[Dịch]Dị Thế Độc Y - Sưu tầm

Chương 24 : nhất cấp truy sát lệnh

Người đăng: 

.
Ánh nắng ban mai dịu dàng từ cửa sổ rọi vào, chiếu lên khuôn mặt của Tần Thiên. Trên khuôn mặt của hắn lại hiện ra một vẻ thản nhiên như không có gì xảy ra. Mẫu thân Ngả Mễ còn đang ngủ, những giọt nước mắt vẫn đọng lại trên khuôn mặt của nàng. Thỉnh thoảng đôi mi khẽ động, khiến cho Tần Thiên có một cỗ cảm giác thương xót không nói nên lời. Mẫu thân cả đời này đã rất cực khổ. Một vị nữ nhân nhu nhược vừa phải lo cho một hài từ, vừa phải lo sinh kế, đã là một việc rất khó khăn! Trong ký ức của Tần Thiên, mẫu thân rất ít khi trên mặt hiện ra một nụ cười thật sự, càng không có ngày nào sống thư giãn. Hôm nay lại bị cái tên chó trời đánh kia muốn ô nhục mẫu thân của chính mình, nếu mình không có lập tức trở về kịp, chỉ sợ… Hậu quả Tần Thiên dù khờ khạo cũng không dám nghĩ tới. Hắn chỉ còn biết nắm chặt nắm tay, phát ra những âm thanh của xương tay. “Duy Sâm! Duy Sâm! Chạy đi, nguy hiểm!...” Ngả Mễ kêu lên khi vẫn còn trong mộng. Tay của Ngả Mễ vẫn nắm chặt chiếc mền đắp trên người. Trên tay hiện lên những đường gân tay màu xanh. Những giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên trán của nàng. Tần Thiên thật sự đau lòng. Mẫu thân lúc này vẫn nghĩ tới mình. Hắn nhẹ nhàng vỗ vào người của mẫu thân vài cái. Ngả Mễ từ từ trầm tĩnh lại. Tần Thiên cũng ân cần giúp mẫu thân lau mồ hôi, rồi đưa hai bàn tay của bà vẫn ở bên ngoài vào trong chiếc mền, sau đó đứng dậy rời khỏi. Mạc Tang Khoa chủ tớ ba người vẫn còn hưởng thụ cảm giác ở địa ngục. Một đêm này đối với bọn chúng mà nói thật là dài, quả thật giống như là đã qua mấy ngàn năm rồi. Bọn chúng bây giờ mệt mỏi đến độ không thể nói ra lời, mồ hôi đã thấm ướt cả người bọn chúng, tựa như là mới vừa xuống nước xong. Cơ thể cũng từ từ cứng lại. Thống khổ không ngừng đó vẫn còn hành hạ thần kinh của bọn chúng, tánh mạng tựa hồ cũng dần tiêu tán đi. Tại giờ phút này, bọn chúng mới nhận biết được, cái gì gọi là địa ngục, cái gì gọi là thống khổ. Tần Thiên lạnh lùng nhìn ba con chó trời đánh kia. Nghĩ đến bộ dáng lúc nãy của mẫu thân, một trận lửa giận trong lòng bộc phát. Tần Thiên đi tới gần bọn chúng, và đá vài cú. Nhưng bọn chúng giống như người đã chết, một mực không có phản ứng gì. Sự hành hạ của thống khổ đã khiến bọn chúng câm lặng. Lạp Mễ Nhĩ tửu điếm đã mở cửa, từ bên trong có ba người đi ra, nói chính xác hơn là ba ngươi này bị quăng ra. Mà ba người này chính là Mạc Tang Khoa chủ tớ. Thân thể của ba tên này vừa rớt xuống đất gặp chấn động, những huyệt đạo và á huyệt mà Tần Thiên đã điểm cũng được giải. Ba tên này đã có thể hoạt động được rồi. Động tác thứ nhất của bọn chúng không phải là lập tức đứng lên, mà là điên cuồng dùng sức gãi khắp thân người. Miệng phát ra những tiếng rống giống như những con dã thú. Tất cả những người đi trên đường đều dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn chủ tớ ba người Mạc Tang Khoa vẫn nằm trên đất mà điên cuồng gãi. Rất nhanh mọi người bọn họ đều phát ra tiếng thét kinh hãi, chỉ thấy chủ tớ ba người Mạc Tang Khoa điên cuồng gãi ngữa, từ trên da bởi vì gãi nhiều quá đã hiện ra những vết máu. Vết mau đỏ tươi từ từ chảy ra, nhiễm lên y phục của bọn chúng biến thành màu đỏ đậm. Ba người bọn chúng không có để ý đến việc này, chỉ cứ việc điên cuồng gãi đông gãi tây, hận là không thể lột hết da trên người chính mình. Miệng thì càng phát ra những tiếng rống thống khổ. Mội người đều có cảm giác bầu không khí trở nên lạnh đi. Trên mặt bọn chúng hình như thể hiện những giãy dụa vô lực chống lại thống khỏi bị bọn ác quỷ ở địa ngục tử thần hành hạ. Nếu là bình thường thì người đi đường nhất định sẽ đưa bọn chúng đến nơi của thần y để cứu chữa. Nhưng mọi ngườ nhìn chủ tớ ba người Mạc Tang Khoa, mà không có một ai bước tới. Bởi vì bọn họ thấy thần y Tần Thiên đang đứng tại cửa quán, và lại dùng ánh mắt đầy sát khí và oán hận nhìn ba người bọn chúng, như thể muốn lột hết da tất cả bọn chúng. Đột nhiên, từ trong đám người, có vài người chạy đến trước mặt ba chủ tớ Mạc Tang Khoa, đỡ bọn chúng đứng dậy, rồi quay đầu hận hận liếc Tần Thiên đang đứng ở cửa quán một cái. “Các ngươi đứng lại!” Tần Thiên lạnh lùng nói. Vài người đó nghe được giọng của Tần Thiên, liền ngừng bước. “Các ngươi trở về nói cho gia trưởng của các ngươi. Các ngươi muốn đối phó với ta thì cứ việc tới là được! Nếu có người nào cả gan dám gây ra bất lợi cho mẫu thân của ta mà nói, ta sẽ dùng tánh mạng của ta mà thề, sẽ khiến hắn muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, và hối hận khi đã sinh ra tại thế giới này, phải dùng máu của hắn trả lại hết thẩy, kể cả gia trưởng của các ngươi cũng vậy. Các ngươi nếu không tin, thì cứ việc tới thử, ba tên chó này là tấm gương cho các ngươi!” Tần Thiên trầm giọng lên tiếng. Thanh âm của Tần Thiên lạnh lùng giống như cơn gió rét đến tận xương tủy. Nó thổi qua vài người, khiến bọn họ không khỏi phải rùng mình một cái. Một thân ảnh như bay chạy vọt vào trong điếm và hướng lên lầu. Tần Thiên nhìn thấy được thân ảnh kia, và chỉ khẽ nhếch miệng cười. Mạc Tang Khoa được người tới dìu đi, những người đi đường cũng từ từ giải tán. Nhưng là trong lòng của bọn họ đã đoán ra được chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ mỗi người trong lòng đều đối tốt với Ngả Mễ, hiểu được trong lời nói vừa rồi của Tần Thiên đã có điều không ổn. Ngả Mễ là một nữ nhân rất tốt, một mẫu thân rất chu đáo, còn đám người vừa rồi là một đám côn đồ du thử du thực! Mà côn đồ thì sẽ không có ai ủng hộ. Tần Thiên vì mẫu thân của mình mà nói như vậy, tất nhiên là đúng. Xá Nhĩ quỳ gối trước giường, nhẹ nhàng vuốt mái tóc của nàng. Y thấy được bộ dạng của Ngả Mễ, liền trong lòng có một cỗ đau thương không nói lên lời. Tâm lý của y trách cứ mình tại sao lại vô dụng như vậy. Nếu sớm một chút cả gan biểu lộ với Ngả Mễ, nàng sẽ không có gặp sự việc phát sinh như vậy, và không có bộ dạng như thế nào. Xá Nhĩ hận như muốn tự giết mình đi, có như vậy trong lòng y mới cảm thấy tốt hơn một chút! “Xá Nhĩ thúc thúc, người không cần phải buồn rầu. Mẫu thân chỉ là bị dọa quá mức, nghỉ ngơi vài ngày là sẽ tốt hơn!” Tần Thiên mặc dù có chút không thích việc Xá Nhĩ có cảm tình với mẫu thân của mình, nhưng lại do dự biểu lộ ra, nhưng hiện giờ nhìn thấy y thương tâm như vậy cũng không nhịn được mà lên tiếng an ủi. Xá Nhĩ ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiên nghị, nói: “Duy Sâm! Ta cam đoan với ngươi rằng, ta nhất định sẽ biểu lộ tình cảm của ta với mẫu thân của ngươi. Mặc kệ nàng ta có đáp ứng hay không, ta cũng phải làm. Chỉ cần ta còn sống một ngày, ta sẽ dùng tánh mạng và cả đời của ta bảo vệ cho Ngả Mễ, sẽ không để cho nàng ta gặp phải một thương tổn nào nữa!” Gia trưởng của Nặc Mễ Lý A gia tộc, Phí Nhĩ Nam Đa, lạnh lùng nhìn thi thể của ba người Mạc Tang Khoa, khuôn mặt không lộ ra cái gì. Mạc Tang Khoa bọn chúng mặc dù đã gãi đến nỗi hủy hết da trên toàn thân, lộ ra cả một cơ thể chỉ là màu đỏ, không còn giống người nữa. Nhưng bọn chúng ta một khắc cuối cùng của tánh mạng cũng chỉ đùng sức lực cuối mà điên cuồng gãi. Những người đưa bọn chúng trở về cũng đem lời nói của Tần Thiên thuật lại một lần. Lời nói của Tần Thiên giống như một mũi đao nhọn không ngừng dao động tại trong lòng của Phí Nhĩ Nam Đa. Từ cái chết thảm của bọn người Mạc Tang Khoa, có thể thấy được Tần Thiên nói thì nhất định sẽ không phải chỉ là một lời đe dọa. Nếu thật sự có người một lần nữa giống như gã Mạc Tang Khoa ngu xuẩn này xâm phạm đến mẫu thân của Tần Thiên, hắn nhất định sẽ có một kết quả còn thảm hơn so với Mạc Tang Khoa. Phí Nhĩ Nam Đa bình sanh lần đầu cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể ta. Vẻ mặt của y không có lộ ra cái gì, nhưng còn trong tâm thì không giống như bề ngoài yên lặng. Mọi người đều nhìn Phí Nhĩ Nam Đa. Trong đầu mỗi người suy nghĩ đều khác nhau, có người tức giận, có người thì vui mừng, lại có người không màng đến việc đó, tất cả đều không đồng nhất. Điểm chung trong suy nghĩ của mọi người là muốn xem bá chủ của nhóm người này sẽ xử lý việc này như thế nào. Dù sao, người chết chính là nhân vật thứ hai của Nặc Mễ Lý A gia tộc. Phí Nhĩ Nam Đa lạnh lùng nhìn lại mọi người, rồi nói một câu năm chữ từng một từ: “NHẤT CẤP TRUY SÁT LỆNH!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang