[Dịch]Dị Thế Độc Y - Sưu tầm

Chương 7 : Mạc danh kỳ diệu đích ôn dịch

Người đăng: 

.
Bầu trời vừa mới bắt đầu ló dạng, Ngả Mễ đã rời khỏi giường. Tần Thiên cũng bị Ngả Mễ đánh thức từ trong giấc mơ. Tần Thiên cũng như mọi ngày, cột bao cát vào chân rồi đi đến nhà của Cách Lôi thầy thuốc. Mọi người trên đường như thường ngày nhường đường cho Tần Thiên, cũng không ai hiểu được Tần Thiên đang làm gì. Tần Thiên vừa đi trên đường vừa suy nghĩ về cái cấm chế trước kia mình thường hay sử dụng. Cái cấm chế của Tần Thiên là số một. Hắn có thể làm một cái cấm chế biến hóa liên tục theo thời gian, có thể buổi sáng không có, nhưng tới buổi trưa thì độc tính mới phát tán. Bởi vậy trước kia có rất nhiều người đã nếm phải sự đau khổ của cấm chế do Tần Thiên làm ra. Mặc dù có người từng tính toán thời gian đi đường, nhưng cấm chế của Tần Thiên là biến hóa khôn lường. Thật sự làm cho người ta khó lòng phòng bị. Tần Thiên trong lòng nghĩ tới cấm chế, ta cũng theo ý thức mà thực hiện. Hắn cũng bất tri bất giác trên đường mà phóng ra không ít cấm chế, ngay cả hắn cũng không có phát hiện ra. Bởi vậy đã gây nên một trận phong ba rất lớn. Xem ra lúc Tần Thiên suy nghĩ về độc dược hay cấm chế thì trên đường không phải là một địa phương tốt. Cách Lôi thầy thuốc đã thức giấc. Ông dùng bữa sáng xong thì đến ngồi ở phòng khám. Ông thấy Tần Thiên đến, liền mở miệng lên tiếng: “Duy Sâm, mọi bài tập hôm qua thế nào rồi?” Cách Lôi thầy thuốc đều mỗi ngày kiểm tra tình hình học tập của Tần Thiên. Ông thật sự muốn bồi dưỡng Tần Thiên trở thành một thầy thuốc cao minh. “Con có một điểm không hiểu, cần được giải thích một chút!” Tần Thiên đối với y thư của Cách Lôi thầy thuốc, thật là muốn nhìn cũng không nổi nữa. Vì gần như những điều về trung y trong lòng hắn so với mấy thứ kia còn cao minh hơn rất nhiều. Tần Thiên không biết chính là có rất nhiều loại bệnh tại thế giới ma pháp này được chữa bằng ma pháp. Vì thế phương diện nghiên cứu y dược đúng là còn kém rất xa so với trung y có mấy ngày năm lịch sử. “Ồ! Tốt lắm! Nói thử xem!” Cách Lôi thầy thuốc rất có ấn tượng tốt với Tần Thiên. Bây giờ hắn lại không tưởng có thể nói ra suy nghĩ của hắn, điều này làm ông ta rất hứng thú. “Thân thể con người gồm năm nội tạng là lung, tỳ, can, thận và tâm, cộng thêm tâm bao, hết thảy là sáu cái đều thuần âm. Vị, đại tràng, tiểu tràng, đảm, bàng quang, tam tiêu là sáu phủ ( cơ quan), cả sáu đều là thuần dương. Lục phủ ngũ tạng cộng thêm tâm bao, tộng cộng là mười hai cái. Mạch: nhâm, đốc, trùng, đái, âm duy, dương duy, khiếu âm, khiếu dương. Tám mạch này không có âm dương hoàn chỉn, cũng không có hiện ra ngoài. Kỳ hành tức là kỳ kinh bát mạnh.” Tần Thiên chậm rãi nói tiếp: “Con người có ba mươi sáu đại huyệt, bảy mươi hai tiểu huyệt, cộng lại có tất cả một trăm linh tám huyệt đạo. Mỗi ngày khí huyết vận hành, trừ ba mươi sáu đại huyệt ra, còn lại bảy mươi hai tiểu huyệt vị trí không ngừng biến hóa. Con người sở dĩ không thoải mái bởi vì lục phủ ngũ tạng hay huyệt đạo không tương thông. Chỉ cần làm cho chúng tương thông, tự nhiên người này có thể khỏi hẳn!” Cách Lôi thầy thuốc nghe Tần Thiên nói xong, ông chỉ cảm thấy những điều Tần Thiên vừa mới nói đó chưa từng nghe cũng chưa tùng đọc qua bao giờ. Cách Lôi thầy thuốc có chút thất thần, hỏi: “Duy Sâm, ngươi nói có phải là thật vậy chăng?” Tần Thiên nhìn thấy bộ dạng của Cách Lôi thầy thuốc như thế, vừa cười vừa khẳng định: “Đương nhiên là thật rồi. Nếu không, chúng ta thử xem thế nào đi!” Cách Lôi thầy thuốc như choáng váng đã bình tậm lại, rồi gật đầu. Tần Thiên nhìn Cách Lôi thầy thước trong lòng thầm nghĩ, như thế nào hôm nay mới thử! Lúc này, từ bên ngoài truyền đến một trận âm thanh huyên náo. Cách Lôi thầy thuốc đứng dậy nhìn xem, chỉ thấy một đám người đang vội vàng khiêng vài người khác chạy đến. “Cách Lôi thầy thuốc, ngài mau ra xem một chút đi!” Người vào trước còn đang thở dốc nói với ông. “Có chuyện gì phát sinh? Bọn họ bị làm sao?” Cách Lôi thầy thuốc ngẩn người rồi tính táo lại, ông thấy đám người chạy vào như vậy, lấy làm lạ mà hỏi. “Những người ngày vừa rồi còn đang đi trên đường, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra? Bọn họ lại ngã xuống mặt đất, chúng ta đi tới đỡ những người bị ngất đó, kỳ quái là khi tới bên cạnh, cũng có người ngã theo. Sau đó cũng có thêm người ngã xuống, không còn các nào khác là chúng ta dùng sợ dây để kéo họ đến đây cho ngài khám!” Người kia nói một hơi, rồi thở dốc không ngừng. Cách Lôi thầy thuốc trong lòng rất lấy làm kỳ quái. Ông trước tiên cho mỗi người uống một chén nước, rồi quay sang đám người bị xỉu ở trước mặt. Cách Lôi thầy thuốc cẩn thận quan sát người bị xỉu, ông ngạc nhiên khi không phát hiện vết thương nào trên người của mấy người đó. Cũng không có bị bệnh trạng gì, ngược lại sắc mặt bọn họ vần hồng hào, thần thái an tường, chỉ có điểm là hơi thở có một chút trầm trọng, không giống như là phát bệnh, mà ngược lại giống như đang ngủ say. Cách Lôi thầy thuốc đem tất cả loại bệnh tình trong đầu suy nghĩ một lúc, nhưng ông vẫn không có chút đầu mối nào. Lúc Cách Lôi thầy thuốc không biết nên làm cái gì bây giờ, thì bên ngoài lại tiếp tục truyền đến một trận âm thanh hỗn tạp. Một đám người khác cũng tới đây. Những người đó cũng vừa chạy vừa hôi lên: “Cách Lôi thầy thuốc, mau đến xem đi! Những người này đang đi trên đường vô duyên vô cớ ngã xuống!” Vừa nói bọn họ vừa tiến vào. Sau khi bọn họ vào tới, thì thấy cũng có một nhóm người ở đây, hơn nữa giống như bọn họ, cũng có nhiều người bị ngất. Hai nhóm thấy vậy, đồng thời lên tiếng: “Các ngươi cũng vậy sao?” Sau đó cũng đồng thời nhìn về phía Cách Lôi thầy thuốc. Cách Lôi thầy thuốc bây giờ rất mơ hồ, ông không có cách nào chỉ đành nói: “Những người này không có biểu hiện bệnh trạng gì. Xem bộ dáng của bọn họ hình như rất giống đang ngù say. Ta hiện giờ cũng không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!” Mọi người kêu lên: “Làm sao đây? Ngay cả Cách Lôi thầy thuốc cũng không biết chuyền gì, điều này không…. “ “Chúng ta phải đi tìm thần quan đại nhân đi. Có lẽ ngài biết chuyện gì xảy ra!“ Có người lên tiếng đề nghị. „Đúng! Đúng! Chúng ta đi tìm thần quan đại nhân mau. Ngài nhất định sẽ biết chuyện gì xảy ra.“ Có người phụ họa theo. Có một số người hối hả đã chạy ra, nhưng rất nhanh bọn họ cũng quay trở lại, hơn nữa còn mang một bộ mặt cổ quái nói: “Thần quan đại nhân tới rồi!” Mọi người vừa nghe thần quan đại nhân tới, vội vàng từ trong phòng đi ra ngoài. Nhưng khi bọn họ thấy thần quan đại nhân, toàn bộ đều đứng sững ra. Thần quan đại nhân tới, nhưng ngài không phải đi đến, mà giống như hai nhóm trước được vài kỵ sĩ ở thần điện khiêng tới. Điều này làm cho mọi người choáng váng một phen. Kỵ sĩ đang khiêng thần quan thấy đột nhiên có rất nhiều người xuất hiện, trong lòng cũng lấy làm kỳ quái. Nhưng bọn họ cũng chẳng quản chi, lớn tiếng la: “Cách Lôi thầy thuốc có ở đây không? Thần quan đại nhân vừa rồi cảm thấy chóng mặt rồi ngất đi! Mời Cách Lôi thầy thuốc khám cho thần quan đại nhân một chút!” Cách Lôi thầy thuốc bây giờ đầu đã to hơn hai cái đầu. Ông cũng chưa nghĩ ra được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Tại sao lại có nhiều người hôn mê bất tỉnh? Ngay cả thần quan đại nhân cũng bị như thế. Ông thất thần đáp lại: “Mang đến đây trước nào!” Bọn kỵ sĩ mang thần quan đại nhân vào. Bọn họ chứng kiến trên mặt đất có rất nhiều người bị giống như thần quan đại nhân, nhất thời choáng váng. “Bệnh nhân hiện giờ không có gì đáng ngại. Ta vào trong một chút, sẽ ra mau thôi!” Cách Lôi thầy thuốc bây giờ không có cách nào, không thể làm khác được, đi vào trong đọc lại y thư coi có ghi lại bệnh lịch nào giống như thế hay không? Tần Thiên nhìn những người này tâm lý lấy làm lạ. Những người này rõ ràng là đã bị trúng cấm chế của mình. Hắn vội vàng tiến đến rồi bắt mạch từng người. Tần Thiên phát hiện mạch tượng của những người này rất bình thường, chỉ là nội tức có một chút hơi chậm. Điều này chứng tỏ là đã bị trúng cấm chế của hắn. Hắn lúc nào đã phóng ra cấm chế vậy chứ! Tần Thiên suy nghĩ nhưng vẫn chưa rõ ràng. Cách Lôi thầy thuốc chứng kiến vẻ mặt mơ hồ của Tần Thiên. Ông tưởng rằng Tần Thiên nhìn ở đây mà ngẩn người ra, lớn tiếng nói: „Duy Sâm! Ngươi tới dược khố đi! Nơi này cứ để cho ta được rồi!“ Với vẻ mặt mơ hồ, Tần Thiên đứng lên gật đầu, rồi theo lời của Cách Lôi thầy thuốc đi đến dược khố. Tần Thiên nhìn mà không hiểu, vậy nên không nghĩ ngợi nữa mà bắt đầu cho rằng độc dược của hắn đã xong. Tần Thiên chia chút dược phấn màu nâu ra làm hai phần, từ phần chia này tỏa ra mùi hương mật ong dịu ngọt. Hắn dùng một chiếc xẻng con xúc đem ra phơi ngoài nắng, phần còn lại gói cất kỹ vào trong giấy bọc, sau đó ngắm nhìn Nhuyễn Cốt tán trên tay mình với vẻ hân thưởng. Loại dược phấn này tên gọi chính là Nhuyễn Cốt tán, được gia thêm mật ong vào tạo thành Nhuyễn Cốt hương. Nhuyễn Cốt tán có thể coi là loại độc dược nhân từ nhất bởi nó chỉ khiến người ta toàn thân vô lực chứ không hại đến tính mạng. Thế nhưng đây cũng là thứ mà nhân sĩ võ lâm úy kỵ nhất bởi nó khiến người ta toàn thân vô lực như bị phế hết võ công, chỉ đợi kẻ khác giết mổ tùy ý. Ngay cả đứa trẻ con ba tuổi hay cụ già bảy tám chục tuổi cũng có thể dễ dàng đẩy người trúng Nhuyễn Cốt tán vào tử địa. Tần Thiên nhìn Nhuyễn Cốt tán mình mới hoàn thành xong, trong lòng cao hứng khỏi phải nói. Đang lúc Tần Thiên vui vẻ vì đã thành công chế tạo Nhuyễn Cốt tán, thì Cách Lôi thầy thuốc đang ngồi giữa cả đống dược thư, đầu không ngừng cặm cụi đọc y thư. Mồ hôi trên trán Cách Lôi thầy thuốc chảy như nước. Cách Lôi thầy thuốc bận rộn tìm tòi. Những tin tức không hay liên tục truyền đến, càng ngày càng có nhiều người bị ngất xỉu như thế. Điều này đã làm kinh động đến thành chủ đại nhân. Cách Lôi thầy thuốc bây giờ muốn nhất chính là ngất xỉu giống như mấy người bệnh. Như vậy ông cũng không còn bị đau đầu như thế này. Trong lòng của thành chủ đại nhân cũng gấp rút như trống đánh. Ngay cả thần quan đại nhân cũng hôn mê bất tỉnh, đã khiến ông không thể không nghĩ đến một trận ôn dịch mới phát sinh. Là trưởng quan tối cao trong thành này, ông không dám để ai biết suy nghĩ trong lòng của ông, chỉ còn có một biện pháp duy nhất, là ra lệnh cho các cư dân không được tùy ý xuất ngoại, nhằm tránh phát sinh ngoài ý muốn. Mặt khác ông cũng liên lạc với các vị thành chủ lân cận để xin giúp đỡ, hy vọng các thành chủ đó có thể phải người đến cùng giải quyết nguy cơ trước mắt. Thành chủ đại nhân cũng không quên âm thầm cầu khẩn cái tai ương không mong đợi này mau chóng qua đi! Trong thành lòng người càng bàng hoàng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Vô số lời đồn đại với tốc độ kinh người đã truyền khắp thành. Đặc biệt là có tin đồn rằng có thể là một trận ôn dịch không rõ ràng. Mọi người đều lo lắng ở lỳ trong nhà không dám ra ngoài. Còn có người nghĩ sẽ rời khỏi đây, nhưng bọn họ không có can đảm. Bởi vì bọn họ sợ nếu đi ra ngoài chính mình không chừng sẽ bị trận ôn dịch không tên này làm ngất xỉu. Trong thành có mấy vị ma pháp sư, tính luôn Xá Nhĩ, tất cả đều rất bận rộn, lâu lâu mang thành chủ đại nhân bay trên không trung để ngài trấn an dân chúng, nhằm làm giảm bớt đi sự náo động bởi lời đồn kinh hoàng kia. Tuy nhiên, trong cả quá trình, Xá Nhĩ phát hiện dùng phong hệ ma pháp sẽ không có bị choáng váng đến ngất xỉu. Vì thế để đến thăm thần quan đại nhân, Xá Nhĩ giúp thành chủ đại nhân nhanh chóng đến nhà của Cách Lôi thầy thuốc. Thành chủ đại nhân liền hỏi thăm bệnh tình của thần quan đại nhân: “Cách Lôi, thần quan đại nhân và người bệnh thế nào rồi?” “Đến bây giờ ta cũng chưa biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Chính ta cũng không dám khẳng định đây có phải là một trận ôn dịch không?” Cách Lôi thầy thuốc trả lời với giọng lo lắng không ngơi, mồ hôi chảy ròng từ trên trán. “Chuyện này thật là quá đột ngột, làm chúng ta không kịp ứng phó. Ngài cần chiếu cố tốt thần quan đại nhân và những người bệnh này, đừng để cho bọn họ có biến đổi xấu gì. Ta đã phái người cầu viện, không bao lâu sẽ có người đến giúp đỡ.“ Thành chủ đại nhân cũng hy vọng đây không phải là một trận ôn dịnh. Dù Cách Lôi thầy thuốc cũng đành bó tay, thành chủ đại nhân cũng không có tránh ông. Cử chỉ khoan dung đại lượng của thành chủ đại nhân khiến Cách Lôi thầy thuốc chỉ còn cách thở dài. Thành chủ đại nhân nhìn người bệnh đang nằm trên đất, đồng thời ông cũng cam đoan với mọi người sẽ điều tra rõ vụ việc này, để tìm câu trả lời thuyết phục hài lòng mọi người. Điều này, cũng đã tạm làm ổn định những cư dân đang bàng hoàng. Đột nhiên, thành chủ đại nhân cười to ha ha. Điều này làm cho tất cả người ở đây đều mơ hồ, tưởng rằng thành chủ đại nhân vì việc này mà đã bị điên. “Các người xem, ở đây có vài tên mà đế quốc đã tốn bao công sức truy nã mà không thể bắt được. Không tưởng được bọn chúng cũng bị ta bắt. Ha ha!” Thành chủ đại nhân vui vẻ giải thích. Kỳ thật trong lòng ông xuất hiện nỗi phân vân, không biết phải xử lý như thế nào trước. Bây giờ tự nhiên ông lại phát hiện ra vài tên trong phạm bị truy nã, như vậy càng củng cố địa vị của ông ở đây. Điều này làm cho ông không vui không được. Chỉ có những tên đó mới có thể hiểu tại sao thành chủ đại nhân lại cười to như vậy. Vài kỵ sĩ khiêng thần quang đại nhân tới đây, liền đứng lên trói hết những tên trọng phạm lại, rồi đem bọn chúng sang một phòng khác. Cư dân cũng không có hứng thú để ý, ai là trọng phạm hay không là trong phạm, mà hiện giờ chỉ muốn biết biện pháp cứu tỉnh những người bị ngất xỉu, giải quyết vấn đề trước mắt. Trong miệng của cư dân cũng không ngừng mắng chửi tên nguyên hung làm ra cái vụ này, mặc dù bọn họ không biết nguyên hung là ai! Đối với bọn họ, những bình dân, chỉ có thể làm như vậy thôi. Xá Nhĩ nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Tần Thiên. Y liền hỏi học đồ đang công tác ở dược điếm, mới biết Tần Thiên đã được Cách Lôi thầy thuốc cho đến dược khố, hơn nữa hắn không có chuyện gì. Lúc này Xá Nhĩ mới yên tâm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang