[Dịch] Dị Thế Ma Hoàng
Chương 187 : Đánh đâu thắng đó
.
Doanh trại Phích Lịch quân đoàn được kiến lập ở trên một khe núi, có ba đạo phòng tuyến, mười tám tòa lầu cao trăm mét để quan sát, được cho là dễ thủ khó công.
Lúc này dưới chân núi có mười vạn đại quân của Khổng Tước gia tộc đang bao vây xung quanh doanh trại của Phích Lịch quân đoàn, Cách Lôi Đặc tự mình nắm giữ ấn soái, đang theo dõi thế trận phòng thủ của Phích Lịch quân đoàn ở xa.
Nói thật, đây là một chuyện vô tích sự, Cách Lôi Đặc rất không muốn nhận, tuy nói Phong Dực bị Lam lão bắt đi, nhưng ai biết hắn có thể còn sống đi ra hay không, hắn tất nhiên là không muốn đối địch với một người có bối cảnh vô cùng cường đại như Phong Dực. Bất quá lấy hơn ngàn tánh mạng của Khổng Tước gia tộc đều nằm ở trong tay Ưng Dương, hắn không muốn chấp nhận cũng không được.
"Người đâu, mau kêu Dương Văn Vũ đầu hàng, bản tướng lấy danh dự bảo đảm an toàn tính mạng cho hơn hai ngàn tướng sĩ của Phích Lịch quân đoàn." Cách Lôi Đặc nhàn nhạt đối thuộc hạ đạo.
Rất nhanh, một gã sĩ tốt mang ma tinh thạch khuyếch đại âm thanh dựa theo ý của Cách Lôi Đặc hô lớn lên, nhưng mà đáp lại hắn cũng vẫn một mảnh tiêu điều, yên tĩnh.
Sau ba lần hô như vậy, sắc mặt Cách Lôi Đặc thay đổi. Hắn than nhẹ, vung tay lên, nói: "Tấn công, bất cứ ai phản kháng trảm trước tấu sau."
Kèn tiến công được thổi lên, Dương Văn Vũ tọa trấn trong kim trướng của doanh địa vẻ mặt căng thẳng, nàng biết là điều này cũng sẽ đến, nàng bình tĩnh hạ lệnh toàn quân tướng sĩ liều chết chống cự, chiến tới một binh một tốt cũng tuyệt không đầu hàng.
Chiến đấu thảm liệt liền như vậy khai hỏa, phía trước là ma pháp doanh phía sau hung lệ ma pháp công kích, vô số băng tạc, hỏa cầu, phong nhận (mũi tên gió) phô thiên cái địa oanh kích doanh trại của Phích Lịch quân đoàn.
Tất cả các ma pháp doanh của Phích Lịch quân đoàn đều mở ra kết giới, ngăn cản thế tấn công của đối phương, đồng thời cũng có người phụ trách dùng ma pháp công kích. Chỉ là nhân số của đối phương hơn hẳn bọn họ tới năm lần, không quá non nửa canh giờ, ma pháp doanh của Phích Lịch quân đoàn tựa như đã kiệt sức, kết giới phòng hộ lung lay muốn đổ. Không thể không rút thêm nhân thủ để phòng hộ, làm cho ma pháp công kích linh tinh tán loạn, căn bản không thể tạo ra sự uy hiếp gì đối với quân đội của Khổng Tước gia tộc.
Đạo phòng tuyến thứ nhất rất nhanh báo nguy, đối mặt khí thế như hồng thủy trùng tiến vào của đại quân, tướng sĩ Phích Lịch quân đoàn ở dưới tử thương thảm trọng, không thể không lui về phía đạo phòng tuyến thứ hai.
Dương Văn Vũ nắm chặt nắm tay, đứng trên đỉnh núi quan sát một hồi chiến đấu thảm liệt này, đôi môi hồng phấn trắng bệch, bị cắn tới rỉ ra những tia máu.
Lúc này, Phi Long doanh lưu lại, thủ ở phía sau, mười tám Long Vệ ưỡn ngực đứng thẳng tắp, nhìn tám trăm binh sĩ Phi Long doanh xếp hàng chỉnh tề, đầu lĩnh là Long Vệ đội trưởng lớn tiếng nói: "Các huynh đệ, đã đến lúc chúng ta thể hiện giá trị, các ngươi có còn nhớ những gì thiếu gia đã dạy chúng ta hay không ?."
"Dũng khí, tin tưởng, kiên trì, không buông tha, không vứt bỏ." Tám trăm binh sĩ Phi Long doanh điên cuồng hét lớn lên.
"Tốt lắm, đây là một nhiệm vụ cửu tử nhất sinh, các ngươi có nhìn thấy ma pháp công kích của địch quân bên kia không, nhiệm vụ của chúng ta đó là nhẹ nhàng tiến lại từ phía sau, đột nhập vào phần giữa đội hình của địch, làm thịt toàn bộ Ma pháp sư của bọn chúng." Long Vệ đội trưởng mở ra một bản đồ tác chiến, vẽ một vòng tròn nói ra kế hoạch của mình.
Tám trăm binh sĩ Phi Long doanh đều trầm mặc, nhưng chiến ý trên người của bọn họ lại như một loại liệt hỏa hung mãnh đang thiêu đốt, không thể không nói, đây là một lần hành động vĩ đại, nếu bọn họ thật sự đạt thành mục tiêu, uy danh của Phi Long doanh sẽ vang vọng toàn bộ Thần Phong Đại Lục, tuy rằng rất có thể bọn họ sẽ chẳng ai còn sống để có thể hưởng thụ sự vinh quang này, nhưng thân là một binh sĩ, còn cái gì so sánh được với loại nhiệm vụ giống như kì tích đó, nghĩ đến đây nhiệt huyết trong người bọn họ nhất thời sôi trào cả lên.
Cách Lôi Đặc lặng lẽ nhìn một màn tấn công, tàn sát này, vẻ mặt bình tĩnh tựa như mọi việc đều đã nắm chắc trong tay. Đối với đánh trận, Cách Lôi Đặc là hoàn toàn có vốn để kiêu ngạo, chính là bởi vì có quân thần như hắn tồn tại, Kim Ưng đế quốc mới có thể phát triển nhanh chóng như thế, không có quốc gia nào có gan ngăn trở.
Năm đó, Tổ tiên của Lôi Bằng gia tộc tuy nói cùng tổ tiên Khổng Tước gia tộc là hai cái kình thiên trụ ( cột chống trời ) của đế quốc, nhưng đó đã là quá khứ của ngàn năm trước, hiện tại Lôi Bằng gia tộc chỉ còn lại có một nữ nhân là Dương Văn Vũ, một thân nữ tử, tuy nói tài năng của nàng vượt trội, nhưng dẫu sao vẫn còn có chỗ thiếu hụt bẩm sinh so với nam nhân, hai vạn tướng sĩ của Phích Lịch quân đoàn có thể xem như là tinh nhuệ, nhưng so với bách chiến chi sư(tướng đánh trăm trận) như hắn vẫn là kém hẳn một cấp bậc, hơn nữa trên tình thế nhân số không thuận lợi lúc này, thắng bại là chuyện không có gì thay đổi được.
Ngay lúc Cách Lôi Đặc đang tự phụ suy nghĩ, đột nhiên một tên thân binh bên cạnh hét lớn: "Nguyên soái, người xem kìa . . ."
Cách Lôi Đặc nhìn theo hướng tên thân binh chỉ, liền thấy một hình tam giác màu đen như đầu mũi tên đang đột phá vào trung ương trận thế của đại quân, giống như một cỗ hắc sắc cương thiết hồng lưu, thế nhưng lại tựa như tiến vào chỗ không người, hắn căn bản không thể tin mấy ngàn tướng sĩ lại không cản nổi bọn họ.
" Mục đích của bọn họ là ma pháp doanh, truyền lệnh xuống, đem năm nghìn tướng sĩ Ngũ Kim doanh trấn áp, theo lệnh bổn soái tiêu diệt chúng." Cách Lôi Đặc liếc mắt một cái liền nhận ra mục đích của đội ngũ khoảng ngàn người này, lập tức hạ đạt mệnh lệnh nói.
"Xem ra đây chính là Phi Long doanh do Phong Dực tân luyện ra, bổn soái nhưng thật ra muốn xem xem, rốt cuộc là Uyên Ương đại trận của hắn lợi hại, hay Ngũ Kim sát trận của bổn soái sáng chế ra lợi hại hơn." Cách Lôi Đặc cười lạnh một tiếng nhẹ giọng nói, tuy nói ngay lúc đó mười tám Long Vệ so đấu với mười tám Phượng Vệ đã khiến mọi người chấn kinh, nhưng hắn vẫn một mực tin tưởng, Ngũ Kim sát trận mà hắn đã hoàn thiện đến cực hạn kia hoàn toàn vượt trội hơn hẳn Uyên Ương đại trận mới sáng lập này, hơn nữa tướng sĩ Ngũ Kim doanh đều là binh lính tinh nhuệ mà hắn đã tốn công huấn luyện nhiều năm qua, mà còn là năm nghìn đấu với một ngàn, dù thế nào cũng là thắng.
Nhưng mà ngay khi năm nghìn tướng sĩ Ngũ Kim doanh trận tiến lên triển khai thế trận, mang theo một cỗ khí thế trước nay chưa từng có muốn ngạnh kháng với binh sĩ Phi Long doanh, thì đột nhiên mười tám Long vệ lại ra lệnh cho tướng sĩ Phi Long doanh biến trận, ba binh sĩ tạo thành một tổ, tam tổ hình thành một đại tổ, tam đại tổ hình thành một trận thế tam giác đồng dạng.
Cách Lôi Đặc đang nheo mắt theo dõi trận thế từ xa, trận thế này hoàn toàn xa lạ đối với hắn, nhưng hiểu biết của hắn đối với binh trận vô cùng tinh thâm, liếc mắt một cái liền hiểu ra chỗ tinh diệu của trận pháp.
Binh trận hai bên thình lình va chạm, kết quả lại làm mọi người chấn động, năm nghìn tướng sĩ của ngũ kim doanh cứng rắn như nham thạch, nhưng lại trong nháy mắt tách ra, nhanh đến mức làm khiến mọi người không sao tin nổi.
Ba nghìn tên Ma pháp sư ở phía sau Ngũ Kim doanh đang toàn lực công kích Phích Lịch quân đoàn, bọn họ căn bản không lo lắng cho an nguy của mình, bởi vì bọn họ tuyệt đối tin tưởng tướng sĩ Ngũ Kim doanh của Cách Lôi Đặc, trải qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ cho thấy Ngũ Kim Sát Trận của Cách Lôi Đặc đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ai có thể công phá.
Nhưng trong nháy mắt khi mấy ngàn binh sĩ của Ngũ Kim doanh tách ra, Phi Long doanh liền thẳng tiến vào bên trong ma pháp doanh, tiếng kêu thảm thiết tức khắc vang lên liên tiếp.
Mọi người đều biết, năng lực cận chiến của Ma Pháp Sư cơ hồ bằng không, cho dù một gã tiểu binh đều có thể ở bên trong cận chiến giết chết bọn họ.
"Ma nỏ cung thủ, vây sát cho ta." Cách Lôi Đặc sắc mặt hoảng sợ kêu to, thân vệ bên người của hắn chưa từng thấy qua vẻ mặt của chủ soái như vậy, trong lúc nhất thời ngay cả truyền lệnh đều chậm nửa nhịp.
Mấy trăm danh binh sĩ Phi Long doanh chém giết đám ma pháp sư này tựa như giết gà, mà khác mấy trăm binh sĩ Phi Long doanh còn lại thì vây quanh ma pháp doanh, dùng sinh mệnh để kéo dài thời gian cho đồng đội chém giết toàn bộ ma pháp sư.
Vô số hoa quang lóe ra của ma nỏ từ bốn phương tám hướng bắn lại đây, binh sĩ Phi Long doanh bên ngoài bắt đầu thương vong một lượng lớn.
"Các huynh đệ, tranh thủ nhanh chóng chém giết toàn bộ”. Mười tám Long Vệ , ngực của một vài gã bên trong bị tiễn xuyên qua, cười lớn quát.
Lần lượt từng binh sĩ Phi Long doanh ngã xuống dưới ma nỏ, bọn họ không thể né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng, bởi vì bọn họ vừa trốn, địch quân bên ngoài sẽ nhân cơ hội tiến vào, đến lúc đó nhiệm vụ không để hoàn thành, bọn họ chết không nhắm mắt.
Kỳ thật nếu như Cách Lôi Đặc sớm dùng ma nỏ lập tức bắn chết binh sĩ Phi Long doanh khi họ tiến vào, hiển nhiên binh sĩ Phi Long doanh rất khó có thể tấn công vào tới ma pháp doanh, nhưng bởi sự tự phụ của hắn đã khiến tình hình xuất hiện biến hóa đáng sợ.
"Phi Long doanh, không hổ là binh sĩ của thiếu gia luyện ra." Trên đỉnh núi Dương Văn Vũ lẩm bẩm nói, nàng biết, toàn bộ tám trăm binh sĩ Phi Long doanh cùng Thập bát Long vệ này sẽ bị diệt, nhưng đổi lại ma pháp sư của quân địch cũng sẽ chẳng còn lại được mấy người, đây chính là sự trợ giúp to lớn đối với Phích Lịch quân đoàn, không có ma pháp công kích cường đại này, bọn họ sẽ càng cầm cự được lâu hơn.
Ba nghìn ma pháp sư bên trong đại quân của Khổng Tước gia tộc rất nhanh đã bị chém giết không còn bao nhiêu, nhưng mà tám trăm binh sĩ Phi Long doanh cũng chỉ còn sót lại vài người.
"Các huynh đệ, giết a, giết một người là huề, giết hai người lời gấp đôi, giết ba người lời gấp ba!!!!!!!!” Long Vệ đội trưởng mang theo hai mũi tên cắm trên lưng, hơn chục vết thương đang rỉ máu, điên cuồng hét lớn, mang theo mấy tên huynh đệ còn sót lại “nghĩa vô phản cố địa*”(* một đi không trở lại) tấn công đội ma pháp cung nỏ đang vây quanh.
Lúc này tại giữa mảnh đất đã la liệt tử thi, ngoại trừ hơn mười binh sĩ của Phi Long doanh thì không còn ai khác, khiến cho ma cung thủ của Khổng Tước quân đoàn có thể bắn không kiêng kị, khi bọn họ nhìn thấy những tử sĩ của Phi Long doanh đều không hề sợ chết, điên cuồng lao tới tấn công, thì tự đáy lòng dâng lên một cỗ hàn khí, nếu hai vạn tướng sĩ Phích Lịch quân đoàn đều cường hãn như vậy, thì e là hơn mười vạn tướng sĩ Khổng Tước quân đoàn đã vùi thây nơi này rồi.
"Sưu sưu sưu" hơn một ngàn ma tiễn như bầy châu chấu chi chít, đông nghịt bay về phía những tử sĩ của Phi Long doanh vẫn đang liều mạng công kích.
Dương Văn Vũ không đành lòng nhắm hai mắt lại, mà mười tám Phượng vệ bên cạnh nàng cũng đều rơi nước mắt, ngoài ra còn có hai vạn tướng sĩ Phích Lịch quân đoàn cũng vậy, tất cả bọn họ đều bị sự dũng cảm hy sinh của tướng sĩ Phi Long doanh cảm động.
Ngay khi hơn mười tử sĩ Phi Long doanh kia sắp bị bắn thành con nhím thì không gian đột nhiên bị kiềm hãm, hơn ngàn ma tiễn đang lao tới bị ngừng lại trong không trung, rồi đột nhiên chúng quay trở lại với tốc độ nhanh hơn gấp nhiều lần, khiến tất cả mọi người đều phải trợn mắt lên nhìn.
Một lượt ma tiễn đầu tiên trở về xuyên thủng áo giáp của ma cung thủ, tiếng kêu thảm thiết tức khắc kinh thiên động địa, hơn mười đội binh sĩ cứ như thế mà ngã xuống, khiến đầy trời bụi mù.
Một mục sư trẻ tuổi tuấn lãng xuất hiện giữa không trung, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, khiến tất cả mọi người không tự chủ được lui về phía sau vài bước.
"Phong Dực, hắn, hắn đã trở lại” Cách Lôi Đặc trong lòng chấn động, hắn nếu đã trở lại, như vậy nói cách khác Lam lão cũng không làm gì đối với hắn? Nói không chừng hiện tại địa vị của hắn trong lòng Lam Lão không phải là nhỏ, lúc này mới thả hắn ra, chứ không thì với lực lượng kinh thiên động địa, quỉ khốc thần sầu của Lam lão, sao hắn có thể không bị chút thương tổn nào mà trốn ra được, hơn nữa công lực có vẻ còn tăng lên không ít.
"Truyền lệnh xuống, thu binh." Cách Lôi Đặc âm thanh có chút buồn buồn nói, sự buồn bực trong lòng hắn có thể hiều được, tướng sĩ của hắn tổn thương thảm trọng, ba nghìn Ma Pháp Sư bị đồ sát sạch sẽ, nhưng hiện tại lại chỉ có thể đánh rớt răng rồi nuốt luôn vào bụng, bởi vậy hắn đem toàn bộ oán hận đều chuyển dời đến trên người của Ưng Dương.
"Thiếu…., thiếu gia" gần năm mươi sáu binh sĩ của Phi Long doanh may mắn còn sống kinh hỉ hét lên, bên trong có tám gã là một trong mười tám Long Vệ, nói cách khác có mười tên Long Vệ chết trận, sự xuất hiện của Phong Dực đối với bọn họ giống như thiên thần, lại nghĩ đến huynh đệ chết đi, một đám không khỏi rơi lệ đầy mặt.
Phong Dực thi triển Thần Dũ thuật chữa trị cho những binh sĩ còn sống này, vết thương của bọn họ tức khắc khôi phục, hắn nhìn những khuôn mặt còn đầy vết máu loang lổ, nghiêm mặt nói: "Các ngươi đều là hảo hán, không có làm mất mặt bản thiều gia, đại thù này ta sẽ báo thay cho các ngươi”.
Phong Dực lắc mình một cái đi tới trước mặt Cách Lôi Đặc, thần sắc Cách Lôi Đặc thoạt nhìn cực kỳ bình thản, kỳ thật trong lòng đã có vài phần không yên.
"Chuyện lần này là do Ưng Dương sai khiến, cho nên bổn thiếu gia không trách ngươi, muốn báo thù tự nhiên sẽ tìm lão gia hỏa đó.” Phong Dực nhàn nhạt nói.
Cách Lôi Đặc trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi dò: "Lam lão hắn…?"
"Lam lão cùng bổn thiếu gia mới quen đã thân, đã thành anh em kết nghĩa, hắn đối năng lực làm việc của Ưng Dương cực kỳ bất mãn, cho nên kế tiếp khi bổn thiếu gia sẽ đối phó Ưng Dương, Lam lão tuyệt đối không nhúng tay vào”. Phong Dực nhàn nhạt cười nói.
Cách Lôi Đặc trong lòng mừng như điên, đối với lời nói này của Phong Dực không hề nghi ngờ. Đương nhiên hắn tin không phải là Lam lão, cũng tuyệt đối không thể tưởng được Lam Lão giống như vị thần trong lòng hắn lại là người co đầu rút cổ, trốn trong kết giới để trị thương.
"Bổn thiếu gia chuẩn bị đối phó với Ưng Dương, gia chủ cần phải giúp đỡ một phần, đến lúc đó bổn thiếu gia ở trước mặt Lam lão nói một ít lời hay, tin tưởng ưu đãi tuyệt không thể thiếu Khổng Tước gia tộc các ngươi” Phong Dực ha hả cười nói.
"Lão phu cũng nghĩ như vậy, chỉ là…” Cách Lôi Đặc nói tới đó đột nhiên ngừng lại.
"Gia chủ không cần lo lắng, bổn thiếu gia chỉ muốn nhờ ngươi ngăn trở các lộ đại quân tiến về đế đô phá hỏng chuyện tốt của ta một chút thôi, việc này đối với gia chủ mà nói không phải là chuyện gì khó khăn." Phong Dực cười nói.
"Nếu là việc này thì tất nhiên là lão phu đáp ứng rồi.” Cách Lôi Đặc gật đầu đáp ứng.
Phong Dực hắc hắc cười âm hiểm rồi lắc mình đi vào doanh địa của Phích Lịch quân đoàn, khiến cho tướng sĩ tung hô vang trời một trận, dù sao vừa nãy hắn nhẹ nhàng dùng 1 tay ngăn trở ma nỏ, lại bắn chết mấy ngàn địch quân trong thời gian chưa đầy 1 khắc, khả năng tới cấp độ như vậy bọn họ không sao tưởng tượng nổi, nên vô cùng sùng kính đối với hắn.
"Thiếu gia” Dương Văn Vũ cùng An Kì Nhi mắt đẹp rưng rưng, vốn là hai nữ nhân kiên cường, nhưng lúc này tựa như tìm được bờ vai để nương tựa lại trở nên yếu đuối.
"Đừng khóc, nắm bắt cơ hội, mau đi điểm binh, bây giờ chúng ta đi tìm lão hỗn đản Ưng Dương để báo thù thôi." Phong Dực ôm hai nàng một chút, lau đi nước mắt trên khóe mắt của bọn họ, rồi nói.
Bởi vì mười vạn đại quân của Khổng Tước gia tộc công kích đại doanh của Phích Lịch quân đoàn, trong đế đô thành, nhà nhà đóng cửa cài then, trên đường phố ngay cả một con chuột tìm khắp cũng không thấy.
"Bệ hạ, trận chiến bên kia đã ngừng lại rồi, Cách Lôi Đặc Nguyên soái hẳn là đã thành công công phá được doanh địa của Phích Lịch quân đoàn." Chử trưởng lão vuốt chòm râu trắng của mình, nói.
"Ha ha ha, tốt lắm, ta tự hỏi bản thân đã đối đãi với nữ nhi của Lôi Bằng gia tộc kia không tệ, lại không thể tưởng được nàng ăn cây táo, rào cây sung, công nhiên cấu kết ngoại nhân, đến lúc đó luận tội của nàng, rồi đem đày làm quân kỹ, tin tưởng các tướng sĩ chắc chắn rất thích ý kiến trên, về phần An Kỳ Nhi kia là người của Thanh Long đế quốc, không nên xử trí, bất quá bát tiểu tử vẫn luôn nhớ thương nàng, vậy cứ ban cho hắn làm thiếp cũng tốt." Ưng Dương cười to nói.
Chử trưởng lão nhíu nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn với cách xử trí của Ưng Dương hoàng đế, nhưng là hắn vẫn im lặng không nói gì.
Ngay khi Ưng Dương vẫn còn đang mê man nghĩ ngợi dâm ý, đột nhiên một gã cấm vệ vội vàng chạy vào bên trong cung điện, âm thanh hoảng sợ nói: "Bẩm bệ hạ, Phích Lịch quân đoàn đột nhập đế đô, đang huyết tẩy các đại nha môn, có hơn vạn người đã tới gần hoàng cung”.
"Cái gì?" Ưng Dương cùng Chử trưởng lão đồng thời sợ hãi kêu lên một tiếng, Phích Lịch quân đoàn như thế nào khả năng tiến vào đế đô. Bọn họ không phải bị mười vạn đại quân của Khổng Tước gia tộc bao vây tiêu diệt sao? Như vậy kẻ bị tiêu diệt có phải là Khổng Tước gia tộc hay không?
Mà đúng lúc này, “ầm” một tiếng nổ rung trời chuyển đất, nóc nhà chỗ Ưng Dương đang đứng “oanh” một tiếng liền bị chấn nát.
Ưng Dương cùng Chử trưởng lão từ bên trong đất đá bay vọt lên cao, liền thấy được Phong Dực vận một thân bạch y của mục sư đang nhìn chằm chằm bọn họ mà cười hì hì, trên người hắn có một tầng cấm chế phòng hộ tỏa ra bạch quang thánh khiết, nhu hòa, dưới công kích do ma no của cấm vệ quân tạo ra tầng khí bảo hộ này không mảy may dao động chút nào.
"Bệ hạ tôn kính, chúng ta gặp mặt, lại nhìn thấy khuôn mặt của Chử trưởng lão, không biết vì sao tâm tình của bổn thiếu gia vô cùng thoải mái." Phong Dực cười hắc hắc, hàn ý bên trong nụ cười lại khiến hai người sợ run cả người.
"Lam lão tha cho ngươi, điều này sao có thể xảy ra?" Ưng Dương thất thanh kêu lên, rõ ràng hắn đã dùng Thiên Diễn ngọc thạch mời Lam Lão ra tay giết Phong Dực, sao Lam Lão có thể thả hắn ra? Chẳng lẽ là do Lam Lão đã quyết định buông tha cho Khổng Tước gia tộc cùng tên tiểu tử này ư? Nghĩ đến khả năng này, tâm tình hắn càng thêm nặng trĩu.
"Đúng vậy, chính là giống như ngươi đang nghĩ đó, Ưng Dương…, ngày chết của ngươi đã đến!" Phong Dực cười to nói.
Ưng Dương nét mặt già nua vặn vẹo một hồi, cất giọng the thé nói: "Ngươi cho là ngươi có thể giết chúng ta, cho dù ngươi là cửu tinh Thần mục sư, hôm nay cũng mơ tưởng còn sống rời khỏi nơi đây”.
Phong Dực xoay quanh, nhìn thấy năm lão giả tóc bạc vô thanh vô tức xuất hiện từ lúc nào, bên trong bọn họ có Chiến sĩ, có Ma Pháp Sư, còn có một gã thợ săn, thấp nhất cũng là nhất tinh thần cấp chức nghiệp, cao nhất là Chử trưởng lão ngũ tinh Pháp Thần .
"Chỉ bằng vài tên phế vật này? Ngươi cũng quá xem thường bổn thiếu gia , hiện tại bổn thiếu gia tâm tình rất không tốt, hậu quả sẽ nghiêm trọng”.
Phong Dực hắc hắc cười nói, đột nhiên thân hình bạo thiểm, vài đạo bạch quang thánh khiết như linh xà bay múa, thoạt nhìn thập phần hoa lệ, nhưng không thiếu vài phần uy thế.
Chỉ là khi thánh quang tới người, Chử trưởng lão mới phát hiện mình đã quá sai lầm, thánh quang này lại có thể phá khí tráo phòng hộ của bọn họ tựa như cắt đậu hũ, giống như một loại phụ cốt chi thư truy đuổi bọn họ, bọn họ lên trời liền đuổi lên trời, bọn họ liền đuổi theo xuống đất.
Mấy tiếng vang lên, thánh quang đột nhiên tiêu thất không thấy đâu, mà cùng lúc đó, mấy người đều cảm thấy thân thể phát lạnh, xiêm y trên người bị hóa thành bụi phấn rơi xuống, lộ ra thân hình gầy còm kia. Lúc này bọn họ mới biết tên mục sư trẻ tuổi trước mặt đã vượt qua cảnh giới Thần mục sư, có lẽ thực lực đã ngang với Thần cấp Thần vương rồi”.
Nhưng mà bọn họ không biết chính là cảnh giới của Phong Dực tuy là Thập tứ dực Ngân ma, nhưng mà tinh thần lực của hắn sớm đã không cùng cấp bậc đồng dạng, hơn nữa thân thể hắn đầu tiên là bị Mặc Nhất Tâm dùng căn nguyên lực lượng cải tạo, lại bị Lam lão dùng hi thế linh dược cải tạo thêm lần nữa, có thể nói cho dù hắn đấu với bát cấp Hỗn Độn chi thần, hẳn là cũng kém không bao nhiêu. Nếu hắn lại hấp thu tam thành tinh Thần lực của Lam Lão, nói không chừng có thể ngang hàng với Cửu cấp Thiên thần và Thập bát dực Thiên Ma, trở thành kẻ mạnh nhất tồn tại trên đời, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là trên thế giới này trừ bỏ Mặc Nhất Tâm cùng Lam thì không còn ai có lực lượng biến thái như bọn họ tồn tại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện