[Dịch]Dị Nhân- Sưu tầm
Chương 14 : ATHENA
                                            .
                                    
             Một  thằng mập ngồi khá gần Hà Trí Ngân đứng dậy mở màn đầu tiên. Hà Trí  Ngân cũng nhận ra nó, một tên tham ăn, láo cá và rất mồm mép.
-	Thưa thầy, xin hỏi nội dung thi phân hạng từng môn như thế nào ạ?
-	Thi rồi sẽ biết!
Lão giảng viên ngả ngớn trả lời, đưa tay ra hiệu cho thằng mập đang đứng  thộn mặt ra ngồi xuống. Khán phòng bắt đầu nhao nhao lên, một đứa con  gái ngồi đầu hàng đứng lên thỏ thẻ giọng oanh vàng:
-	Dạ thưa thầy, tính điểm thi và phân lớp như thế nào ạ?
-	Tối đa một trăm điểm cả thảy, sáu môn tốc độ, trí tuệ, tâm lý, phản  xạ, sức bền và tán thủ, mỗi môn tính mười điểm, riêng môn dị năng tính  bốn mươi điểm. Cứ có thêm một dị năng được cộng mười điểm, nếu dị năng  đặc biệt sẽ được điểm thưởng. Còn về việc phân chia lớp thì sẽ chia theo  điểm số từ cao xuống thấp. Còn câu hỏi nào nữa không?
..................................................  ............................
-	Ngồi xuống!
Trước mặt Hà Trí Ngân là một ông già quắc thước nhưng không phải là Dị nhân, xem ra là giám khảo bài thi trí tuệ của hắn.
-	Giờ ta hỏi, ngươi trả lời. Nếu cảm thấy không trả lời được thì bỏ qua, không cần quá nghiêm trọng.
-	Dạ vâng!
Vị giám khảo xem ra cũng không quá khắc khe hay cố gây áp lực lên Hà Trí  Ngân. Lão ngắm nghía y một hồi, có lẽ là để thời gian cho hắn lấy bình  tĩnh rồi mới từ tốn ra câu hỏi:
-	Trước tiên ta hỏi ngươi một câu về tư duy: Làm sao xây được chín cái chuồng nhưng có thể nhốt riêng lẻ mười con ngựa?
-	Dạ thưa xây thành vòng tròn và nhốt con ngựa thứ mười vào giữa.
Vị giám khảo hơi bất ngờ về sự “thông minh” của Hà Trí Ngân, cũng không tiếc một câu khích lệ:
-	Rất tốt, chúng ta lại tiếp tục. Ta hỏi ngươi một câu đố mẹo cần phải  nhanh trí: Một con gà buổi sáng gáy ở hướng Đông, buổi chiều gáy ở hướng  Tây vậy buổi tối nó đẻ được một hay hai quả trứng?
Hà Trí Ngân thật sự muốn lăn ra cười, công nhận cảm giác giả nai ăn thịt  cọp này thật sung sướng, lập tức vui vẻ đưa ra câu trả lời:
-	Dạ thưa gà trống không đẻ trứng ạ!
Lão già cũng bật cười, dẫu đã biết trước đáp án.
-	Tốt lắm, ta hỏi ngươi một câu về kiến thức: Yêu giới có cả thảy ba  mươi hai đại lục vậy ngươi có biết có bao nhiêu đại lục có người thường  sinh sống, bao nhiêu đại lục chỉ có Dị nhân và đại lục nào hoàn toàn  thuộc về yêu thú không?
-	Chết con mẹ nó rồi!
Lần này thì trúng tủ ...đứng của Hà Trí Ngân rồi, hắn cũng rất thoải mái sảng khoái trả lời ...không biết.
Lão già cũng không tỏ vẻ gì, nhưng đã thu lại ý cười:
-	Ta lại hỏi ngươi một câu: Tổng trưởng của Liên minh Dị nhân thế giới là ai?
-	Dạ không biết!
Hà Trí Ngân khổ sở trả lời. Lão giám khảo đã tỏ ra khá thất vọng nhưng cố vớt vát cho y một cơ hội cuối:
-	Ngươi cho ta biết học viện Lý Nam Đế là do ai sáng lập?
Lần này thì Hà Trí Ngân đã đớp được ruồi,  hắn nhanh nhẩu trả lời:
-	Dạ là Lý Nam Đế ạ!
-	Thằng ngu! Cút ra ngoài!
Lần này thì lão giám khảo đã nổi xung thật rồi, trên mặt đầy vẻ tiết hận  rèn sắt không thành thép. Hà Trí Ngân bây giờ mới biết hắn đã bị cái  tên học viện lừa đau đớn rồi, cũng chẳng dám phản bác, cong mông chạy ra  ngoài. 
Nhưng hóa ra hắn cũng quá xem thường lão giám khảo này. Mới quay bước  thì hắn đã bị gọi giật lại và lủi thủi ngồi xuống vị trí cũ. Lão lườm  hắn một cái rõ dài rồi mới lên giọng giáo huấn:
-	Mười sáu châu lục có người thường sinh sống bao gồm: Bạch Hạc, Địa  Ngạc, Thiên Oa, Cự Giải, Độc Hạt, Hùng Sư, Kim Kê, Linh Hầu, Thần Miêu,  Sơn Dương, Thần Ưng, Thiên Cẩu, Hoàng Xà, Vương Hợi, Thiên Thử và nơi  chúng ta đang đứng – Đại lục Kim Ngưu.
Mười hai đại lục chỉ có Dị Nhân và yêu thú mới sống nổi gồm có: Bạch Kỳ  Mã, Hắc Kỳ Mã, Chu Tước, Bạch Hổ, Đại Bằng, Kim Ô, Thiên Hồ, Hỏa Long,  Song Ngư, Yêu Lang, Thiên Điệp và Thanh Loan.
Bốn đại lục cuối cùng, kể cả có là Dị nhân đi chăng nữa thì chỉ trừ khi  chán sống mới dám đến gồm: Châu Kỳ Lân, Kim Long, Phượng Hoàng và Huyền  Vũ.
Tổng trưởng của Liên minh Dị nhân là bậc đại năng Đặng Ma La, một trong  bốn Dị nhân đạt đến cấp mười, ghi nhớ cho kỹ, lỡ bị ông ta giết cũng còn  biết là ai.
Và cuối cùng, người sáng lập học viện này không phải là Lý Nam Đế mà là  anh trai ông ấy, viện trưởng đầu tiên của học viện – Kinh Dương Vương.
Hà Trí Ngân ngồi nghe mà chỉ biết lơ ngơ gật gù, lão già cũng không tỏ ra quá khắc nghiệt nữa:
-	Có đầu óc mà không có hiểu biết thì cũng thành vô dụng, ngươi nên tự vấn lấy, thôi lui đi!
Hà Trí Ngân lết thết ra khỏi phòng thi, nhưng ngày hôm nay có lẽ hắn  bước nhầm chân xuống giường rồi. Những bài thi sau cũng chẳng vui vẻ cho  hắn chút nào.
Khu vực thi phản xạ là một khoảng sân rộng, cũng không ghê gớm như trong  tưởng tượng của Hà Trí Ngân, chỉ có mỗi một tên thanh niên đang ôm một  giỏ cà chua và... sung sướng nhìn y.
Chỉ năm phút sau, Hà Trí Ngân đã kết thúc bài thi với tâm trạng ủ ê chưa  từng có. Hắn vừa ra khỏi sân liền lập tức trở thành trò cười cho lũ  trẻ. Trên người hắn lúc này đã loang lổ một màu đỏ của cà chua, từ đầu  tới đuôi, không sót chỗ nào. Hiển nhiên là bị tên thanh niên trong sân  ném cà chua cho tối tăm mặt mũi. 
Nhìn những đứa trẻ đáng tuổi em út mình đang bò lăn ra cười, Hà Trí Ngân  thật sự muốn kiếm cái lỗ chui xuống. Cũng may là Lê Ngọc Hân không có ở  đây, chứ không thì hắn còn không biết dấu mặt vào đâu nữa.
Bài thi thứ năm tốc độ của hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, chỉ riêng  việc hắn đem tấm áo đỏ cà chua đứng vào giữa một đội ngũ áo quần trắng  tinh cũng đã đem đến một trận cười nghiêng ngả rồi. Cũng may do có một  thằng nhóc căng thẳng quá bị vấp ngã  khi đang chạy thành ra Hà Trí Ngân  được về thứ chín trên mười, coi như không phải đội sổ ở môn này.
Giờ thì hắn mới thấm thía cay đắng của việc tự học khác học thêm là như  thế nào. Lũ trẻ này rõ ràng toàn bộ đều là con nhà nòi, được rèn luyện  từ nhỏ. Trong khi hắn chỉ là loại bất nhập lưu, lại còn giấu diếm dị  năng để an hưởng yên bình nữa. 
Bây giờ hắn đã thành tâm thu lại cái suy nghĩ ta đây là người lớn mà chỉ  mong sống sót được qua môn tán thủ. Trên sân đấu lúc này, một dãy đứa  con nít đã ngồi xếp bằng xung quanh một mặt sân đấu hình tròn, khá giống  với sân đấu vật. Hai vị giám khảo trung niên đang đứng giữa sân để phổ  biến nội quy.
-	Phần phổ biến nội quy thi đấu đã xong, bây giờ ta sẽ sắp xếp các cặp  đấu, kêu tên ai thì người đó bước ra. Nhân tiện đây, cũng nói rõ cho các  ngươi, việc sắp xếp đối thủ hôm nay sẽ dựa trên điểm số môn tâm lý ngày  hôm qua.
Người đầu tiên, Athena!
Một cô bé cực kỳ xinh đẹp bước ra, có vẻ là một cô bé ngoại quốc. Hà Trí  Ngân nhìn cô trông giống như một thiên thần băng giá vậy. Mái tóc màu  bạch kim, nước da trắng như tuyết và bộ võ phục cũng màu trắng nốt, cộng  thêm cái bộ dáng lạnh lùng, cao ngạo rõ ràng là theo trường phái lãnh  mỹ nhân. Nhìn cô bé này, Hà Trí Ngân lại liên tưởng đến một nhân vật  tiểu thuyết mà hắn đã đọc và rất thích: Lục Tuyết Kỳ, nhưng không biết  ai sẽ là Trương Tiểu Phàm đây?
Hà Trí Ngân còn chưa kịp tưởng tượng phần tiếp theo thì vị giám khảo đã  nhanh chóng cho hắn đáp án về ai sẽ được vinh hạnh làm Trương Tiểu Phàm  hôm nay 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện