[Dịch]Dị Thế Độc Y - Sưu tầm

Chương 9 : Sơ thứ giao phong

Người đăng: 

.
Tại phòng tiếp khách xa hoa trong phủ thành chủ, những chén rượu bằng thủy tinh đừng đầy rượu bồ đào ngon ngọt, những âm thanh rót rượu vào trong chén, phát ra rất dễ nghe. Mỗi người ở đây đều cười cười nói nói rất vui vẻ. „Tại đây, ta thay mặt toàn bộ cư dân Cơ Đức thành, cảm tạ cái vị đã giúp chúng ta tiêu trừ trận họa kiếp này! Vì tình bằng hữu của chúng ta, cạn chén!“ Thành chủ đại nhân trải qua mấy ngày buồn rầu, khuôn mặt giờ đây đầy vẻ vui mừng khôn xiết, nhiệt tình nói với bọn người thần quan Tạp Luân. „Việc này là chúng ta phải làm. Đa tạ thành chủ đại nhân đã khoản đãi thịnh tình, cạn chén!“ Tạp Luân thần quan dẫn đầu nâng chén rượu hướng về phía thành chủ đại nhân. Chủ lẫn khách đều một hơi uống cạn chén rượu, đồng thời hô: „Rượu ngon! Rượu ngon!“ „Nếu các vị không ngại uống nhiều, thì ta mời các vị cứ tùy ý! Ha ha!“ Thành chủ đại nhân vẻ mặt vui vẻ cười nói. „Nói hay! Nói hay! Thật đạ tạ thành chủ đại nhân!“ Là người đứng đầu, Tạp Luân tỏ vẻ cảm tạ thành chủ đại nhân, cái này cũng là do ông là người lễ độ. Một binh lính bối rối tiến vào, như vậy là thất lễ. Thành chủ đại nhân vốn đang rất vui, bất chợt bị phá hỏng. Ông lớn tiếng quát: „Ngươi không biết là ta đang chiêu đã những vị khách tôn quý nhất hay sao? Ngươi lại bối rối chạy vào, thật quá thất lễ!“ Sắc mặt của thành chủ đại nhân là cho tên lính này sợ hãi, nhưng là chuyện khẩn cấp, hắn không còn cách nào nói lắp bắp: “Bẩm…. bẩm thành chủ… thành chủ đại nhân. Vừa rồi lại xảy ra chuyện?” “Cái gì?” Thần hình của thành chủ đại nhân chấn động. Chén rượu trong tay thiếu chút nữa rớt xuống đất. Tin tức này cũng làm cho mọi ngươi trong phòng đều có cảm giác hồ nghi. Thành chủ đại nhân hít một hơi, ổn định lại thần tình, rồi hỏi: “Là chuyện gì?” Tên lính đó vẫn còn lắp bắp, nói tiếp: “Vừa rồi… vừa rồi… có người.. xảy ra chuyện! Không… nhưng.. lần này… có lẽ… có điểm không khác thường!” Tạp Luân thần quan dùng ánh mắt thân ái, đi tới rồi hỏi: “Có cái gì khác thường? Ngươi nói từ từ thôi!” “Hiện giờ lại có người hôn mê, nhưng đáng sợ hơn cả là có một số người cả người vô lực, lại có một số người thì ngứa ngáy không ngừng!” Tên linh nhìn Tạp Luân thần quan với ánh mắt thân ái, cuối cùng cũng đã nói một câu đầy đủ, nhưng lời vưa dứt khiến tất cả người ở đây kinh hãi không thôi. Cách Lôi thầy thuốc bây giờ thật sự là ngồi trên đống lửa. Từng giọt từng giọt mồ hôi chảy xuống từ trán của ông. Ông chỉ cảm thấy chính mình thật là vô năng. Lần trước, những người đó hôn mê bất tỉnh đã thúc thủ không có cách. Giờ hiện này, những người này càng làm cho ông biết phải làm cách nào. Số người vô lực, cả thân thể cũng giống như lần trước không có vết thương hay hiện tượng trúng độc gì, toàn thân không một chút sức lực. Phiền phức nhất là những người toàn thân ngứa ngáy. Cách Lôi dùng thuốc cao trị ngứa của mình bào chế cho bọn họ, hiệu nghiệm được một thời gian, thì một lúc sao cơn ngứa ngáy lại xuất hiện. Càng làm cho Cách Lôi không thể tìm ra biện pháp. Chỉ trong chốc lát, thành chủ đại nhân cùng cái vị thần quan, ma pháp sư nhận được tin tức, rất nhanh kéo đến nhà của Cách Lôi thầy thuốc. Bọn họ cẩn thận quan sát tất cả bệnh nhân, phát hiện tình trạng cũng giống như lần trước, nhưng lại có cả người vô lực, và người bị ngứa ngáy. Tạp Luân thần quan cùng Lạp Thước Nhĩ ma pháp sư muốn thử một lần nữa Thần thánh ánh sáng và Thiên hàng câm tâm, cũng như chờ đợi một kỳ tích xuất nhiên. Lúc hai người đang tiến hành phát ra trung cấp ma pháp, Tần Thiên cũng đứng ở đó quan sát. Tình trạng này cũng khiến có thành chủ đại nhân tiếp tục lo lắng thêm. Ngoài cửa lại tiếp tục truyền đến một trận ồn ào. Cách Lôi thầy thuốc nghe loại âm thanh đó xong thiếu chút nữa té xỉu. Bây giờ ông mà nghe được loại âm thanh như thế, thì sẽ bị một trận khó chịu. Ông thật sự có cảm giác không tốt. Một đám người vội vã chạy vào. Nhưng mà phía sao bọn họ là hai vị lão nhân. Tất cả thần quan và ma pháp sư vừa nhìn thấy hai vị lão nhân đó, liền vội vàng hành lễ chào: “Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư! Tân An Tạp đại tế ti!” Nghe vậy, thành chủ đại nhân cùng tất cả cư dân trở lại vẻ mặt bình thường. Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư chính là một trong mười hai vị ma đạo sư. Tân Ân Tạp đại tế ti, tại thần điện, trừ giáo hoàng là người có thân phận tối cao, có thể nói là dưới một người, trên vạn người. Bọn họ đến đây, khiến mọi ngươi có thêm hy vọng. Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư nhìn mọi người xung quanh rồi nói: “Chuyện này thật là rất khó giải quyết đây! Chúng ta cũng vừa mới đến đây. Ta cùng Tân Ân Tạp đại tế ti đã đi quan sát một chút. Trong thành chúng ta không có cảm giác được có một tí ba động ma pháp nào. Vì thế có thể loại trừ là do Hắc Ám pháp sư cùng Ma tộc gây nên.” Tân An Tạp đại tế ti dùng ánh mắt duệ trí của ông nhìn những người bệnh đang khốn khổ, và nói: “Ta dùng thánh quang ma pháp cũng tra được một chút, cái này không phải là ôn dịch. Rốt cuộc là nguyên nhân gì? Ta và Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư nhất định sẽ tra ra, tìm câu trả lời cho mọi người vừa lòng nhất!” Đại nhân vật nói ra thật có uy nghiêm. Sâm Ân Đặc đại ma đạo sư và Tân An Tạp đại tế ti vừ nói sẽ quyết tâm tìm kiếm, khiến cho mọi người yên tâm, nhất là thành chủ đại nhân. Chỉ cần không phải là ôn dịch, như vậy mọi người cũng sẽ không bị hoảng sợ! Lời của hai vị đại nhân vật vừa dứt, đã nhanh chóng được truyền ra ngoài, làm giảm đi những tin đồn thất thiệt. Người ta thường nói tin đồn dừng lại đúng lúc, không biết có phải là ý này không. Tần Thiên mỉm cười, đứng nhìn hai vị lão nhân có thân phân tôn quý này, tâm lý vừa có chút bất an, vừa có một trận hưng phấn không diễn tả được. Vốn muốn tự mình giải trừ cấm chế, nhưng vừa thấy bộ dạng đắc ý của cái lão thần quan đại nhân kia, hắn nổi hứng lên ‘ ngươi nói đơn giản a! Ngươi nói đơn giản vậy! Ta đây cho ngươi một chút đơn giản!’ Tần Thiên lấy một ít Nhuyên cốt tán cùng với Dương thân phấn trộm vào cấm chế. Như vậy không tưởng là đã kéo thêm hai vị đại nhân vật. Nhưng mà cái này khiến Tần Thiên có được một sự hưng phấn khác thường. Tính cách của Tần Thiên là như thế, càng có khiêu chiến, hắn càng hưng phấn muốn thử. Nếu không lúc trước, hắn sẽ không xông vào tử cục, thân chết dưới tay của Mạc Bạch. Tân An Tạp đại tế ti dùng ánh mắt duệ trí của ông nhìn về phia Tàn Thiên với khuôn mặt tươi cười đang đứng ở một góc. Chỉ có người cơ trí thì mới bình tĩnh. Có thể khi người ta lơ đãng, người khác cũng không thể phát hiện trắng đen. Nếu không thì không thể gọi là cơ trí. Tần Thiên trong nháy mắt có một linh cảm, bị người khác đang dòm ngó. Nhưng tính cách của hắn không cho phép hắn lùi bước. Mặc dù việc lần trước là vô ý, lần này thì cố ý. Nhưng là vì nếu cái vị thần quan kia không đắc ý với tài nghệ của chính mình như vậy! Nghĩ tới đây hắn ngược lại ngẩng đầu mỉm cười đón nhận ánh mắt của Tân An Tạp đại tế ti. Hai đạo ánh mắt chạm nhau trên không trung. Tân Ân Tạp đại tế ti không khỏi phải gật đầu nhè nhẹ. Không biết là ông có phát hiện gì hay không? Lại không nói ra! Tất cả là do cảm thán Tần Thiên có dũng khí và gan dạ! Tần Thiên vẫn mỉm cười, nhưng trong lòng hắn không khỏi có vài phần kính trọng lão nhân này. Điều này cũng là vì hắn ở tại cái dị thế hiện giờ lâu như vậy, lần đầu tiên mới gặp được một người như thế. Trong đầu hắn đối với Tân An Tạp đại tế ti cũng tự nhiên sinh ra một sự kính nể. Kính nể thì kính nể, vẻ mặt hắn cũng không có lộ ra điểm để người ta phát giác chính mình. “Cách Lôi thầy thuốc, ngài mau tới xem chút! Nơi này lại có người bệnh mơi!” Lại có một nhóm người chạy đến nơi của Cách Lôi thầy thuốc. Cách Lôi thầy thuốc cảm giác được mình thực sự sắp điên đầu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang