[Dịch]Dị Nhân- Sưu tầm
Chương 43 : VỎ QUÝT DÀY CÓ MÓNG TAY NHỌN
                                            .
                                    
             Những suy đoán  ngổn ngang về bài thi vẫn còn nằm trong đống mơ hồ thì thời gian và dòng  chảy của cuộc chiến đã không chờ đợi Hà Trí Ngân. Hắn lại tiếp tục hăm  hở lao vào những câu chuyện thú vị và đống rắc rối mới. Đó là về mấy vị  hàng xóm khó chịu và tham ăn của hắn ở khóm rừng phong cổ thụ. 
Hà Trí Ngân vốn dĩ rất khoái lũ này. Bộ lông trắng của chúng đẹp một  cách quá đỗi tuyệt vời. Đôi mắt nâu đầy vẻ tinh ranh và một cái mũi chun  đen dễ thương điểm chính giữa khuông mặt thon nhọn vừa già dặn, vừa non  tơ, hơi hiểm ác nhưng vẫn hết sức đáng yêu. Thân hình thì nhỏ nhắn đầy  uyển chuyển ánh lên một nét đẹp nhanh nhẹn, thanh mảnh, thoát ẩn thoát  hiện trên những cánh rừng tuyết.
Đó là những con thú đẹp nhất mà Hà Trí Ngân từng thấy. Một vẻ đẹp tượng  trưng cho mùa đông và...phụ nữ - Những con cáo tuyết Alopex kiêu hãnh  của vùng bình nguyên Suối Vàng. Món quà màu trắng, xinh đẹp của mùa đông  mà núi rừng cao nguyên đã gởi tặng đến cho Hà Trí Ngân trong những  tháng ngày lang bạt kỳ hồ.
Lũ cáo không quá dữ tợn, ngược lại rất tò mò và thích lại gần con người.  Chúng có thể ngủ bên cạnh Hà Trí Ngân và mở to đôi mắt đầy triều mến  mỗi khi hắn thức dậy. Chỉ tiếc khi người đẹp đói bụng thì cư xử còn tệ  hơn cả mấy con mụ nhiều chuyện. Chúng gầm ghè nhau, tranh giành và cãi  vã ỏm tỏi với nhau vì mấy miếng thức ăn ít ỏi trong mùa đông.
Kinh khủng hơn, khi đã quen với sự có mặt của vị hàng xóm mới , chúng nó  chẳng hề kiêng nể gì nữa mà tha hồ đùa giỡn, chí chóe với nhau suốt cả  ngày lẫn đêm. Giết chúng nó thì Hà Trí Ngân không nỡ nhưng ồn ào là một  tật xấu đáng ghét và ăn thịt sống thì còn tệ hơn. Mấy cái mõm nhọn hoắc  dễ thương này thường xuyên bết máu thỏ rừng và chuột tuyết làm cho vị  hàng xóm của chúng thực sự ngủ không được ngon cho lắm.
Nhưng rốt cuộc những con cáo dễ thương hơi xấu tính này đã chiếm được  trọn vẹn tình cảm của Hà Trí Ngân. Sự hiện hữu của chúng làm ngày tháng  khắc nghiệt trôi qua nhanh hơn, nỗi cô đơn và áp lực sinh tồn ít làm hắn  mệt mỏi hơn. Và dù là ai cũng khó lòng mà ghét bỏ bọn nó sau khi đã  được cứu một bàn thua trông thấy.
Lũ cáo đã thực sự cứu cái mạng nhỏ của Hà Trí Ngân, còn “tha” về cho hắn  một lời tán thưởng hơi ...đụng chạm. Nhưng là một lời khen rất chân  thành từ...kẻ thù:
-	Đến bây giờ mình vẫn không thể tin được là bạn lại xếp chót trong kỳ thi phân hạng đấy!
Tiếng vỗ tay vang lên xen kẽ với những âm thanh gầm gừ của lũ cáo  Alopex. Hà Trí Ngân gần như đông cứng trong một khoảng khắc. Một giây  sau, hắn mới kịp có chút phản ứng, vội vã đưa tay lên con dao giắc sau  hông nhưng rồi lại đặt tay về vị trí cũ. 
Đối phương xuất hiện đầy bất ngờ và hết sức hoàn hảo vào đúng thời điểm  hắn vừa bắn đi mũi tiễn vào cái hồng tâm trên thân cây. Con dao găm của  Hà Trí Ngân vẫn còn nằm yên trong vỏ bởi vì kẻ đứng trước mặt cũng đang  cầm một cánh nỏ trên tay, lạnh lùng chĩa thẳng về phía hắn tự lúc nào.
-	Ỷ Lan!
Hà Trí Ngân trầm giọng lên tiếng. Hắn đứng yên như trời trồng trước đầu  tên của kẻ thù rồi nghiêng người ra hiệu cho đối phương nói tiếp. Hơn  một tháng không gặp, vẫn nụ cười đó, vẫn vẻ đẹp đó tuy có chút mệt mỏi  nhưng lại thêm phần quyến rũ khi cô bé khoát trên mình một bộ áo lông  trắng muốt, hình như là lông...cáo. 
Ỷ Lan nháy mắt với Hà Trí Ngân một cái nhẹ nhàng, thỏ thẻ ngọt ngào:
-	Rúc vào bụi cây để chống cung tên, không đốt lửa ban đêm để tránh  chú ý và dùng cáo báo động thực sự là rất thông minh đấy Hà Trí Ngân! 
-	Cô muốn gì?
Hà Trí Ngân nhíu mày, gằn giọng nghiêm trọng. Mũi tên trên tay cô ả đáng  lẽ ra phải ra khỏi lẫy từ lâu rồi nhưng thật khó tin là giờ nó vẫn đang  nằm lạnh lùng sẵn sàng ở đó. Phía đối diện, Ỷ Lan vẫn cười nhưng cô bé  đã thu lại đôi chút vẻ "dịu dàng":
-	Biết vì sao tôi không tấn công bạn không?
-	Vì cô không chắc!
Ỷ Lan bật cười thành tiếng, ra dấu khen ngợi:
-	Thông minh lắm! Giống như bạn, cả hai chúng ta đều thu được kha khá  ngôi sao. Thực sự là ngu ngốc nếu đánh cược với điểm âm và một năm học ở  thời điểm này đúng không đồng môn?
-	Cô muốn gì?
Hà Trí Ngân cắt ngang, lặp lại câu hỏi một lần nữa nhưng giọng đã thêm đôi phần nhẹ nhõm không che dấu.
-	Một cuộc trao đổi!
Ỷ Lan nhếch mép một cái rất kín trước bản mặt khù khờ của Hà Trí Ngân,  rồi ngay lập tức quay về với vẻ đẹp ma mị ban đầu, từ tốn diễn giải:
-	Tôi muốn đổi một tấm bản đồ bình nguyên Suối Vàng lấy một ít thuốc  chống hoại tử vết thương và đổi chỗ ở hiện tại của anh với một tin tức!
-	Tin gì?
Hà Trí Ngân vẫn cố gắng không tỏ bất kỳ một dấu hiệu nào nhưng hắn vẫn  cảm thấy rất yếu thế dưới sự ngọt ngào nguy hiểm và đầy tự tin của Ỷ  Lan. Cô bé dường như không hề sợ hắn không mắc câu.
Bởi vì mồi câu thực sự đã quá hấp dẫn: Kỳ Đồng! Địa chỉ nơi ẩn náu của  thằng bạn duy nhất trong khoa Thích khách của hắn. Một miếng mật ngọt  khó lòng cưỡng lại được đối với bất kỳ ai.
Ỷ Lan mỉm cười tủm tỉm nhìn đối thủ đang tự rơi vào cái bẫy của chính  mình. Cô đứng im lặng, kiên nhẫn chờ đợi một quyết định được đưa ra từ  phía đối phương. Vài giây suy nghĩ lững lờ trôi qua nhưng chỉ khiến cho  diễn biến câu chuyện được đẩy lên cao trào:
-	Nếu tôi không đồng ý?
Hà Trí Ngân phun ra mấy chữ sặc mùi chiến tranh. Nhưng câu trả lời của Ỷ  Lan không những cực nhanh mà còn vô cùng “hợp lý”. Cô bé nhất tay  giương thẳng cánh nỏ về phía ngực phải của Hà Trí Ngân, giọng cũng lạnh  lùng không kém:
-	Một mũi tên cắm vào ngực phải rồi chúng ta quyết sinh tử tại đây  hoặc là cầm theo bản đồ đi tìm đồng bọn? Năm...bốn...ba...hai....
-	Tôi ...đồng ý! 
Hà Trí Ngân bất lực thốt lên. Hắn thở ra một cách nặng nhọc, nhanh tay  chụp lấy tấm bản đồ rồi buồn bực đi trút phân nửa thuốc sát trùng, ném  sang cho Ỷ Lan. Mọi thứ lại được thu dọn nhanh chóng và kẻ thua cuộc cúp  đuôi bỏ đi cực kỳ không cam lòng.
Hà Trí Ngân bước lùi từng bước, xa dần ra tầm khống chế của Ỷ Lan. Nhìn  tấm địa đồ cao nguyên Đồng Văn tiếp giáp với Suối Vàng trên tay, hắn bất  chợt hỏi một câu đã thắc mắc từ lâu:
-	Ngày đó tại sao cô lại lừa bọn tôi rằng kỳ thi diễn ra ở Hoàng Liên Sơn?
Ỷ Lan im lặng, nghiêng đầu ngắm nhìn Hà Trí Ngân một cách khá kỳ lạ. Hồi  lâu cô mới lên tiếng bằng một câu chẳng ăn nhập vào đâu:
-	Tôi rất thích hoa Ngũ sắc đấy!
Hà Trí Ngân bật cười, hắn hiểu câu trả lời vu vơ này, cười tự trào rồi hỏi lại:
-	Chỉ vậy thôi ư?
-	Chỉ vậy thôi! Nếu trách thì trách anh và Kỳ Đồng quá thông minh nên đã  ba lần bảy lược né được chỉ điểm của tôi. Nhưng thông minh hại thông  minh hì hì! Chỉ một cuốn sổ giả đã làm cả hai anh quên hết mọi thứ, chỉ  lo lén lút thuê tận người lên thượng nguồn Cửu Long Giang mà dấu đồ gian  lận.
-	Chuyện đó mà cô cũng biết ư?
Hà Trí Ngân trợn mắt thốt lên trong nụ cười như chuông bạc của Ỷ Lan. Cô  bé ném lại một câu, đẩy sự ấm ức của đối phương lên đến tận cùng rồi  khoái chí nói lời tạm biệt:
-	Nếu đích chỉ có một thì đi đâu rồi cũng sẽ về đó đúng không? Hai anh  dù giở trò gì thì nhất định phải đến phòng vật tư mượn đồ hoặc bước qua  cổng Thích khách môn mới làm được. 
Chỉ cần nắm hai cái thòng lọc này thì chuột to hay chuột nhỏ  cũng đừng hòng thoát tay chị nhé hì hì ! 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện