[Dịch] Dị Thế Ma Hoàng
Chương 41 : Trả thù.
.
Lúc này, Mễ Lặc đã cảm thấy không còn sơ hở gì liền ngồi xổm xuống đắc ý cười nói: “Bây giờ không ai có thể cứu ngươi được đâu, hay là ngươi ngoan ngoãn hầu hạ ta, để cho người yêu của ta ở giữa dòng Thiên Ma chứng kiến đi.”
Điều khiến Mễ Lặc không ngờ là Bối Lệ Tháp vốn lửa giận xung thiên đột nhiên trở nên bình tĩnh, trào phúng (cười châm biếm) nhìn hắn.
“Xú nha đầu, còn nghĩ tiểu tử Phong Dực kia tới cứu ngươi? Đừng mơ mộng nữa.” Mễ Lặc vừa nói vừa cười cười tưởng tượng cảnh ngươi yêu của hắn nhìn hắn lăng nhục Bối Lệ Tháp thì đột nhiên một trận xung động truyền tới.
“Ai đang nằm mơ vậy? Hắc hắc.” Phía sau Mễ Lặc đột nhiên vang lên tiếng cười của kẻ mà hắn vô cùng thống hận.
Mễ Lặc quay đầu lại, thấy Phong Dực đang ung dung tự tại ngồi vắt vẻo trên một cây đại thụ gần đó. Hắn liền biết đây là một cái bẫy.
“Thật xin lỗi, nhưng loại người hở một chút là chỉ biết dùng bạo lực như ngươi ta rất khinh thường. Tán gái cũng là một nghệ thuật sống, ta vốn định đến xem có thể mang tình nhân của ngươi đi trước mặt bao nhiêu người khác hay không, tuy rằng ta không thích ngươi, nhưng đối với tình cảm của các ngươi rất cảm động. Chỉ là hiện tại xem ra ngươi rõ ràng không biết đến tình yêu là gì, chỉ là một tên biến thái mà thôi.” Phong Dực thở dài nói, mà trên thực tế, lời hắn nói cũng đúng.
“Ngươi câm miệng! Phong Dực, ngươi bất quá cũng chỉ là Lục dực lam ma cảnh giới mà thôi, ngươi nghĩ ngươi hơn ta sao?” Mễ Lặc nghiến răng nói.
“Ngươi nên biết, ngươi không phải là đối thủ của ta, tại Ác Ma thâm uyên ngươi không phải bị ta đánh đến nỗi phải quỳ xuống cầu xin sao?” Phong Dực cười hắc hắc nói.
“Nhưng bên cạnh ta còn có Đồ Thần vệ đội.” Mễ Lặc vừa nói vừa nhanh tay triệt hồi cấm chế, hắn rất tự tin đối với Đồ Thần Vệ đội.
Nhưng khi động tác của Mễ Lạc mới được một nửa thì bụng hắn đột nhiên đau đớn, tựa hồ có một vật gì đó tìm cách chui ra từ trong bụng hắn. Hắn vội vàng vận chuyển ma lực ngăn chặn cái đồ vật đó chui ra. Nhưng cái đồ vật kia chỉ trong chốc lát đã phá vỡ vòng ngăn bằng ma lực của hắn thế như trẻ tre, thậm chí còn hung hăn kích phá lung tung khiến hắn phải ôm bụng nằm co quắp trên mặt đất rên rỉ. Một nỗi sợ hãi không biết tên dâng lên khiến hắn trái tim hắn run rẩy.
“A, ngươi đau bụng hả? Thật trùng hợp, xem ra ta không cần phải động thủ rồi, hiện tại ra nên hảo hảo tính toán một chút nợ nần giữa chúng ta a.” Phong Dực cười hắc hắc đến gần, mà nụ cười càng ngày càng lạnh.
“Bịch!” Phong Dực giơ chân từ đá vào quai hàm của Mễ Lặc, lực đá của Phong Dực khiến Mễ Lặc lộn một vòng, tay chân tê dại nằm sõng soài trên mặt đất, miệng đầy máu tươi.
“Giả chết sao? Tiểu Bối Lệ, mượn chuôi tiểu đao này của người một chút.” Phong Dực biết rất rõ lực cú đá của mình gây thương tổn với Mễ Lặc như thế nào, thấy Mễ Lặc không nhúc nhích, liền cầm lấy thanh Thị Huyết Ngư Long Chủy trên tay Bối Lệ Tháp.
Vừa cầm cây tiểu đao trong tay, Phong Dực đột nhiên hung hắn nhắm ngay đùi Mễ Lặc đâm lún tới tận cán, máu tươi trào ra liền bị cây đao hấp thu, rồi hắn hung dữ quát: “Đây là ta thay mặt Bỉ Lợi đâm ngươi.”
Thân thể Mễ Lặc run lên nhưng không hề kêu rên một tiếng. Hắn biết cho dù có cầu xin cũng không có tác dụng, chỉ có thể đem cừu hận này ghi nhớ trong lòng, hắn đoán là Phong Dực không dám giết hắn, nơi này không phải là Ác Ma thâm uyên.
“Bảy mươi huynh đệ thủ hạ của ta chỉ còn có mười một người, nói cách khác là có năm mươi chín huynh đệ chết bởi tay ngươi, ta sẽ đâm ngươi tiếp năm mươi chín đao, ngươi chậm rãi mà hưởng thụ đi.” Phong Dực hắc hắc cười nói, hắn rút tiểu đao ra, hung hăng đâm vào cái chân còn lành lặn, lúc đâm cổ tay hắn khẽ xoay một cái chặt đứt luôn gân chân của Mễ Lặc, nhưng tên này vẫn không hề rên một tiếng. Điều này cũng làm cho Phong Dực có chút kinh ngạc, tiểu tử này không ngờ cũng không phải là loại nhu nhược a.
Rất nhanh, trên người Mễ Lặc đã xuất hiện năm mươi tám vết thương khắp toàn thân. Trên người hắn khắp nơi là lỗ máu, nhìn rất rõ ràng, nhưng không có vết thương nào trí mạng.
Mễ Lặc ngay cả sức lực trợn mắt cũng không đủ, mất máu cùng với đau đớn khiến hắn vô cùng yếu ớt.
“Còn một đao, có bản lĩnh ngươi giết ta đi.” Mễ Lặc khó khăn mở miệng nói, ngữ khí rất mơ hồ, không rõ ràng, hắn đến bây giờ vẫn tin rằng Phong Dực không dám giết hắn.
Phong Dực cười cười, đi tới trước mặt Bối Lệ Tháp, giải trừ cấm chế cho nàng rồi nói: “Tiểu Bối Lệ, một đao cuối cùng này, ngươi đâm giúp ta đi, hiện tại ngươi đã có thể triệu hồi hồn Ngư Long thú của Thị Huyết Ngư Long Chủy đúng không, còn chờ gì nữa?”
Bối Lệ Tháp hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Phong Dực. Nàng đương nhiên minh bạch Phong Dực suy nghĩ cái gì, trước, hắn thích thú muốn hành hạ Mễ Lặc, nhưng kẻ giết người thì lại đẩy cho nàng làm.
Mễ Lặc nãy giờ vẫn cắn răng chịu đựng, lúc này cực kỳ hoảng sợ. Hắn tin Phong Dực không dám giết hắn, nhưng Bối Lệ Tháp thì tuyệt đối sẽ không nương tay. Hắn không phải thằng ngu, suy nghĩ một chút liền biết được dụng ý của Phong Dực.
Bối Lệ Thấp lúc nãy không thể cử động là do hắn và Đồ Thần Vệ đội chế trụ, việc này rất dễ kiểm tra thực hư. Cho nên, nếu Bối Lệ Tháp triệu hồi thú hồn trong Thị Huyết Ngư Long Chủy ra giết hắn, thì kết quả chính là do hắn mưu đồ chiếm đoạt mà nàng vì tự vệ nên ngộ sát hắn. Hơn nữa, trên người hắn toàn là vết thương do Thị Huyết Ngư Long Chủy gây ra. Đến lúc đó, Bối Lệ Tháp một mình đứng ra gánh chịu, mặc dù mọi người trong lòng đều biết, nhưng không ai có thể trách tội nàng, mà tên đầu sỏ gây chuyện là Phong Dực thì không bị gì.
Nghĩ đến đây, Mễ Lặc đối với thâm mưu của Phong Dực vô cùng sợ hãi, mà lúc này Bối Lệ Tháp đã bắt đầu niệm triệu hoán chú ngữ.
“Không, không, đừng, đừng, đừng mà…” có lẽ do ý niệm cầu sinh được kích phát mà Mễ Lặc Hạ đang giống như hấp hối lại có khí lực lớn tiếng kêu lên.
Phong Dực cười lắc đầu, nhiều thống khổ như vậy đều có thể cắn răng chịu đựng được, nhưng tại lúc biết phải chết mới biết cầu xin tha thứ, đáng lẽ hắn nên bình tĩnh đón nhận cái chết, vậy mới đáng mặt nam nhi.
Bối Lệ Tháp niệm chú ngữ càng lúc càng nhanh, những chú ngữ khó hiểu mang theo khí tức viễn cổ mãnh liệt tràn về, mà thanh Thị Huyết Ngư Long Chủy huyết quang cũng bắt đầu bành trướng, một đầu quái thú dài dài miệng rộng vừa giống rồng vừa giống cá từ trong Thị Huyết Ngư Long Chủy phóng ra, như tia chớp bắn về phía Mễ Lặc.
Phong Dực nheo nheo mắt, trong đầu lặng lẽ hiện lên khuôn mặt xấu xí của Bỉ Lợi , tựa hồ lại nghe tiếng cười nói nịnh nọt của hắn: “Phong thiếu gia, chúng ta đi đến kỹ viện hay là đi chọc gheo gái nhà lành đây?”
Không sai, Bỉ Lợi chỉ là một hạ nhân thấp kém, nhưng hắn là hạ nhân của Phong Dực, một tên hạ nhân vì Phong Dực hắn mà sống.
Khi thú hồn nọ vừa chạm vào Mễ Lặc thì đột nhiên Phong Dực cảm thấy chấn động lảo đảo, tựa hồ như trời đất như sụp đổ.
Một thân ảnh như quỷ mị xuất hiện, rống to một tiếng, hai bàn tay to lớn chộp thẳng tới Ngư Long thú hồn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện