tư, biết nghĩ ngợi điều đúng sai ở đời, biết buồn vì những điều ngang trái, vì cái khổ đau của người khác.
Rồi Trần Lĩnh chẳng còn để ý gì nữa, chàng cứ nghĩ về mối tình đầy trắc trở của mình. Và giờ đây người tình đang ở rất gần, chung một khu nhà, nhưng chàng có cảm tưởng như rằng, nàng đang ở một nơi rất xa vời. Cũng như trong cái mỏ vàng ấy, Hoài Đông chỉ cách chàng ba thước đất thôi mà cảm tưởng như muôn trùng núi non.
Mắt Trần Lĩnh sáng lên nghĩ thầm: “Mình quyết định rồi, cả ngàn cô đào hát giỏi giang nhất cũng không sánh bằng giọng buồn của nàng, cả vạn thú vui trên đời này cũng không thể nào sánh bằng niềm vui được có nàng kề bên. Lúc về hội mình sẽ đến cạnh nàng, nói ra tất cả những điều ấp ủ…”
Trần Lĩnh nghĩ ngợi rồi mặt lộ vẻ tươi cười đầy phấn phởi, chàng nhìn sang bên cạnh thì thấy anh bạn của mình đã đi đâu mất. Chàng đẩu mắt nhìn quanh thì thấy anh ta đang ngồi trên cái bàn gần cô đào hát nhất. Mặt anh ta tươi cười phấn khởi, miệng nói chí chóe gì đó.
Trần Lĩnh lắc đầu mĩm cười. Bỗng từ cửa ra vào một người đàn ông bề ngoài giống dân đi biển bước vào. Người này đẩu mắt nhìn một lượt rồi hướng mặt về phía chàng. Lúc đó Long Đầu đang đưa đầu đông tây nói cười đầy khí thế với cô gái hát rong, người đàn ông hướng về phía anh ta cất tiếng quát: “Người của hội Thắp Lửa xin mời ra đây!”
Cả quán sững sờ với cái giọng đầy khí khái ấy, cô gái hát rong cũng ngưng lại. Hai người trong hội Thắp Lửa chưa có phản ứng gì thì ở cái bàn ba người biết võ khác, một thanh niên đứng lên chỉ trỏ về phía Đông Phương Hùng mà quát: “Tên khốn, ai bảo ngươi đến làm ồn, không để yên cho công tử nhà ta nghe hát chứ.”
Bàn ba người này còn có một vị công tử nhà giàu ăn bận sáng loáng và một trung niên trông có vẻ là một cao thủ nội gia. Họ ngồi quay lưng về phía Trần Lĩnh, không thấy mặt nhưng có thể đoán được họ là dân lăn lộn giang hồ. Chỉ thấy vị công tử ăn bận bộ áo xanh lam màu sáng, lưng mang đai đen thêu ngân tuyến, đầu búi cao, không có khen trùm đầu. Anh ta không quay đầu, thản nhiên uống cạn chén rượu cất lời: “A Mẹo! Đừng làm nhộn… Cho hỏi anh có phải Bão Biển đó không?”
Phương Đông Hùng cất lời: “Đúng! Mạn phép hỏi danh tính? Nếu anh là người của hội Thắp Lửa thì xin mời ra đây để tránh phá hoại việc làm ăn của chủ quán!”
Vị công tử nhà giàu kia nói: “Tôi họ Lý tên Hòa Phát, không phải người của hội Thắp Lửa, nhưng có thể tò mò muốn hiểu chuyện được không?” Trần Lĩnh nghe đối phương báo danh tự đoán mò nghĩ thầm: “Tên này chắc là con của một lão thương buôn nào đó?”
“Không!” Đông Hùng cất lời hờ hững, rồi quay về phía Trần Lĩnh nói: “Ngựa của hai vị đằng kia tôi đã quen mặt, vậy xin mời!”
Trần Lĩnh không thể tự quyết, chàng đang chờ động thái của người đồng đội. Tên A Mẹo quay sang họ Phương lộ khí tức quát: “Khốn kiếp, ngươi là hùng hay cẩu thì mặc, sao dám cà chớn trước mặt cậu hai nhà ta chứ!”
Đông Hùng lặng thinh, anh hướng mắt ba lần về phía hai người hội Thắp Lửa, thấy Long Đầu chẳng bận tâm, vẫn cứ nói gì đó với cô gái hát rong, còn Trần Lĩnh thì có vẻ hơi lóng ngóng. Họ Phương bất thần phóng đến, chẳng nể nàng gì ẵm ngang thân người cô gái rồi đá hai chiêu cước lên cây trụ lớn đẩu người ra sau, cất chân chạy tuốt.
Diễn tiến quá bất ngờ, mọi người vừa phản xạ, thì họ Phương đã chạy ra đến cửa quán. Người hội Thắp Lửa và ba người nhà họ Lý kia cất chân đuổi theo trong tiếng la ó của những vị khách nhậu.
Họ Phương chạy khoảng bốn mươi trượng qua một khu nhà san sát thì đến bãi đất trống trước mái đình. Anh đặt cô gái xuống nói: “Đã làm phiền!” Cô gái hát rong vội co rúm người lùi ra sau mấy bộ, lúc đó mọi người đã chạy đến.
Long Đầu quát to nhất: “Thả cô ấy ra!” Bên kia gã A Mẹo chửi rủa luôn mồm. Vị công tử nhà họ Lý thấy hai người chạy theo, đoán chắc họ là những người Bão Biển muốn gặp, thấy bản thân không có ý nghĩa trong mắt đối phương, tức thì trong thâm tâm hiện lên những cảm giác khó chịu, không giấu được mà bộc phát ra ngoài mặt.
A Mẹo lại quát: “Tên khốn, ngươi làm thế là có ý gì?” Họ Phương lạnh lùng: “Cô gái này các vị có thể dẫn về! Làm ơn cho chúng tôi nói chuyện riêng chút!” Rồi quay sang Long Đầu Hổ Diện anh lại cất lời: “Các anh nên về đi!”
Ba người họ Lý tức ra mặt, Lý Hòa Phát nói: “Nghe danh Bão Biển đã lâu, để tôi thử xem có phải là miệng đời tô vẽ không?”
“Không rãnh, để khi khác! Làm ơn đi dùm cho!” Họ Phương hướng mặt về phía người nhà họ Lý, rồi lại quay sang hai người hội Thắp Lửa.
Thấy mặt công tử nhà mình lộ sát khí, trung niên bên cạnh nói: “Cậu hai bớt giận, hắn sẽ hết ngông cuồng ngay thôi!”
Ông ta thản nhiên tiến vài bộ nói: “Tên khốn, để ông nội xem bản lãnh bắt chó trộm gà của ngươi đến đâu!”
Nói rồi trung niên tiếp hai bộ, đưa quyền ra thủ thế, rồi lạng người đánh tới trong tư thế bài bản hẵn hoi.
Quyền phải đối phương chỉ còn cách mặt một gang tay, Phương Đông Hùng lạnh lùng đẩu người, tung ra một cú đấm uy lực mạnh mẽ vô bì, trúng ngay vào má phải trung niên khiến thân người ông ta bay về phía những người nhà của mình cách hai trượng. Lúc va chạm nghe một thanh âm kỳ quái, Trần Lĩnh quay đầu nhìn thì thấy miệng máu trung niên loang lỗ, răng rớt ra vài ba cái.
“Mày cứ chờ đó! Tao sẽ không quên nỗi nhục ngày hôm nay đâu!” Họ Lý quát lên rồi cả ba diều dắt nhau quay lưng đi.
Đối phương ra chiêu quá nhanh, ánh sáng cũng không đủ để nhìn rõ, Long Đầu thầm nể phục nghĩ thầm: “Nếu đối phương là kình địch thì thật là căm go.”
Họ Phương quay sang cô gái, thấy cô đang ôm đàn co rúm người, mắt lộ vẻ sợ sệt. Anh cũng không để ý nữa, quay sang Long Đầu cất lời: “Các anh nên từ bỏ ý định với liên minh Đông Hải đi!”
“Tại sao?” Long Đầu hỏi vẹn, thâm tâm xao động nghĩ thầm: “Đối phương biết rõ kế hoạch của mình, chẳng lẻ…”
“Tất cả người của hội các anh phái đến đã bị tôi đánh bại, liên minh đang giăng bẫy để bắt những con thú lớn như lời họ nói đấy. Và ở đây chỉ có hai người!” Họ Phương cất lời, Long Đầu hơi nhướng mày nói: “Hèn chi chẳng có người đến tiếp ứng, nói mau họ đang ở đâu?”
Đông Hùng lạnh lùng: “Tất nhiên cần dùng họ làm mối, để nhữ những con thú lớn các anh! Nhưng các anh không có cơ hội dính bẫy nếu nghe theo tôi! Hãy trở về đi.”
Trần Lĩnh quát: “Tại sao anh lại nói cho chúng tôi hay, anh hành động mâu thuẫn như vậy lấy cớ gì để chúng tôi tin tưởng đây! Chúng tôi cũng không thể về nếu đồng đội của mình đang bị nguy khốn!” Long Đầu nói thêm: “Cảm ơn đã quan hoài, nhưng có lẽ trận đấu đêm này sẽ không tránh khỏi! Vậy mời, lẹ lẹ rồi bọn tôi còn đi cứu người!”
“Cái bẫy ở trong tối, các anh không thể vượt qua đâu. Tôi đã thấy các anh trừng trị lão phán phủ gian tham thế nào, tôi không muốn những vị quan tốt của dân phải uổng mạng, nên tự ý đến để cảnh báo thay vì đối đầu như nhiệm vụ… Còn nếu các anh cứ khăng khăng với ý định của mình thì hãy đánh bại tôi!” Họ Phương nghiêm giọng sau tấm mạn, đối phương quá bí ẩn, hội Thắp Lửa thầm dè chừng.
Long Đầu nói: “Anh xem ra không phải hạng ác ôn, gian mưu, cớ sao đầu quân cho cái liên minh đảng cướp ấy chứ? Nếu anh đã có cảm tình với bọn này sao không đứng về phía hội chúng tôi! Tôi lấy thân phận là Uy vệ tướng quân để đảm bảo tiền đồ cho anh!”
“Đúng vậy! Chúng tôi sẽ không phiền trách dù cho anh chính là người đã bắt nhốt nhưng anh em khác! Cả ba chúng ta sẽ giải cứu họ!” Trần Lĩnh nói thêm. Phương Đông Hùng lặng thinh không nói.
Nghe tiếng thở dài, Đông Hùng nói: “Tôi có cuộc sống của tôi, từ chuyến đi biển năm ấy, số phận của tôi đã được định đoạt… Các anh không thể lây chuyển tôi được đâu. Hãy nghe tôi, các anh hãy về đi.”
“Anh đã bị khống chế phải không, chúng bắt vợ con anh phải không? Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết, chúng tôi sẽ giải cứu vợ con anh nếu được anh sắp xếp thâm nhập vào hang ổ bọn chúng!” Long Đầu nói.
Thấy cái nón đan của họ Phương xoay xoay, anh ta hơi cúi thấp lắc đầu đôi ba lần, rồi nói: “Không phải, là tôi tình nguyện sống chết vì nàng, các anh không hiểu đâu… Hãy về đi… về đi!” Càng lúc giọng anh ta càng bị kích động, to tiếng hơn.
Long, Hổ nhìn nhau, thấy tình hình không dễ xoay chuyển, muốn tiếp tục hành động chỉ có một sự lựa chọn.
Trần Lĩnh đứng ra nói: “Thắng thua sẽ giải quyết vấn đề, theo như anh nói. Vậy tôi xin phép tiếp chiêu!”
“Cả hai anh cùng lên một lượt đi!” Họ Phương lấy lại chất giọng lãnh cảm, hai người hội Thắp Lửa nhướng mày để lộ vẻ kinh dị. Trần Lĩnh nghĩ thầm: “Đối phương không phải tay vừa, người trung niên lúc nãy cũng là một cao thủ nội gia nhưng đã bị đánh bại sau một cú đấm. Việc này có quan hệ đến sự an nguy của nhiều người, đâu cần phải giữ lễ, huống hồ còn bao nhiêu phiền phức đang chờ đợi.”
Long Đầu là người hiểu rất rõ, nghĩ thầm: “Đội trưởng đội Trừng Phỉ Trương Vĩnh Hùng là một cao thủ đáng mặt trong hội, có kinh nghiệm dày dạn. Đối đầu tay đôi, bản thân mình đã không ít lần để thua họ Trương, vậy mà anh ta đã là bại tướng của đối thủ trước mặt, bên cạnh còn nhiều anh em khác hỗ trợ. Đây có lẽ là đại kình địch mình chưa từng gặp qua trong đời. Không nên lơ là một giây phút nào!”
Hai người Long Đầu và Trần Lĩnh nhìn nhau gật đầu, cùng đáp “được”, rồi sấn lên tung cước, xuất quyền về phía đối thủ. Họ Phương nói giọng thâm trầm: “Rút binh khi ra đi!”
Hai người hội Thắp Lửa lại một phen chấn động, nếu dùng binh khí, hai đánh một xem ra còn chiếm lợi thế hơn rất nhiều.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện