[Dịch]Dị Thế Mặc Liên - Sưu tầm

Chương 46 : Đả kiếp cực hạn

Người đăng: 

.
Editor: Umi Hắc y nam tử khát máu cười, phong tình vạn chủng nói: "Bởi vì Ma vương hạ lệnh, không, chính xác mà nói thì Lâu Già đại nhân thương tổn tánh mạng của ngươi, thậm chí còn ở trên người hắn hạ Huyết Chú, những người khác lại giết không được ngươi, cho nên, ta phải ra tay~ " Đôi đồng tử màu tím xinh đẹp của Sát La hơi tan rã, cả người rét lạnh giống như rơi vào hầm băng. Hắn nhớ về những ký ức ở chung của hai người bọn họ. Khi hắn nghèo túng thì hắn ta ở bên ủng hộ và cổ vũ, khi hắn cô độc thì hắn ta đi theo làm bạn, hai người bọn họ đã từng có một đoạn thời gian vui vẻ như thế. Nhưng bây giờ những ký ức đó giống như những lười đao lăng trì hắn! Nguyên lai, từ đó tới nay, hắn luôn luôn chỉ có một mình. Nguyên lai, những ký ức vui vẻ đó không chân chính thuộc về hắn. Buồn khổ làm cho hắn sắp hít thở không thông, phút chốc, hắn cười ha hả, thê lương mà bàng hoàng, giống một lệ quỷ cơ khổ không nơi nương tựa! Mái tóc dài màu lửa đỏ tung bay trong gió, hiện ra sắc màu héo rũ. "Đây là ngươi khuyên ta. . . Ám toán. . . Lâu Già. . . Nguyên lai. . . Hắn. . . Cũng không có bị thương. . . Bên cạnh hắn. . . Cũng không có. . . Phản đồ. . . Đuổi giết hắn đến tận Nhân giới. . . Nguyên lai hết thảy. . . Hết thảy đều là kế hoạch của bọn ngươi?" Sát La đứt quãng run rẩy nói, giọng nói nghẹn ngào lạnh như hàn băng. "Đúng vậy, Sát La Hoàng Tử thân ái của ta! Nga, đúng rồi, ngài đã làm trái với ước định của hai tộc, nếu Ma Vương đại nhân biết cũng không thê làm gì bọn ta ~ nhiều nhân chứng ở đây như vậy cơ mà." Hắc y nam tử nháy mắt mấy cái nghịch ngợm nói, ánh mắt hướng về phía một đám người ở bên trong thủy sương mù. Sát La đột nhiên ngẩn người, càng thêm đau khổ cười rộ lên, phảng phất đang cười nhạo bản thân mình ngu xuẩn. Đúng vậy, bằng vào tu vi của hắn, thế nào có thể phá giải thủy sương mù! Thủy sương mù! Bằng vào thân thủ của nữ nhân này, làm sao có thể có trục cuốn cao cấp hư thế kia cơ chứ? Nguyên lai tại hết thảy đều là cạm bẫy, là muốn lưu lại chứng cứ! Làm hắn trở thành tội nhân thiên cổ của hai tộc! Tuy rằng người động thủ giết người không là hắn, nhưng đủ để làm hắn vĩnh viễn không thể đứng dậy. Tâm tư này thật sự là quá mức kín đáo! "Cho nên. . . Ngươi. . . Bị. . . Nhân tộc tróc nã. . . Đến tận đây. . . Cũng là. . . Cố ý. . ." Thân hình hắn dần dần mất đi độ ấm, yếu đuối vô lực chậm rãi nằm vật mặt đất, kéo dài hơi tàn hỏi. Lâu Già một phen lấy ra một bộ huyền bào tinh mỹ màu tím từ trong huyễn ảo giới, chậm rãi mặc vào, càng tô điểm thêm nét tuất dật, phiêu nhiên như tiên của hắn, mềm nhẹ nói: "Không sai, thân ái đệ đệ của ta, ngươi biết không? Hôm nay người chết đều là tinh anh của Nhân Tộc, ngươi nói xem nhân tộc có thể dễ dàng bỏ qua cho ngươi không? Liền tính ngươi hôm nay may mắn không chết, ngươi cho rằng phụ thân đại nhân còn có thể tha thứ cho ngươi sao? Nhân tộc sẽ bỏ qua ngươi sao?" Lâu Già sửa sang lại áo bào thật tốt, chậm rãi nói tiếp: "Cho nên, ngươi chẳng những chết chắc rồi, mà còn sẽ để lại tiếng xấu muôn đời, chỉ cần phụ thân đại nhân nghĩ tới ngươi, cả người sẽ đầy lửa giận, vô cùng đau đớn, ngươi nói xem như vậy có thể làm cho phụ thân hắn vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, có phải rất tốt không? Thân ái đệ đệ của ta?" Ánh mắt Mặc Liên dần dần trầm xuống, Lâu Già này là một người rất khủng bố, từng bước một, dụ dỗ người ta đi vào bên trong cạm bẫy của hắn. "Ha ha. . . khà khà. . . Lâu Già. . . Ngươi có bản lĩnh. . . thì. . . Giết ta. . . nhanh một chút đi." Máu đỏ tươi theo khóe môi trắng bệch của hắn chay xuống, và mái tóc màu lửa đỏ tiều tụy của hắn dây dưa cùng nhau, mỹ lệ làm cho người ta kinh hãi. "Yên tâm, ta sẽ không làm ngươi thất vọng, nhớ kỹ thu thập sạch sẽ." Khẽ gật đầu cười, Lâu Già nhẹ nhàng xé rách thời không, biến mất trong hư không. "Vâng! Đại nhân!" Hắc y nam tử khom người tiễn bước Lâu Già xong, hai mắt trầm xuống, bóp chặt lấy trái tim của Sát La. Hắn chăm chú nam tử tuyệt mỹ huyết nhục mơ hồ nằm trên mặt đất, đồng tử đã càng thêm tan rã, sắc mặt trắng bệch, lắc đầu nói: "Đáng thương cho Sát La vương tử của ta, kết giới này còn cần một lát nữa mới có thể cởi bỏ, mong ngươi sớm ngày siêu thoát, kiếp sau không nên rơi vào tay ta!" Nói xong, hắc y nam tử cũng không quay đầu lại, nhảy vào bên trong vết nứt không gian còn chưa có khép lạ. - - Mặc Liên sau khi xác nhận hai người kia hoàn toàn biến mất, chăm chú nhìn đại sảnh bán đấu giá, cảm thấy càng thêm rung động. Lập tức thấp giọng hỏi Tiểu Tuyết nói: "Này hai tộc không có cái gì ngăn cách sao? Vì sao nói đến là đến, nói đi là đi?" Tiểu Tuyết khẽ thở dài một cái, ánh mắt thương xót nhìn nhìn nam tử không có một chút sinh cơ trên mặt đất, rồi mới nói: "Đó là bởi vì trên tay bọn hắn có thần khí, bất quá những cái đó chỉ có thể dùng một lần, chủ nhân đừng có suy nghĩ muốn cướp đoạt." Mặc Liên xấu hổ sửng sốt, bàn tay đánh lên trán Tiểu Tuyết một cái, âm thanh lạnh lùng nói: "Nhanh chút đi thu lại toàn bộ không gian huyễn ảo khí và tinh thạch cho chủ nhân của ngươi đi! Không biết tiết kiệm gì hết! Ngươi cũng nên học tập Mặc Linh đi!" Tiểu Tuyết nghe vậy, lúc này mới phát hiện ra Mặc Linh đã đi ra ngoài, ở giữa đống phế tích thu thập đồ cho chủ nhân từ bao giờ, cảm thấy sửng sốt, nghiến răng nghiến lợi gia nhập hàng ngũ, không thể thua kém Mặc Linh trước mặt chủ nhân được. Thiếu nữ ở một bên nghe được cuộc đối thoại chủ thú nhà bọn họ, khóe miệng khiếp sợ co rút! Vô sỉ! Đây được gọi là gì nhỉ? Đúng rồi đó là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi, cực hạn trong cực hạn! Mặc Liên vỗ vỗ bụi đất bám trên người, một phen kéo tay thiếu nữ còn đang chấn kinh, từng bước một đi đến này bên cạnh cỗ "Thi thể" kia, phát hiện trái tim đã vỡ ra từng mảnh nhỏ của hắn còn đang đập. Bĩu môi, Mặc Liên dưới đáy lòng hỏi: "Xích Lôi! Tuy rằng Sinh Mệnh Chi Lực của Ma tộc rất mạnh, ngươi đừng nói cho ta, thằng nhãi này vẫn còn sống nha!" Xích Lôi hừ lạnh nói: "Làm sao có thể còn sống được chứ! Trái tim đều biến thành mảnh nhỏ, nếu chỉ vỡ thành ba bốn mảnh tầm như cánh hoa mà nói, không chừng còn có thể cứu được!" Mặc Liên nhướng mày, dè dặt cẩn trọng mà nói: "Trời ạ, như vậy còn có thể cứu được sao?” "Ma tộc khác thì ta không biết, nhưng hắn nhất định có thể, huyết thống của hắn phi thường thuần khiết, rất gần với Thủy Tổ Ma tộc, bất quá liền tính là Thủy Tổ Ma Tộc, trái tim bị vỡ thành như vậy cũng không cứu được." Xích Lôi thản nhiên nói, giống như không có hứng thú đối với sống chết của hắn. "Nga, thực đáng tiếc, ta còn muốn thu thập hắn làm người của mình." Mặc Liên bĩu môi nói, cảm thấy vô hạn tiếc hận. "Hả? Một cái đại phiền toái như vậy mà ngươi cũng dám thu lưu? Có phải ngươi sợ mình sống qua an nhàn hay không?" Xích Lôi nhíu mày nói, giọng nói đầy vẻ trào phúng. "Không sợ, thể chất của ta cũng là một cái đại phiền toái rồi." Mặc Liên trả lời, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó: “Xích Lôi, ngươi nói xem nếu ta dùng máu của mình để khôi phục trái tim của hắn, có hiệu quả không?" Xích Lôi trầm tư một chút nói: "Không biết, dù sao trên thế giới này tư liệu về Huyền Linh thánh thể ít lại càng ít, bất quá, nếu ngươi hạ quyết tâm, có thể thử một lần." Mặc Liên lẳng lặng đứng ở bên cạnh "Thi thể", từng màn vừa xảy ra xẹt qua trong đầu nàng, vẻ mặt tuyệt vọng, đau khổ lại quật cường của hắn làm lòng nàng khẽ run lên, nàng cắn răng nói: "Được! Vậy thì thử một lần xem sao. Dù không được thì cũng chỉ tốn vài bát máu."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang