[Dịch] Dị Thế Ma Hoàng

Chương 44 : Lại đến Ô Giang thành

Người đăng: 

Khuôn mặt trắng nõn của Khuất Dịch vì phẫn nộ mà đỏ lên, hắn nhìn Phong Dực khinh bỉ nói: “Đây là Thanh Phong Lộ hương, ở Thanh Long đế quốc, chỉ có những thân sĩ phong độ nhất mới có tư cách dùng nó. Ngươi gọi ta là lưỡng tính, chính là vũ nhục nhân cách cao quý của ta.” Phong Dực không nhịn được, cười hắc hắc nói: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi, ngươi phản ứng dữ dội thế, ta là người sơn dã thô lậu, làm sao biết được những thân sĩ ở Thanh Long đế quốc như ngươi… à à mùi rất là thơm! Hắc hắc!” Khuất Dịch hừ một tiếng không nói tiếng nào. Mà lúc này, ngoài trời mưa rất to, hạt mưa rơi trên vách lều phát ra những tiếng bộp bộp liên hồi. “Không còn sớm nữa, ngủ đi.” Phong Dực nằm xuống, hai tay gối sau đầu, nhắm mắt lại. Khuất Dịch ngồi nhìn đêm mưa đen kịch bên ngoài, không có ý định nằm xuống với Phong Dực. Ngồi một lúc, hắn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Phong Dực, ngươi là người ở nơi nào?” “Một địa phương nhỏ, có nói ngươi cũng không biết.” Phong Dực vẫn nhắm mắt trả lời. “Không muốn nói thì thôi, vậy ngươi muốn đi đâu? Có thể nói chứ?” Khuất Dịch hỏi. ”À, đầu tiên là tới Ô Giang thành, sau đó có lẽ đi Thanh Long đế quốc một chuyến.” Phong Dực đáp. “A, cái đó …” “Cái đó, cái kia cái gì, ngươi không ngủ thì không để bổn thiếu gia ngủ sao?” Phong Dực không kiên nhẫn nói. Khuất Dực trợn mắt nhìn nhìn Phong Dực, vương nắm tay quơ quơ trước mặt Phong Dực (đang nhắm mắt) thị uy. Nếu Phong Dực mà mở mắt ra, nhất định sẽ nhìn thấy cử chỉ đầy nữ tính này của Khuất Dịch. (dễ thương ghê, ta thích). Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, bên ngoài trời mưa vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà ngày càng to hơn, tiếng sấm sét nặng nề thỉnh thoảng lại vang lên. Nhưng Phong Dực cứ như lợn chết nằm ngủ, chốc chốc lại có phát ra tiếng ngáy. Khuất Dịch vốn đang ngồi ở cửa lều đột nhiên nhổm dậy, liếc mắt nhìn Phong Dực đang ngủ say, thân ảnh liền như quỷ mị đi ra ngoài, trên người hiện lên một tầng quang tráo (vòng tròn bao quanh người) màu lam, rồi lập tức biến mất trong màn mưa. Mà trong nháy mắt Khuất Dịch vừa ra khỏi lều, Phong Dực vốn đang ngủ say bỗng nhiên mở mắt ra, khóe miệng mỉm cười, lẩm bẩm nói: “Đại ma pháp sư! Ta biết nha đầu ngươi không đơn giản mà, đúng là giả nam trang, tiếc người thông minh lại bị thông minh hại, khí tức thanh hương của nữ nhi trên người ngươi rõ ràng như thế, làm sao mà cái Thanh Phong Lộ hương gì đó có thể che giấu được chứ.” Cách đó hai mươi dặm, Khuất Dịch đang nhẹ nhàng huyền phù giữa không trung, trong tay là một thanh ma pháp trượng màu lam, cau mày nhìn tình cảnh như luyện ngục phía dưới. Trên mặt cỏ có hàng trăm cỗ thi thể đang nằm, nam có nữ có, già có trẻ có, tử trạng (trạng thái chết) của bọn họ rất quỷ dị, trên mặt không có chút thống khổ nào mà còn toát ra vẻ vô cùng thỏa mãn, chỉ là trên ngực mỗi người đều bị xé banh ra, trái tim đã mất. “Chết tiệt!” Mắt Khuất Dịch phát rá sát khí sắc bén, mà khuôn mặt lại mang chút hổ thẹn. Trở lại trong lều thì Phong Dực vẫn ngủ say như lợn chết, đối việc nàng rời đi giống như không hề biết gì. Ngày hôm sau, giông tố đã qua đi, mặt trời ấm áp lại một lần nữa hiện ra. Phong Dực duỗi lưng, mệt mỏi bước ra khỏi lều, thì thấy Khuất Dịch đang cầm một thanh trường kiếm múa, phát ra tầng tầng lớp lớp ngân sắc kiếm quang, kiếm ý nhẹ nhàng phiêu dật, nhìn rất đẹp mắt. Nếu nàng mà mặc tình thú nội y đứng dưới ánh trăng múa bộ kiếm pháp này thì sẽ là cái cảnh gì ….? “Hảo kiếm pháp, hảo kiếm pháp!” Phong Dực vỗ tay, cười dâm khen. “Quá khen, chỉ là đẹp mắt thôi, không có uy lực gì cả đâu.” Khuất Dịch thu kiếm, lau mồ hôi trên trán nói. Tuy cảm thấy ngữ khí của Phong Dực có chút kỳ quái nhưng nàng cũng không để tâm. Phong Dực cười cười không nói gì. Bộ kiếm pháp kia tuy chỉ dùng để rèn luyện thân thể, hình thức có chút xinh đẹp, rất thích hợp dùng để đối phó đám du côn bại hoài bình thường. Nhưng khả năng cận chiến của nàng thì quá kém, nếu bị một chiến sĩ áp sát thì chỉ có thể đưa thân chịu trận mà thôi. (hắc hắc, chịu trận gì đây ta ^^). “Phong Dực, ta có chút chuyện phải đi trước, ngày mai gặp lại sau.” Trường kiếm trong tay Khuất Dịch nhoáng lên rồi biến mất, không chờ Phong Dực phản ứng đã sải bước đi tới cong Long Mã của nàng. Quay đầu vẫy tay với Phong Dực một cái rồi theo tiếng hí của Long Mã như tia chớp mất hút trên thảo nguyên. Ý niệm Phong Dực khẽ động, Tiểu Ảnh liền xuất hiện. "Tiểu Ảnh, dẫn đường." Phong dực ra lệnh. Đi theo phía sau Tiểu Ảnh, Phong Dực đi tới địa phương đêm qua Khuất Dịch đã tới. Chỉ là những thi thể nằm đây đêm qua bây giờ đã không còn. Hắn cầm một búi cỏ đưa lên mũi ngửi thì phát hiện một mùi máu tươi nhàn nhạt. “Chuyện gì đã xảy ra? Thân phận của Khuất Dịch là gì?” Phong Dực lẩm bẩm, đêm qua, khi Khuất Dịch vừa ra khỏi lều, hắn đã lệnh cho Tiểu Ảnh đi theo. Cho nên chuyện mấy trăm thi thể ở chỗ này hắn cũng biết, nhưng cái chết của bọn họ với Khuất Dịch có mối liên hệ gì đây? Suy tư một lúc lâu, Phong Dực khẽ lắc đầu rồi cưỡi giác mã thẳng hướng Ô Giang thành mà đi. Hơn nửa năm trôi qua, Ô Giang thành cũng không có biến hóa gì, vẫn vô cùng phồn hoa và huyên náo. Phong Dực trực tiếp đi đến phòng đấu giá Khuất Thị (Khuất thị phách mại hành), vào tới bên trong, hắn chợt nghĩ đến Khuất Dịch cũng họ Khuất, không biết có quan hệ gì với phòng đấu giá Khuất Thị này không? “Khách nhân tôn kính, xin hỏi ngài cần loại ma pháp quyển trục đẳng cấp nào? Chỗ của chúng tôi từ hắc thiết cấp đến bạch ngân cấp, loại nào cũng có.” Trước gian hàng bán ma pháp quyển trục, một tiểu mỹ nữ xinh xắn nhiệt tình chào hỏi Phong Dực. “Ta tìm ông chủ (chưởng quỷ) của các ngươi – Nhạc Vô Biên.” Phong Dực nói. “Xin hỏi ngài tìm ông chủ có chuyện gì? Để ta bẩm báo!” Tiểu mỹ nhân chần chờ một chút rồi cẩn thận hỏi. Nhạc Vô Biên chính là chưởng quỹ phân bộ của phòng đấu giá Khuất Thị ở Ô Giang Thành này, không phải ai muốn là có thể gặp được. Phong Dực cười cười, móc tử tinh quý tân tạp ra (nôm na là thẻ VIP, từ sau sẽ dùng thẻ VIP cho gọn), huơ huơ trước mặt nói: “Có vật này thì có thể gặp hắn chứ?!” Nhìn thấy đúng là thẻ tử tinh quý tân, chỉ dưới thẻ hắc tinh quý tân cao quý nhất, tiểu mỹ nữ liền gật đầu nói: “Xin mời quý khách tôn kính đến phòng tiếp đãi hạng trung phía sau chờ một lát, ta lập tức đi mời Nhạc chưởng quỹ lại đây.” Một lát sau, Nhạc Vô Biên béo mập như ông Địa giống như một trái cầu thịt lăn đi vào, vừa thấy Phong Dực liền nhiệt tình nói: “Phong tiên sinh, lâu quá không gặp.” Phong Dực cười đáp lễ, hai người chỉ gặp nhau có một lần mà đã cách đây nửa năm hơn, hăn vừa nhìn là có thể nhận ra và kêu chính xác tên của Phong Dực, gã Nhạc Vô Biên này đúng là cũng có vài phần bản lĩnh. “Nhạc đại chưởng quỷ, lời vô ích ta không nói nhiều, lần này ta tới đây là có vật muốn quý phòng đấu giá tiến hành đấu giá giùm ta.” Phong Dực nói. Cặp mắt của Nhạc Vô Biên vừa nghe liền híp lại thành một đường thẳng, cười hỏi: “Không biết vật là Phong tiên sinh muốn đấu giá là vật gì?” Phong Dực duỗi tay ra, một quyển ma pháp quyển trục màu vàng rực rỡ liền xuất hiện trên tay. “Hoàng kim cấp ma pháp quyển trục!” Nhạc Vô Biên kích động đứng bật dậy, cố nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt như đang nhìn một tuyệt thế mỹ nhân khỏa thân nhìn chằm quyển trục màu vàng trên tay Phong Dực. [/QUOTE]
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang