[Dịch] Dị Thế Ma Hoàng
Chương 52 : Diệt Khẩu
.
Phong Dực chỉ cảm thấy sau gáy một trận lạnh như băng, cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân. Nếu bị đánh trúng chiêu này đầu hắn có lẽ sẽ bị nổ tung như quả dưa hấu. Nhưng lúc này hắn không ra tay thì thôi, một khi đã xuất thủ thì phải nhất kích tất sát, nếu để cho hai lão già này trốn thoát thì cuộc sống của hắn sẽ gặp rất nhiều phiền phức.
"Huynh đệ, ta tới giúp ngươi." Thanh âm Ba Ba Thác chợt vang lên, một vệt kim mang đánh thẳng tới đạo phong nhận phía sau gáy Phong Dực.
Chỉ nghe hai tiếng nổ vang lên, một tiếng là do Niêm Hoa Chỉ xuyên qua thân thể Tát Cổ Lạp tạo thành, tiếng nổ còn lại là đấu khí màu vàng của Ba Ba Thác va chạm với ngân sắc đấu khí của Hách Nhĩ gây ra.
" Ba Ba Thác ngươi dám cấu kết với ma tộc, chờ lúc bị truy sát đi." Hách Nhĩ thấy lão hữu Tát Cổ Lạp toàn thân đều là lỗ máu hai mắt trừng trừng mất đi sinh khí không khỏi bi thương rống lên. Trên người hắn hiện lên trận trận ma pháp quang mang màu trắng.
Rất nhanh, ma pháp quang mang đã bao bọc hoàn toàn Hách Nhĩ, trong nháy mắt thân ảnh hắn liền biến mất, cùng lúc một tia kim mang từ bên trong ma pháp bắn ra trúng vào tay Phong Dực.
Phong Dực thu liễm ma khí quanh người, sáu phiến ma dực sau lưng cũng biến mất. Sắc mặt của hắn tái nhợt hẳn đi, vừa rồi hắn hoàn toàn là dựa vào âm sát tàm ti giáp cùng thân thể gần đây được địa tâm linh hồn hỏa tôi luyện thành cứng cỏi vô cùng mới dám ngạnh kháng hợp kích đấu khí của hai gã thánh chiến sư.
Ba Ba Thác suy yếu nằm trên mặt đất, cô gái kia ngồi xuống bên cạnh hắn im lặng khóc.
Phong Dực đi tới, thân thể cô gái khẽ run lên tựa hồ có phần sợ hãi, dù sao hung danh ma tộc đối với loài người không thua gì dã thú ăn thịt người.
" Huynh đệ, xem ra chúng ta phải chạy trốn." Ba Ba Thác thấy Phong Dực tới gần liền ngồi dậy cười khổ nói, Hách Nhĩ dùng ma pháp quyển trục trốn thoát nên sau này sự đuổi giết không ngừng nghỉ đang chờ đợi bọn hắn.
" Ngươi cũng thấy đấy, ta là ma tộc, ngươi vẫn coi ta là huynh đệ sao?" Phong Dực thở ra một hơi trọc khí ngồi xuống bên cạnh Ba Ba Thác.
" Cho dù ngươi có là thú tộc thì vẫn là huynh đệ của Ba Ba Thác ta, một huynh đệ mà so với huynh đệ ruột thịt còn thân thiết hơn." Ba Ba Thác nghiêm túc nói. Hai người vẻn vẹn chỉ là gặp mặt một lần, Phong Dực hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn nhưng hắn vì cứu Ba Ba Thác cũng không tiếc bại lộ thân phận, nếu vì thân phận hắn là ma tộc mà sinh lòng kỳ thị vậy thì Ba Ba Thác hắn so sánh với súc sinh cũng không bằng.
" Ngươi mới là Thú Tộc." Phong Dực cười mắng.
" Huynh đệ, đi thôi, hai lão già đó lai lịch không nhỏ, gia tộc chúng có thế lực rất lớn ở Thanh Long đế quốc, lại cùng phong vân tông có chút quan hệ hơn nữa bọn họ đều là nhị tinh thánh chiến sư. Đến cấp bậc thánh chiến sư sẽ được chiến sĩ công hội đặc biệt quan tâm trên cánh tay có khắc linh hồn trận, một khi tử vong chiến sĩ công hội sẽ lập tức biết được." Ba Ba Thác cũng đã gia nhập chiến sĩ công hội nên tất nhiên biết những điều này bất quá hắn còn không có đạt tới cảnh giới thánh chiến sư, trên cánh tay cũng không có linh hồn trận nên hắn cũng coi như là có chút may mắn, nếu như có khắc linh hồn trận này rồi thì trừ phi bỏ đi cánh tay nếu không chiến sĩ công hội muốn biết hắn đang ở đâu thật sự là một việc dễ dàng. Cái này cũng giống linh hồn ấn ký của vương tộc trong ma tộc, chúng đều có hiệu quả như nhau chỉ là linh hồn ấn ký có chứa tính chất khế ước hơn nữa trừ phi tử vong nếu không sẽ không biến mất.
Phong Dực nói: "Nơi này không thể ở lâu bất quá ta nghĩ chúng ta cũng không cần trốn đông núp tây làm gì." Tâm tư Phong Dực từ trước đến giờ luôn rất cẩn mật, ngay khi xuất thủ hắn đã tính toán như thế nào lấy thời gian ngắn nhất kết thúc chiến đấu, mặc dù tính toán của hắn có chút sơ xuất nhưng vẫn đạt được mục đích cuối cùng. Ngay khi Phong Dực toàn lực công kích Tát Cổ Lạp thì đồng thời hắn cũng lệnh cho Tiểu Ảnh tiếp cận Hách Nhĩ rồi từ miệng vết thương trên ngực chui vào cắn đứt tâm mạch của Hách Nhĩ.
Vốn là Tiểu Ảnh còn thuộc ấu sinh kỳ muốn vô thanh vô tức đến gần một nhị tinh thánh chiến sư cường giả là rất khó khăn, cho dù tiếp cận được cũng không thể trong nháy mắt xuyên qua đấu khí phòng ngự tiến vào trong thân thể của Hách Nhĩ. Thế nhưng Hách Nhĩ sau khi bị thương quá tức giận ngay cả vết thương cũng không xử lý liền muốn đem Ba Ba Thác gần như không còn sức phản kháng chém giết ( DG: Chương trước thằng này định tấn công Phong Dực để cứu Tát Cổ Lạp mà không hiểu sao chương này lại thành chém BBT nhỉ. Assassins dịch cả 2bi 51 52 nên đã xem lại nhưng nguyên văn VP bị sai hay TG nhầm thì chịu ) vì vậy mới tạo điều kiện cho Tiểu Ảnh thừa cơ nhất cử xuyên qua phòng ngự chui vào.
Ba Ba Thác mặc dù không hiểu vì sao Phong Dực tự tin nói vậy nhưng cũng không hỏi nhiều, huynh đệ đối với huynh đệ có nhiều thứ không nên hỏi hắn sẽ không hỏi.
. . .
Thanh Long đế quốc - chiến sĩ công hội, linh hồn thạch của Hách Nhĩ và Tát Cổ Lạp trong linh hồn đại trận quang mang đột nhiên biến mất, Thái Cách trưởng lão đang canh giữ nơi này trong lòng không khỏi kinh động, Hách Nhĩ cùng Tát Cổ Lạp đều là nhị tinh thánh chiến sư, hai người cùng lúc bị người giết chết, điều nầy bảo sao hắn không kinh hãi chứ.
Tin tức vừa truyền ra, cả chiến sĩ công hội Thanh Long đế quốc một mảnh hỗn loạn.
Thật ra hai nhị tinh thánh chiến sư tuy rằng là công hội lực lượng trung tâm nhưng hiện tại còn có tám tên Chiến thần, mấy trăm tên thánh chiến sư chiến sĩ công hội cũng không thèm để ý bất quá gia tộc của hai người này ở Thanh Long đế quốc quyền thế rất lớn, hơn nữa lại có chút quan hệ thân thích với một vị hộ pháp Phong Vân Tông. Hai người này chết chiến sĩ công hội sẽ phải thừa nhận áp lực rất lớn thế nên cũng phải sớm tìm ra hung thủ.
Thế nhưng hai người này đều đã bị giết ngay cả thi thể cũng không rõ tung tích, hiện tại chỉ biết địa phương xuất hiện cuối cùng là Phong Diệp công quốc, lúc này ngoài cách phái người tại Phong Diệp công quốc điều tra ra căn bản không còn cách nào khác.
Phong Diệp công quốc tuy nhỏ nhân khẩu cũng có chừng mười mấy vạn, lại nói Phong Diệp công quốc thông tới hai đại đế quốc và mười mấy công quốc nên dân cư lưu thông cực kỳ nhiều, muốn từ đầu mối này tìm được hung thủ không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển.
. . .
Mấy ngày sau, Ba Ba Thác đem người yêu tại Phong Diệp công quốc dàn xếp xong liền cùng Phong Dực đi tới Thanh Long đế quốc. Mặc dù Phong Dực nói Hách Nhĩ đã chết, chết không đối chứng ai dám nói là bọn hắn làm nhưng địa điểm đánh nhau lúc đó cách nơi hắn giáo huấn đám cường đạo rất gần. Từ trong miệng mấy tên cường đạo sẽ rất dễ dàng biết được hắn từng đi qua nơi đó, trước kia hắn từng cùng với Hách Nhĩ và Tát Cổ Lạp có hiềm khích, việc này rất nhiều người trong chiến sĩ công hội biết, khó bảo toàn sẽ không hoài nghi đến hắn.
" Ba Ba Thác, không cần lo lắng như vậy, ngươi cứ giống như thường ngày hành sự muốn thế nào thì làm thế ấy." Phong Dực nói.
"Huynh đệ nói rất đúng, cùng lắm thì chính là một chữ chết, có thể kéo hai tên khốn kiếp chôn cùng cũng coi như là không lỗ rồi." Ba Ba Thác hào sảng nói. Trong lòng hắn nghĩ thầm: "Tiểu huynh đệ có hào khí như thế, tuy mình sống hơn hắn mười mấy năm cũng không thể sánh bằng." Vì vậy, liền đem một chút nghi ngờ cuối cùng ném lên chín tầng mây. Nhưng hắn lại không rõ huynh đệ này của hắn nếu đem tuổi tính ra không biết sẽ gấp hắn bao nhiêu lần, Phong Dực căn bản là một tên ' triệt đầu triệt đuôi ' quái vật.
Phong Dực cười hắc hắc, ma tộc khí tức thập phân đặc thù hơn nữa rất khó tiêu tán. Lúc ấy địa phương đánh nhau toàn bộ đều là ma khí của hắn ba động cho nên mấy tên kia muốn điều tra tám chín phần mười sẽ cho rằng là ma tộc phái người làm, hoài nghi đối với Ba Ba Thác sẽ không lớn.
" Ba Ba Thác, thỉnh lưu bộ!" Đang lúc ấy thì phía sau hai người truyền tới một thanh âm the thé.
----------oOo----------
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện