[Việt Nam] Đi Tìm Bài Thơ Cổ

Chương 28 : Thắp Lửa đọ Lạc Hồng

Người đăng: 

.
Chiêu quyền của họ Cao đánh tới rất nhanh, Long Đầu có thể dùng cái đầu rồng đúc bằng đồng của mình hướng ra đỡ đòn, nhưng anh ta không làm vậy. Chiêu trò này chỉ xuất hiện trong suy nghĩ của Trần Lĩnh mà thôi. Lạng đầu né tránh một cách nhanh nhẹn, Mình Toàn sẵn thế đẩu cả thân người, quyền phải đánh bật lên cánh tay đang đấm tới của đối thủ. Lúc đó khoảng trống hiện lộ rõ ràng, Long Đầu lại xuất quyền phải đấm móc lên cắm họ Cao, hắn ta đưa đầu ra sau né tránh đã cảm thấy cước lực đối phương đạp tới, ngay sau đó bắp chân đau đớn, cả thân người hắn bị đá thối lui ba bộ. Hắn vừa sấn tới giáp đấu, cước phải Long Đầu quét một vòng công chân, họ Cao nhảy lên, quyền phải đấm xuống thế chẻ trẻ. Long Đầu đẩu người nửa vòng, cước chiêu nhanh nhẹn ngay sau đó đá vào bụng địch thủ, khi quyền của hắn còn cách mặt anh một gang tay. Thối lui năm bộ trong thế chới với, khó khăn lắm họ Cao mới giữ mình không bị ngã, má phải đột ngột lãnh một quyền đấm thẳng. Chưa hết, tám chiêu cước liên hoàn của Long Đầu đánh ra nhanh nhẹn ngay sau đó. Họ Cao lãnh ba đòn, né được hai, đỡ được ba. Chưa kịp lấy lại tinh thần thế “Phi cước tung hoành” của Long Đầu đã đá tới. Cao Văn Tài chỉ kịp đưa song quyền lên, huy động nội lực phòng thủ. Chiêu “Phi cước tung hoành” lần này của Long Đầu không bộc phát nội khí ra ngoài, Trần Lĩnh cảm nhận được điều đó. Nhưng hai chân anh ta đã đong đầy sức lực lẫn nội lực ẩn tàng. Tung cước đá dọc xuống công vai, hoành cước đá ngang công vào bắp tay phải địch, hai chiêu có trước có sau nhưng người ngoài nhìn cứ như đến cùng lúc, chỉ nghe hai tiếng “chát, chát”, thân người họ Cao bị đá bay sang cánh trái, đẩu nửa vòng. Khi sắp chạm đất họ Cao nghiến răng, quyền phải đánh xuống nền gạch nghe cái “rầm”, mượn lực hắn bật lên để khỏi ngã, cùng lúc quét ngang một cước gọi là có còn hơn không, đề phòng thì tốt hơn. Nhưng cố gắn của hắn trở nên vô ích khi chiêu quyền tiếp theo của Long Đầu lại đánh tới trong thế đã chuẩn bị né tránh, anh ta vẫn không xem thường địch giây phút nào, chiêu quyền này có thời gian huy động nên uy lực thật lớn lao. Ngực họ Cao bị đánh trúng thân người hắn ta lăn lộn ba, bốn vòng bay về phía bạn cùng hội của mình. Họ Huỳnh đỡ lấy thân người họ Cao, giữ lại ngay sau đó mà không lui đến một bộ. Long Đầu lấy lại thế khoan thai rồi chỉnh trang quần áo, cười nói: “Thật đáng tiếc, Minh Toàn này cứ tưởng kẻ nói lớn tiếng thường có thực lực chứ!” Họ Cao cố gắn cự lại nhưng sau khi bị công trúng ngực, hơi thở rối loạn khiến giọng nói không còn rõ ràng nữa, Long Đầu tạm cho rằng anh ta đang chửi thề để gỡ tức. Huỳnh Ngọc Lương thổ lưng bạn mình cho hơi thở anh ta điều hòa, rồi đưa mắt tỏ ý không trách móc gì. Họ Cao buồn ra mặt, hắn lui vài bước ngồi xuống ghế. “Thật không uổng công cho buổi gặp gỡ, khảo nghiệm lần trước Long Đầu huynh đã giữ thể diện cho họ Cao rồi, cậu ta không biết lượng sức thật là ngây thơ!” Họ Huỳnh cất lời, ngữ khí hòa hảo, họ Cao nghe vậy khí tức lộ ra mặt, nhấp miệng định cãi, nhưng Long Đầu thì hiểu rất rõ ẩn ý sâu xa trong lời nói của đối phương. Anh cũng chẳng tỏ mặt giận mà cười hề hề nói: “Cùng ăn bát cơm của triều đình, thiết nghĩ hơn thua nhau cũng như việc giành phân thổ, kẻ ganh đua thật chẳng khác nào tự biến mình thành bọ hung mê cứt!” Về lĩnh vực xỏ xiên, chọc giận người khác Trần Lĩnh rất có năng khiếu nên nhạy cảm hơn người. Chàng chưa nghe đồng đội nói hết đã hiểu ngay, đương ngậm ngụm trà liền làm mưa làm gió vung vãi khắp nơi, rồi cười phá lên. Họ Huỳnh đứng ra cung tay, thái độ vô sự nói: “Vậy để Ngọc Lương này xem qua quyền cước Mật Tông!” Nói rồi họ Huỳnh bước chéo chân, hơi thấp người, nhẹ nhàng, chậm rãi dương hai bàn tay lên, bất thần nắm chặt song quyền lại. Long Đầu nhìn ra nội công đối phương không phải hạng xoàng, anh cất một tiếng chắc nịch “được” rồi sấn tới cùng với đối phương. “Cú đấm phá núi!” Họ Huỳnh hô lớn, hai nắm tay liên tiếp đánh tới, chiêu nào chiêu nấy đều căng đầy tinh khí của trời đất, tư thế như hổ vồ, rồng cuộn thật khác hẳn với dáng vẻ điềm tĩnh, văn nhã vừa rồi. Long Đầu liên tiếp bị bức thối lui, Trần Lĩnh thấy cảnh này nhớ lại trận đấu lúc sáng. Bạn đồng nghiệp của mình rất ít khi né tránh, anh ta sẵn sàng đối chọi với những chiêu quyền cước uy mãnh của ông già họ Lưu. Chàng thấy làm kỳ khi đối chọi với cái tên họ Cao vừa rồi thì thân pháp né đòn của Long Đầu phát huy rất linh hoạt, còn những đối thủ ra chiêu mạnh mẽ như lão họ Lưu và võ quan họ Huỳnh này anh ta lại chọn đối pháp phòng thủ. Một chiêu quyền mạnh mẽ nữa sắp đánh tới mặt Long Đầu, anh ta kịp dương tay phải lên, với thủ pháp kỳ diệu, anh ta chỉ hất nhẹ một cái, cú đấm đầy uy lực của đối thủ bỗng bị dẫn chuyển sang bên má ngoài. Thân người đối phương hơi hướng tới, hơi lỡ đà. Quyền trái của Long Đầu liền đánh móc lên cằm đối phương, rồi đột ngột đi chếch ngang qua làm chiều phòng bị của họ Huỳnh là vô dụng, sát na sau đó cùi chõ Long Đầu thúc mạnh vào ngực đối thủ. Họ Huỳnh hơi biến sắc, quyền cước của Long Đầu liền dồn dập đánh tới. Trong chóng vánh mười bảy động tác, chín thật tám giả của Long Đầu được thực hiện. Đối thủ của anh bị đánh một chiêu trúng cằm, một chiêu trúng mặt, ba chiêu trúng chân. Tiếp sau đó bắp tay họ Huỳnh còn bị đá cao chân một chiêu cước mạnh mẽ, thân người anh ta văng xa sáu bộ, tông vào cây cột lớn sơn son thiếp câu đối mạ đồng. Long Đầu không sấn tới, lúc sắp nằm đất họ Huỳnh tung một cú đấm xuống nền đá, bật người phi thân lên, lúc này mọi người tại đương trường đã nhìn rõ mặt anh ta bầm bên phải và một rãnh máu tươi từ khóe miệng anh ta chạy xuống cằm. Họ Huỳnh lại xông đến, vẻ điềm tĩnh lúc đầu đã giảm đi đôi, ba phần. Sau ba cú đấm đầy thăm dò, anh ta thấp người né chiêu cước ngang của Long Đầu tiện thế chân phải quét nửa đường tròng. Lúc nay Long Đầu chỉ trụ một chân, anh ta không tìm đối pháp khác mà huy động nội lực vào chân trụ, cùng lúc hồi cước phải hướng xuống vị trí mà anh đoán chắc rằng chân đối phương sẽ bị cản lại. Mới nhìn qua tưởng rằng Long Đầu kia muốn đôi bên đều tổn thương, nhưng thực ra chiêu cước dẫm xuống mang uy lực thâm trầm hơn nhiều so với thế quét ngang của đối phương. Có điều đôi bên thực lực như nhau, mà họ Huỳnh đã tung chiêu trước khi Long Đầu có ý định đưa nội khí xuống chân trụ. Điều không may đã đến, Long Đầu bị quật ngã, thân người hơi chới với. Ứng biến nhanh nhẹn anh không dẫm xuống nữa mà duỗi thẳng chân đạp một cước nhắm vào vai đối phương. Anh quên rằng so khoảng cách lúc đối phương cuối người, chân anh không dài đến mức đá trúng phần thân trên, sự phản xạ của anh vô tác dụng, cả thân người liền ngã, dù Long Đầu này cố gắng chống tay mượn lực thối lui nhưng song quyền đối phương trong thế phóng người một cách thuận lợi đã đấm tới. Áp lực từ trên xuống sẽ làm vị Uy Vệ tướng quân này phải gãy tay nếu còn có ý định chống đỡ. Anh buông tay phải xạ song quyền hướng lên thủ ngực. Trong thế khó khăn cực kỳ, không có một điểm tựa nào, chiêu cước đánh vào khoảng không vừa rồi của Long Đầu, lại có thể thu đầu gối đánh lên. Trần lĩnh dương cặp mắt lên vì chàng chưa biết rõ Mật Pháp công của Long Đầu này đã luyện đến cảnh giới cao. Cao Văn Tài bên ngoài đã thấy qua nên không còn lạ lẫm gì nữa. Khoảnh khắc đó diễn ra rất chóng vánh, hai bên bả sườn Long Đầu bị hai cú đấm phá núi của họ Huỳnh công kích. Tiếng kim khí nhức óc vang lên, đầu và lưng Minh Toàn tiếp đất chẳng nhẹ nhàng gì, dư lực xem ra còn hơn cả những tảng đá đầm nền của thợ xây nhiều lần. Gối phải Long Đầu đánh lên chỉ chậm hơn đôi chút, may cho họ Huỳnh là hạ bộ không bị công trúng, nếu không tổ tiên của anh ta chắc sẽ tránh cứ rất nhiều. Cái đầu rồng của Minh Toàn được bọc vải êm bên trong nên tổn thương không đáng kể, nhưng phần ngực lãnh trọn hai chiêu quyền thì khác. Nó nhanh chóng khiến hơi thở của anh trở nên uất nghẹn, nội khí tán loạn, đau tới tận xương. Long Đầu nghiến răng không hề than lên một lời, Trần Lĩnh chạy lại, vút ngực bạn mình cất lời: “Anh thấy sao rồi?” Chốc lát sau Long Đầu mới khó khăn nói: “Ông đừng để tôi phải tiếc nuối vì đã thua đối thủ!” Trần Lĩnh cũng cho rằng chiến thắng đã nằm trong tầm tay, ai ngờ đối phương lại có thể đảo ngược tình thế một cách bất ngờ như vậy. Long Đầu tiếc nuối là có lý do, anh đã có thể chọn đối pháp khác, mà không cần mạo hiểm với cuộc đua tốc độ. Trần Lĩnh nói giọng quyết đoán: “Tôi sẽ khiến anh nhanh chóng quên đi điều đó, ngay bây giờ!” Chàng định dìu bạn đứng dậy, nhưng Long Đầu tỏ vẻ mặt ái ngại nói: “Ông đâu phải con gái, hãy mặc kệ tôi!” Trần Lĩnh quay đầu, tiến vài bộ về phía họ Huỳnh nói: “Bắt đầu được chưa, anh lên trước đi!” Ngữ diệu có vẻ cứng, nhưng một trận đánh lớn có ảnh hưởng thế này chàng chưa bao trải qua, bất giác không khỏi hồi hộp trong lòng. Trần đấu vừa rồi tuy bị công trúng nhưng thời gian diễn ra chưa được một hiệp, nên khí lực đôi bên tiêu tốn không bao nhiêu. Chỉ điều khí chốc lát, họ Huynh đã thản nhiên như chưa đánh chiêu ra một quyền nào. Anh ta cười nói: “Đánh thì đánh, còn trước sau gì!” Trần Lĩnh tỉnh bơ đáp: “Sẽ thua mất mặt, nên đánh trước đi!” Họ Huỳnh hơi tròn mắt nói: “Nghĩa là sao?” Rồi nhìn thái độ có vẻ đối phương đã hiểu, Trần Lĩnh cũng không giải thích gì thêm. Bề ngoài thì vô sự, nhưng dưới thái độ xem thường của đối phương họ Huỳnh tức khí đầy bụng. Anh ta xông đến quát: “Để xem kẻ nào mất mặt!” Trần Lĩnh nghĩ thầm: “Mình nhất định phải thắng, mình phải tập trung hết sức, phải dùng hết khả năng tích tụ bao lâu nay vào trận đánh này, mình phải…” Lo suy nghĩ miên man, đối phương tung ra một cú đấm giả, Trần Lĩnh né theo thói quen, đối phương đẩu người sang bên trái theo, đá cước hậu trúng vào hông chàng. Trần Lĩnh lạng chạng thối lui, bỗng nghe tiếng cười đắc chí của tên họ Cao, hắn nói: “Nói nghe hay ho, thế té cũng thật là đẹp mặt.” Chàng tự xấu hổ làm đỏ mặt tía tai, tư thế lóng ngóng cà tàn, dáng đứng chưa ngay, đối phương lại tung ra một cú đấm nhắm vào ngực chàng. Trần Lĩnh lạng chạng thối lui, lại né đông tránh tây. Đã mất tiên cơ, ngày càng bị bức ép hơn. Chiêu cước họ Huỳnh không những nhanh nhẹn mà còn mạnh mẽ linh hoạt, động tác có thật có giả, có thứ tự, lớp lam rất kín cẩn và bàn bản. Thử thách nhau qua ba mươi chiêu, Trần Lĩnh tâm cơ linh động cùng với căn bản võ học nhà họ Trần, chàng nhanh chóng nhìn ra thế công của đối phương cũng như cái cách mà anh ta huy động nội lực. Động tác giả của họ Huỳnh thoạt nhìn bề ngoài có vẻ cương mạnh, nhưng chẳng có bao nhiêu nội khí trong quyền chiêu. Còn những chiêu thật thì được huy động nhiều lần, càng lúc càng dồn dập thêm, đong đầy thêm. Những chiêu thức độc đáo, hoa mỹ thì thường là những bước chuẩn bị hoặc giả chiêu, con những chiêu đơn giản mới chính là lúc sức mạnh trong chiêu quyền được phát huy đến đỉnh điểm. Chàng nhận ra, anh ta không hề biến chuyển đột ngột mà cần phải có thứ lớp. Năm mươi chiêu tiếp theo, vẫn bị bức bách nhưng Trần Lĩnh đã không còn nhận bất cứ tổn thương nào nữa. Lúc đầu đối phương còn xem thường, nhất là họ Cao bên ngoài, hắn nói toàn lời mỉa mai xỉa xói, nhưng đến lúc này hắn không thể thốt lên một lời. Càng về sau họ Huỳnh càng nóng đầu hơn, anh ta ra chiêu càng dứt khoát, càng mạnh mẽ thêm. Lại một cú đấm mãnh liệt trong tư thế thỏa mái. Trần Lĩnh cong người né tránh như sắp ngã đến nơi, chàng co chân đạp lên rồi với thân pháp kỳ dị, bắp tay phải vừa tiếp đất lại bật người lên, đẩu chân xoay người đá nửa vòng vào bụng dưới đối phương giành lấy thế canh trên. Họ Huỳnh lùi hai bộ thì quyền phải của Trần Lĩnh đã đánh tới, hai tay anh ta đưa lên phòng thủ thì cước chiêu Trần Lĩnh đã đá gần đến bộ hạ. Huỳnh Ngọc Lương xoay người, chiêu cước đá vào khoảng không nhưng Trần Lĩnh không náo núng, chàng sẵn đà bước đến luôn, song quyền đánh ba chiêu, trong đó quyền trái trúng bắp tay đối phương. Được nước lấn tới, quyền phải lại đấm trúng vào cằm Ngọc Lương, sau đó song cước thi nhau đá ngang đá dọc, đá móc đá ngược, đá trên đá dưới tới tấp. Sau những chiêu cước đồn dập, lấn áp là mười bốn cú đấm liên tiếp, mấy chiêu đầu đối phương còn đỡ gạt, đến chiêu thứ sáu, họ Huỳnh bị một cú đấm trời giáng với mặt tóa hỏa tam tinh, trời đất quay cuồng, từ đó thân thủ kém linh hoạt hẳn. Những chiêu sau đó Trần Lĩnh cứ thế đấm tới, mặt và ngực đối thủ lại nhận đòn túi bụi. Trần Lĩnh thấy mặt đối phương bầm dập, màu me loang lỗ, chàng bất nhẫn nên nới tay cho những quả đấm cuối, chiêu cước kết thúc mới đánh một nửa vội dừng lại. “Ya a a” Huỳnh Ngọc Lương rống lên, anh ta tung một cú đá bất chấp quét ngang người Trần Lĩnh, chàng lúc này không nhìn thẳng mặt đối phương, không có ý nghĩ phòng bị liền bị đá trung hông mất thế, họ Huỳnh xoay cước hậu huy động nội khí thâm trầm mãnh liệt đạp một cái vào bụng chàng. Trần Lĩnh bị đẩy đi xa đến ba trượng, cũng may nhờ bộ pháp độc đáo chàng đã học ba năm trước nên có thể giữ được thân người không ngã. Huỳnh Ngọc Lương lại hét lên, sấn tới tung ra vô vàn cú đấm dồn dập về phía Trần Lĩnh. Những chiêu này quá ư là nhanh nhẹn và mãnh liệt, nó liều mạng như guồng quay lúa, nó nhanh chóng bủa vây lấy người Trần Lĩnh, buột chàng đưa hai tay vận lực chống đỡ. Cảm tưởng những cú đấm như những nhát búa đập vào cánh tay mình, như những nhát búa đập vào thanh thép đã được nung đỏ, Trần Lĩnh cố sức chống chọi, sau hàng chục chiêu vai chàng bị đánh trúng. Hơi khựng người lại Huỳnh Ngọc Lương rụt quyền lúc Trần Lĩnh vẫn chưa lấy lại thế chủ động, anh ta tung ra một cú đấm mãnh liệt nhất hết sức bình sinh, vét kiệt tinh hoa võ học, tinh hoa nội khí trời đất tích tụ bao năm nay vào một chiêu quyền này, uy lực mạnh mẽ phá đá, phá núi. ***************** “Sùng A Minh chàng ơi! Chàng có sao không?” Hổ Xà Linh Vương nghẹn ngào gọi, mắt nàng nhanh chóng đẫm lệ, rồi quay sang đám người phía sau quát: “Các người là ai sao dám giỡ trò bỉ ổi trên đất của người Mông?” Một thiếu phụ bận áo thêu hoa màu đỏ, vàng, xanh lá trên nền vải đen, áo choàng, váy cũng có những đường hoa văn sọc đơn giản, nhiều màu trên nền vải đen, bà ta che mặt nên không nhìn rõ dung mạo, bà cất giọng hơi khàn như người bệnh cảm: “Hay cho A Linh mày, dám đi yêu đương tên ngoại tộc, nhưng dù không phải thế bọn này vẫn muốn tiêu diệt hết Ngũ Quỷ giáo chúng mày, chính bọn cặn bã chúng mày khiến cho người Mông bị mang tiếng xấu, bị khinh ghét, bị coi thường… Còn khiến thủ lĩnh bọn này phải thành tàn phế rồi còn lưu lạc khắp nơi.” “Các người là…” Cặp mắt tròn đen láy của A Linh lộ ra những tia sáng sững sốt: “Các người còn sống sao… Các người trở về với mục đích gì?” Đi theo sau còn có bốn người phụ nữ khác, thiếu phụ bước đến thản nhiên cất lời: “Dù sao mày cũng sắp chết rồi A Linh à, người chết không thể tiết lộ bí mật… Nói cho mày nghe cũng chẳng sao… Bọn ta chính là muốn sóng gió nổi lên khắp nơi, bọn ta muốn thâu tóm tất cả các giáo phái trên đất Cồ Việt, tất cả các đạo phiến quân! Chúng ta sẽ đưa địa vị của người Mông lên một tầm cao mới, thậm chí làm nên bá nghiệp ngàn năm… ha ha ha ha.” “Bà điên rồi…” A Linh lại quay sang Tường Minh ra sức lây động. Người đàn bà lăm le thanh gươm đi đến, A Linh có vẻ đã trúng tà thuật nên trông yếu ớt, đuối sức. Một tia sáng ánh lên trong mắt nàng, A Linh góp sức tàn ôm thân người Tường Minh lao xuống vực thẳm sâu hun hút, giữa một đêm cuối đông, mây mù vân vũ, khắp nơi tối tăm một màu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang