[Dịch]Dị Thế Đại Lãnh Chủ - Sưu tầm
Chương 28 : Độc, thật sự là quá độc
.
Có người nói, cuộc sống giống như cưỡng bức, phản kháng không được, dứt khoát nằm xuống hưởng thụ luôn.
Tống Mặc không nghĩ thế, cho dù thật sự là cưỡng bức, thì cũng là y cưỡng bức người khác! Bị người cưỡng bức còn thật sự nằm xuống hưởng thụ, đó tuyệt đối là hoa lạ đầu óc không bình thường! Cho nên, sau khi Rhys chủ động tìm tới cửa, suy nghĩ đầu tiên của Tống Mặc chính là cầm kiếm đâm chết hắn! Cho dù đâm không chết, cũng phải chọc lỗ, lấy máu!
Nhưng có lúc, lý tưởng luôn phong phú, còn hiện thực thì lại khô khan, giống như một thiếu nữ thanh xuân không thể cầm một con dao đi đánh cướp một tráng hán tội ác chồng chất, Tống Mặc muốn dùng một thanh bội kiếm mang tính trang trí nhiều hơn tính thực dụng chọc lỗ trên người Rhys Myers trông không có vẻ gì là người tốt kia, tuyệt đối là chuyện không dễ dàng.
Tống Mặc hối hận rồi, sớm biết vậy, thì không nên nghe lời lão quản gia John, nói gì mà quý tộc phải giữ thể diện, để Ed chế tạo một thanh kiếm mỏng như thế, phải biết, số kim tệ tiêu tốn trên thanh kiếm này, đủ để chế tạo cho y hai con dao lớn!
Nếu y có hai con dao như thế, tuyệt đối một tay một con, chết cũng phải chém đi mấy lạng thịt trên người tên thúi không cần mặt mũi này!
Rhys vừa né thanh kiếm chém qua, vừa nhắm đúng cơ hội, bắt lấy cổ tay cầm kiếm của Tống Mặc, một tay ôm eo Tống Mặc, chân gạt một cái, Tống Mặc không tự chủ ngã ngữa ra sau, nếu không phải Rhys ôm y, tính ra đã trực tiếp ngã xuống đất.
Nhưng, so với tình huống hiện tại, Tống Mặc thà rằng ngã dập mông, thành kiểu bình sa lạc nhạn!
Từng xem qua poster kinh điển của phim loạn thế giai nhân chưa? Tống Mặc không chỉ một lần ảo tưởng mình chính là thuyền trưởng Reid trên poster đó, vòng tay ôm eo thon của Scarlett, cùng nữ thần trong lòng mình thâm tình nhìn nhau.
Hiện tại, giấc mơ của y thành hiện thực rồi, chẳng qua, không phải là thuyền trưởng Reid, mà là Scarlett bị ôm…
Rhys nắm cổ tay Tống Mặc, hôn lên ngón tay y, không chút cố kỵ tới vũ khí y đang cầm, con mắt màu biển xanh mang theo ý cười, “Lãnh chủ của ta, thầy dạy kiếm thuật của ngươi thật tệ, nếu ngươi bằng lòng, ta có thể đích thân dạy ngươi kiếm thuật, ít nhất sẽ không khiến ngươi mệt tới mức thở phì phò, hay không có cách nào lưu lại vết thương trên người kẻ địch.”
Tống Mặc thở gấp, mặt không biểu cảm nhìn Rhys một lúc, sau đó đột nhiên rút tay ra, ôm cổ Rhys, rõ ràng có thể thấy được tia kinh ngạc trong mắt Rhys, tuy rất nhanh, nhưng không thoát khỏi mắt Tống Mặc.
“Vậy sao? Vậy phải cảm ơn ngươi trước rồi.”
Tống Mặc ôm cổ Rhys siết thật mạnh, chậm rãi ngẩng đầu, đối với bất cứ ai, động tác của y, đều giống như muốn ôm nam nhân của y để hôn một nụ hôn lãng mạn.
Nhưng phát triển tiếp theo, khiến tất cả mọi người đều lọt tròng.
Lãnh chủ đại nhân của Grilan, không chút báo trước nâng chân phải lên, dưới tình huống Rhys hoàn toàn không phòng bị, nhắm vào bộ vị yếu ớt nhất của nam nhân, một cú hung tợn!
Yên tĩnh… tất cả sinh vật phái mạnh có mặt tại đó đều không tự chủ kẹp chặt hai chân. Đối với nam nhân mà nói, bộ vị này bị tấn công, tuyệt đối là đòi mạng. Huống hồ một cú của Tống Mặc hoàn toàn không chút lưu tình.
Độc, thật sự quá độc!
Mặt Rhys uốn éo, không phát ra âm thanh, có lẽ hắn đã đau tới mức không nói nổi. Tống Mặc nhân cơ hội giãy khỏi hắn, thuận thế lại đá một cái vào bụng hắn, khi hắn gập người, nhấc tay phải lên, năm ngón khép lại, chặt mạnh lên cổ hắn. Một tiếng rầm, mỹ nhân yêu diễm vừa rồi còn phong tình vạn chủng, dám cả gan trêu chọc lãnh chủ đại nhân, ngã xuống đất. Mái tóc dài màu nâu tung tóe trên mặt cỏ, đập vào mắt người khác, là một vẻ đẹp chọc người thương tiếc.
Tống Mặc thì không nằm trong phạm vi của người bình thường, cầm kiếm chỉ vào cổ Rhys muốn đâm xuống, cái gọi là nhân lúc ngươi bệnh lấy mạng ngươi, tuyệt đối là có chân lý! Nhưng khi mũi kiếm còn cách cổ Rhys chỉ 0.1mm, động tác của Tống Mặc đột nhiên dừng lại, vẻ mặt thăm dò nhìn Rhys, ma pháp sư?
Cứ giết như thế thì quá đáng tiếc. So với làm phân bón, hắn còn có tác dụng lớn hơn…
Thu kiếm lại, Tống Mặc đưa tay cho Johnson, “Đưa đây.”
Johnson vội lấy nỏ trên lưng xuống đưa cho Tống Mặc, Tống Mặc lại nhíu mày, “Không phải cái này.”
Johnson lại lấy dao găm trong ủng ra, Tống Mặc lại lắc đầu, “Cũng không phải cái này, đưa thắt lưng cho ta!”
Thắt lưng?!
Johnson không khỏi rụt lại một bước, lãnh chủ đại nhân muốn thắt lưng của hắn làm gì?!
Tống Mặc thấy Johnson chần chờ không có động tác, không kiên nhẫn thúc giục một tiếng, “Mau đưa cho ta, đừng lề mề!” Tiếp theo nói với mấy tùy tùng khác: “Của các ngươi cũng đưa đây.”
Sắc mặt các tùy tùng lập tức trở nên vô cùng sắc màu.
Người lùn Rode ngay từ lúc đầu, cằm vẫn luôn không khép được.
Là hắn quá trì độn, hay là chuyện biến hóa quá nhanh?
Mỹ nhân trùm áo đen đó, không phải người tình của lãnh chủ Grilan, mà là kẻ thù? Nếu là kẻ thù, tại sao không một kiếm kết thúc hắn, mà lại bảo tùy tùng đưa thắt lưng?! Thấy ánh mắt Tống Mặc lại nhìn về phía mình, Rode lập tức nắm chặt thắt lưng thụt lùi ba bước, bày vẻ thề đồng sinh cộng tử với thắt lưng, không được, tuyệt đối không được!
Tống Mặc căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp nói với tám đấu sĩ phản giáo hội đứng bên cạnh hắn: “Ta tin các ngươi đều thành tâm nương nhờ ta, vậy thì, biết đầu danh trạng là cái gì không?”
Đầu danh trạng? (Đơn xin gia nhập)
“Kẻ thức thời, đưa thắt lưng cho ta đi.”
Tám tráng nam quanh năm đấu trí đấu dũng với kỵ sĩ Quang Minh giáo hội, mồ hôi lạnh lập tức tuông xuống.
Lãnh chủ này, rốt cuộc là người thế nào?
Cuối cùng, Tống Mặc cầm thắt lưng của tùy tùng và các đấu sĩ, cột chặt Rhys lại, không biết là sở thích tà ác phát tác hay là muốn báo thù nam nhân này, tìm một cây gậy, xâu vào giữa tay chân bị cột của Rhys, bảo hai tùy tùng nâng lên, giống như nâng Bát Giới chờ mổ thịt, khiêng về phủ.
Rode vội kêu lên: “Lãnh chủ đại nhân, ngài còn chưa thanh toán tiền khoáng thạch!
Tống Mặc vỗ đầu, “Coi trí nhớ của ta này.” Lấy túi kim tệ ra, vừa định giao cho Rode, lại thu về, mở túi, lấy ra một phần, sau đó mới giao cho Rode.
“Tại sao?” Rode biết số tiền của mình sẽ không lấy được thuận lợi, nhưng vẫn phải hỏi cho rõ ràng, khâu kim tệ thì phải có lý do.
“Tên này.” Tống Mặc dựng ngón cái lên, chỉ chỉ sau lưng, Rhys bị treo lên cột gỗ, áo trùm màu đen và tóc dài màu nâu cùng phất phơ trong không trung, lắc lư, nhìn thật thê lương. “Ngươi đưa đại phiền phức này tới nhà ta, không khấu trừ toàn bộ, là vì giao tình thâm sâu của hai ta!”
Giao tình mẹ mi!
Quỷ mới có giao tình với kẻ cướp vô sỉ này!
Rode tức dựng râu trợn mắt, nhưng hiện tại tình thế đối phương mạnh hơn, lại là trên địa bàn của kẻ cướp, cũng chỉ có thể nuốt nghẹn.
Hắn lần nữa xin thề, vĩnh viễn sẽ không làm ăn với lãnh chủ Grilan nữa, đánh chết cũng không!
Đối với sắc mặt khó coi của Rode, Tống Mặc vẫn cười hi hi, gác một tay lên vai Rode, lấy một quyển sách trong ngực ra, giao cho Rode.
“Đừng như thế, bạn ta, xem cái này thử đi, ngươi tuyệt đối sẽ thích.”
Rode liếc nhìn Tống Mặc, rốt cuộc vẫn không nén nổi lòng hiếu kỳ, lật sách xem.
Sau đó…
Không có sau đó, chỉ nhìn ba trang, người lùn Rode tự xưng là thấy nhiều biết rộng, cái gì cũng không sợ hãi, đột nhiên phọt ra hai hàng máu mũi, ngã ngữa xuống đất.
Tống Mặc vỗ mặt Rode, thấy gương mặt râu ria đỏ bừng không có phản ứng gì, nhưng máu mũi vẫn chảy thành một dòng khe nhỏ, vội kéo hai miếng vải nhét vào mũi hắn, sau đó để một tùy tùng vác Rode lên, cùng mang về phủ lãnh chủ. Thế là, Rode đã thề không còn bước vào phủ lãnh chủ Grilan một bước, trong tình trạng hôn mê, đã tiến cung lần hai.
Tống Mặc cong lưng nhặt quyển sách nhỏ rớt dưới đất lên, nhìn vết máu bắn trên mặt, không khỏi cảm thán, cho dù là người lùn, cũng không thể nào kháng cự với uy lực của nghệ thuật thân thể.
Mọi người trở về phủ lãnh chủ, ai cũng không chú ý thấy, Rhys vốn nên hôn mê giống Rode, lại đột nhiên mở mắt ra, trong con mắt màu biển xanh xẹt qua một tia tinh quái, đôi môi đỏ tươi cong lên nụ cười không thể thấy, tiếp theo lại nhắm hai mắt lại. Tất cả phát sinh chỉ trong thoáng chốc, ngay cả tùy tùng nâng hắn đi cũng không phát hiện.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện