[Dịch]Dị Thế Độc Y - Sưu tầm
Chương 39 : Huyết sắc sâm lâm
.
"Tần Thiên, ngươi thật sự phải đi ư? Tràng ôn dịch này có thể tiêu trừ tất cả công lao đều thuộc về ngươi. Ngươi chẳng lẽ thật sự muốn đi như vậy ư?" Tân An Tạp có một chút nuối tiếc nhìn Tần Thiên mà nói. Từ tiểu thông xuất phát đã được mấy ngày, Tần Thiên cũng đã viết lại phương pháp của hắn đưa cho Tân An Tạp. Hắn cảm giác được mình cũng không cần phải nhất định cùng Tân An Tạp đi vào thành, huống chi hắn vừa mới sơ bộ phác hoạ được cấp bậc của độc dược. Bây giờ hắn muốn chính là tìm tài liệu, để chế ra càng nhiều độc dược từng bước hoàn thành cấp bậc của độc dược.
"Ta đem phương pháp trị liệu và phòng chống ghi lại cho ông. Ông chỉ cần dựa theo cái này mà làm, trận ôn dịch hẳn là sẽ trôi qua. Ta cũng còn có một ít việc quan trọng cần làm." Tần Thiên mỉm cười nói với Tân An Tạp.
"Ngươi không muốn đi gặp cái người rất giống với ngươi ư?" Tân An Tạp lại đưa ra lời đề nghị nghị hấp dẫn, đối với Tần Thiên thật có chút hấp dẫn. Hắn cũng thật sự muốn đi hỏi người nọ tại sao lại bỏ rơi mẫu tự hai người bọn họ.
Tần Thiên suy nghĩ một hồi, rồi trầm giọng đáp: "Ta bây giờ chưa muốn gặp người đó. Hắn từ bỏ mẫu tử chúng ta nhiều năm như vậy, còn mấy ngày thì có đáng gì. Nếu ta bây giờ đi gặp hắn, nói không chừng ta sẽ giết hắn!" Tần Thiên dùng sức nắm chạy tay, một cổ sát khí bá đạo xuất ra từ người Tần Thiên hướng về phía Tân An Tạp và kỵ sĩ đồng hành, khiến bọn họ không khỏi phải rùng mình một cái.
Đại tế ti miệng còn muốn nói gì thêm, Tần Thiên có chút không lễ phép, cắt đứt lời của Tân An Tạp, và nói tiếp: "Mẫu thân của ta hiện giờ đã cùng một người yêu nàng ở một chỗ sống một cuộc sống bình yên. Ta hy vọng người kia không nên đi làm phiền bà, cũng đừng khiến mẫu thân ta lại thương tâm nữa. Nếu không mặc kệ hắn là ai, ta đều sẽ khiến hắn hối hận sao lại sinh ra ở thế giới này!" Tần Thiên nói xong, rồi làm một cái lễ với Tân An Tạp, thân ảnh chợt loé như trận gió, đã biến mất trong mắt của mọi người, chỉ để lại con ngựa mấy ngày nay hắn cưỡi đứng yên một chỗ.
"Hắn là người ư? Chỉ có tinh linh sự dụng tật phong thuật, mới có tốc độ nhanh như vậy. Đạo tặc trong nhân loại đạt đến đẳng cấp thích khác cũng không có tốc độ như vậy a!" Một kỵ sĩ thì thào nói, kỵ sĩ còn lại cũng biểu hiện đồng dạng, chỉ có Tân An Tạp bình tĩnh nhìn về hướng Tần Thiên biến mất.
Tần Thiên dừng cước bộ lại, rút bản đồ lấy được ở dong binh hiệp hộ từ trong ngực ra, quan sát một chút. Hướng nam là thành Khang Khẳng Đặc bọn người Tân An Tạp đi tới, hướng tây là một trong bảy cấm địa nguy hiểm nhất trên đại lục, Huyết Sắt sâm lâm. Tần Thiên đem bản đồ cất vào trong ngực, rồi nhắm hướng tây đi đến rìa Huyết Sắc sâm lâm. Bình thường mà nói, dược tài trân quý và trân bảo hi thế đều xuất hiện trong cùng sơn ác thuỷ cả. Huyết Sắc sâm lâm nếu là một trong bảy cấm địa nguy hiểm nhất trên đại lục, vậy nhất định trong đó có không ít vật tốt, nói không chừng còn có thể tìm được tài liệu tốt để chế độc dược.
Tần Thiên thi triển khinh công phi về phía trước, được khoảng hai canh giờ, loáng thoáng có thể thấy một mảnh rừng đại thụ yên ả. Nếu dong binh bình thường tốc độc ít nhất một ngày mới có thể đến nơi, cho dù là cưỡi ngựa cũng phải nửa ngày, Tần Thiên dùng khinh công nhanh như tia chớp, chỉ dụng đến hai canh giờ là tới nơi.
Huyết Sắc sâm lâm cụng không phải là một nơi cùng sơn ác thuỷ tầm thường như Tần Thiên nghĩ. Xuất hiện trước mặt Tần Thiên ngược lại là một khu rừng rất rậm rạp, trong đó còn có vô số những đoá hoa mỹ lệ kiềm diễm tô điểm, khiến cho Huyết Sắc sâm lâm gia tăng thêm sinh khí. Nơi này đâu có phải là một Huyết Sắc sâm lâm, một trong bảy cấm địa trên đại lục, ngược lại là danh lam thắng cảnh để du khách thưởn thức. Tần Thiên chậm rãi bước vào Huyết Sắc sâm lâm. Trên đời có rất nhiều vật bên ngoài thoạt nhìn rất đẹp, nhưng trong đó không biết là ẩn giấu bao nhiêu nguy hiểm. Cẩn thận dùng chân dò xét những phiến lá rụng trên mặt đất, Tần Thiên rất nhanh tới được trung tâm của Huyết Sắc sâm lâm. Xa xa còn có thể chứng kích bìa rừng là một dãy núi màu vàng, nhưng không có xuất hiện nguy hiểm nào. Mặc dù vẫn như thế, nhưng Tần Thiên không vì đó mà buông lỏng cảnh giác. Hắn biết Huyết Sắc sâm lâm là một trong bảy cấm địa trên đại lục, là có nguyên nhân của nó. Bây giờ càng yên tĩnh, thì nguy hiểm rõ ràng càng lớn hơn.
Tần Thiên giữ vững tinh thần, hắn cảm giác được chỗ sâu bên trong sâm lâm cách không xa có một cổ ba động không nói lên lời, một loại cảm giác được nguy hiểm hiện ra trong lòng Tần Thiên. Tần Thiên "hô" một tiếng, lắc mình, rồi cổ nóng cháy gì đó trượt sát bên người hắn. Phía sau hắn phát ra một tiếng nổ thật to. Một cổ nhiệt khí bức Tần Thiên phải tiến về phía trước. Cái này cũng là hắn đổ mồi hôi lạnh. Một mũi ám khí trong tay Tần Thiên chưa nhàn rỗi phóng về phía nơi sinh vật không rõ trốn trong bụi rậm tập kích mình. Chỉ nghe một tiếng 'hừ' nhẹ, bụi rậm khẽ động, rất nhanh cũng không còn động tĩnh
Trên ám khí của Tần Thiên có Mê Hồn tán và Nhuyễn Cốt tán, người hay động vật trúng phải đều không thể động đậy được. Tần Thiên chính mình cũng không bị tổn thương nào, chỉ là y phục bị sức nóng là cháy một chút. Tần Thiên đi tới bụi rậm trước mặt quan sát, một con nhện to tướng khiế người phải sợ hãi đã trúng độc dược trên ám khí mê đi và ngã xuống.
"Ha! Con nhện thật lớn!" Tần Thiên phát ra một tiếng thét, chợt hắn lại a a vừa cười vừa nói: "Thiên đường có đường người không đi, địa ngục không cửa ngươi lại xông tới, ngươi chính là tài liệu tốt để chế dược. Thật xin lỗi, ngươi đã tập kích ta, ta không thể làm gì khác hơn là dùng ngươi chế dược cho hả giận, a a!" Nói xong một chưởng bổ lên đầu con nhện. Đáng thương cho nó bị độc dược là ngất, cứ như vậy hồ lý hồ đồ mà đi gặp diêm vương.
Rất nhanh con nhên to tướng này bị Tần Thiên giải phẩu. Hoàn hảo là bên cạnh không có ai, nếu không người chứng kiến được cảnh này, không ói ra hết tất cả thức ăn mới là lạ.
Tần Thiên thì hăng hái đem mổ con nhện thành nhiều phần. Trên đời nhện có ngủ độc, nhện, bò cạp, cóc, rết, và rắn. Nếu là một trong số đó đương nhiên là tài liệu tốt để chế độc dược. Mà thu hoạch ngoài ý muốn nhất là Tần Thiên trên người con nhện phát hiện được viên ma hạch màu đỏ. Tần Thiên trước kia thường xuyên cùng Xá Nhĩ, hắn đương nhiên biết đồ vật này là ma hạch rồi, cũng biết vật này có giá trị.
Một tụ linh trận nho nhỏ xuất hiện trên mặt đất, lại một thuỷ cầu trên không trung bao lấy không phải là thảo dược, mà là từng mảnh thân thể của con nhên. Tần Thiên tự nhiên ở trong Huyết Sắt sâm lâm nguy cơ tứ phía bắt đầu luyện chế độc dược. Thật không biết phải nói về hắn như thế nào mới tốt đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện