[Dịch] Dị Giới Thú Y - Sưu Tầm

Chương 25 : Nguyên nhân

Người đăng: 

.
“Ngươi vừa nói, con Địa Ngục Cốt Long bị phong ấn xuống địa ngục rồi?” Sở Thiên nheo mắt lại, trầm tư suy nghĩ một chút rồi hỏi. “Không phải, đại nhân! Là luyện ngục!” Ba Bác Tát lắc đầu, tiếp đó giải thích: “Nếu chỉ là phong ấn xuống địa ngục, vậy Địa Ngục Cốt Long có thể dễ dàng trở lại nhân gian, chỉ có luyện ngục càng thần bí hơn địa ngục mới có thể phong ấn một ma thú cấp mười thực thụ! Sở Thiên nhìn chằm chằm chằm vào Ba Bác Tát, vội hỏi: “Vậy tức là Hoàng Kim Long Vương cấp mười có thể khiến con người xuyên qua không gian à?” “Đúng vậy, đại nhân!” Tuy không rõ hầu tước đại nhân tại sao lại quan tâm đến vấn đề này, Ba Bác Tát vẫn nghiêm túc giải thích: “Sức mạnh lãnh vực của ma thú cấp mười thực sự có thể xé rách không gian, bởi vì tính chất sức mạnh của chúng đã gần với thần thánh rồi, tuy không thể khống chế không gian như thần thánh, nhưng phong ấn đối thủ tới một không gian khác là có thể làm được.” Nghe thấy câu trả lời của Ba Bác Tát, Sở Thiên nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Vậy chúng có thể mang người khác từ một không gian khác đến Huyễn Thú đại lục này?” “Điều này…” Ba Bác Tát không dám xác định, cúi đầu suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng khẳng định : “Từ nguyên lý pháp thuật mà nói, tình huống này hoàn toàn có thể xảy ra!” Nói xong, Ba Bác Tát hình như nhớ lại điều gì, liền nói thêm: “Nhưng có một chuyện có thể xác định, nếu như hai con ma thú cấp mười cùng lúc phát động lãnh vực, vậy rất có khả năng dẫn đến sự rối loạn không gian!” “Hừ!” Sở Thiên bỗng hừ nhạt một tiếng, khiến Sắt Lâm Na và Ba Bác Tát thấy vô cùng khó hiểu, “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi sao vậy?” Sắt Lâm Na bèn hỏi. “Không có gì, ta chỉ cảm thấy sức mạnh của ma thú cấp mười thật khủng khiếp thôi!” Sở Thiên bình tĩnh giải thích, tuy vẻ mặt của Sở Thiên vẫn tĩnh lặng như nước mùa thu, vô cùng trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại đang dâng lên từng đợt sóng dữ dội. Hai con ma thú cấp mười có thể xé nát không gian, địa điểm lại chính ở biên giới giữa núi Lạc Nhật và đầm Trần Nê, mà thời gian lại trùng khớp ngày Sở Thiên vượt không gian, những đầu mối này nối lại với nhau đã nói cho Sở Thiên biết một sự thực: Con mẹ nó! Lão tử bị hai con ma thú chết tiệt đó đưa đến đây! Một lần nữa tỉ mỉ suy nghĩ lại cả quá trình xuyên việt, Sở Thiên cuối cùng xác định, bản thân chỉ vì cuộc chiến đấu của hai con ma thú cấp mười đã xé rách không gian nên mới đến đây! Nửa năm trước, vào một ngày đẹp trời ở trái đất, Sở Thiên vừa từ một bệnh viện thú y đi ra, vừa oán trách khó tìm được công việc vừa quay trở về trường. Nhưng ông trời dường như cũng gây khó dễ với Sở Thiên, bầu trời đang quang đãng bỗng tối sầm lại, thời tiết vừa gió nhẹ trời đẹp lập tức xuất hiện những tia chớp và tiếng sấm rầm trời, người trên đường nhốn nháo trốn vào những tòa nhà xung quanh. Sở Thiên cũng theo những người khác lao vào chỗ có thể trú mưa, nhưng chàng hạnh phúc hơn nhưng người tay không có gì rất nhiều, vì trong tay Sở Thiên còn có một giáo trình trung y có thể dùng che mưa. Nói đến quyển giáo trình trung y này cùng là một sự châm biếm với một kẻ không tìm được việc như Sở Thiên. Độ khó lớn nhất của ngành thú y khi tìm việc, khiến Sở Thiên phải tìm những cách khác để tìm việc mà không chỉ dựa vào tri thức của bản thân -- dùng trung y chữa trị cho động vật! Đây chính là một mánh khóe mà Sở Thiên nghĩ ra để lừa gạt nhà tuyển dụng. Hai ngày trước khi phỏng vấn, Sở Thiên mượn cuốn giáo trình trung y từ thư viện, cả đêm học thuộc các thuật ngữ về huyệt vị và các loại kinh mạch. Ngày thứ hai tràn đầy tự tin đi ứng đáp. Nhưng thói khôn vặt của Sở Thiên không có tác dụng gì, ban giám khảo như các học giả lâu năm vừa nghe Sở Thiên mang những lý thuyết trung y lắp loạn lên động vật, liền nổi giận đùng đùng mắng cho Sở Thiên một trận nên thân: Cậu đúng là chà đạp lên nền văn hóa truyền thống của Trung Hoa! Sau đó không nghe phân trần đã đuổi Sở Thiên ra ngoài. Còn may là quyến sách này còn có ích, tuy không lừa được giám khảo, nhưng lại giúp Sở Thiên ứng phó được với cơn mưa bất chợt này. Chính lúc Sở Thiên thấy may mắn khi có quyển sách có thể che mưa, đột nhiên bầu trời xám xịt lại, tầng tầng mây đen cuồn cuộn kéo đến, một tia chớp từ trên trời đánh xuống, bổ trúng vào Sở Thiên, theo đó một lỗ đen khổng lồ hút Sở Thiên vào trong… Khi Sở Thiên mở mắt ra, thì đã ở núi Lạc Nhật rồi. Còn quyển giáo trình trung y cũng hoàn thành sứ mệnh của nó, bị nát rời ra, chỉ còn lại vài trang kinh mạch đồ, chính những trang này khi Sở Thiên nhìn chán rồi liền thuận tay ném đi. Một tháng sau đó, Sở Thiên bắt đầu một cuộc sống của người nguyên thủy, mãi cho đến khi gặp Tạp Nạp Tư. Ca ngợi nữ thần Sinh Mệnh, lão tử đúng là đen đủi, đầu tiên không tìm được việc làm, rồi bị hai con ma thú cấp mười đưa đến cái chỗ kì dị này, Sở Thiên thầm nghĩ rồi cười khổ trong lòng. Nhưng lại nghĩ đến Sắt Lâm Na xinh đẹp dịu dàng và Tiểu Bạch tinh nghịch đáng yêu, rồi nhìn trang viện tráng lệ của mình. Sở Thiên lại mỉm cười, ở đây cũng tốt mà, ít nhất là tốt hơn ở trái đất. Nghĩ tới đây, Sở Thiên tự cười giễu bản thân, lầm bầm nói: “Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu (*), nhưng con người vẫn phải sinh tồn, chẳng phải sao?” Giọng của Sở Thiên rất nhỏ nhưng cũng đủ để hai người khác nghe thấy, “Thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu….” Sắt Lâm Na lẩm nhẩm câu nói đầy triết lý này, rồi nhẹ nhàng than thở: “Phất Lạp Địch Nặc, ngươi gây cho ta nhiều bất ngờ quá!” Ba Bác Tát cũng cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa bao hàm trong triết lý này, nhưng lại ngộ nhận thành Sở Thiên đang động viên mình, vụt ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch âm trầm vì cảm động mà có chút ửng đỏ, sau đó cảm động nói với Sở Thiên: “Đại nhân! Cho dù không có pháp lực, tôi cũng sẽ nỗ lực sống tiếp!” Đây…Sở Thiên ngậm miệng nín cười, xem ra kẻ đạo văn (trộm văn thơ) người khác đúng là rất có tiền đồ mà… ----------------------------------------------------------------- Ba Bác Tát trở thành quản gia kiêm cố vấn pháp thuật của Sở Thiên! Tuy trình độ của cố vấn pháp thuật chưa được thể hiện, nhưng Ba Bác Tát đích xác là một quản gia tốt! Những ‘sát thủ đế quốc’ trong nhà Sở Thiên qua sự dạy dỗ của Ba Bác Tát, đã nghiêm túc hơn rất nhiều, không xảy ra rắc rối nào nữa. Đương nhiên trong đó còn có một phần công lao của Tiểu Bạch, nếu không phải nó vì danh tiếng của Sở Thiên mà cả ngày theo sát kiểm tra đám bộc nhận, còn dùng hàm răng sắc của mình trợ giúp Ba Bác Tát thì công việc của Ba Bác Tát cũng không thể thuật lợi như vậy! Đám bộc nhân tuy đã có quy củ hơn, nhưng mớ rối rắm mà ngày trước bọn họ để lại vẫn phải để Sở Thiên thu dọn chiến trường. Tề Cách đại tửu điếm, là tửu điếm sang trọng nhất trong thành Bàng Bối, cũng là tửu điếm to nhất của Khải Tát. Lúc này Sở Thiên đang ngồi cùng đại thần pháp thuật Đạt Mã Nhĩ trong gian phòng ở tầng cao nhất. Nguyên nhân là Sở Thiên muốn tạ lỗi cùng Đạt Mã Nhĩ! Đám bộc nhân đánh thượng cấp của mình đến mức nửa tháng không dám gặp ai, kẻ cấp dưới như Sở Thiên đương nhiên phải bày tỏ một chút rồi! “Ha ha, Đạt Mã Nhĩ đại nhân, chuyện lần trước thật sự rất xin lỗi ngài, đám bộc nhân của ta lại không nhận ra ngài, hơn nữa còn làm ngài…” Sở Thiên nhìn khuôn mặt già nua của Đạt Mã Nhĩ còn chưa hết sưng, thấp đầu tỏ ý xin lỗi lão! Cuộc gặp gỡ với Đạt Mã Nhĩ khiến Sở Thiên dở khóc dở cười, trước nay chưa từng thấy một đại thần pháp thuật mộc mạc như Đạt Mã Nhĩ, lão chỉ mặc bộ y phục còn kém xa dân thường để dò xét mình, thật không biết lương cao lộc hậu của lão dùng vào chuyện gì rồi. “Ha ha, không sao! Không sao! Ta bây giờ không sao rồi!” Đạt Mã Nhĩ xoa xoa mặt mình, ngó vào bàn ăn thịnh soạn, nuốt ực nước miếng, ục ục ~~~ sau đó thè lười liếm liếm môi trên, “Phất Lạp Địch Nặc, trong Tề Cách đại tửu điếm như thế này, bàn rượu thịnh soạn vậy e rằng tốn không ít tiền nhỉ?” Cũng khó trách Đạt Mã Nhĩ hỏi vấn đề này, Tề Cách đại tửu điếm được đặt tên theo ông chủ của nó, tổng bộ đặt ở thương nghiệp vương quốc Tư Khoa Đặc, tài lực của ông chủ Tề Cách tuy không sánh được với gia tộc Phan Mạt Tư, nhưng cũng là phú hộ một phương, nhìn tửu điếm Tế Cách trải khắp đại lục này là có thể thấy ngay. Mà cách kinh doanh của tất cả Tề Cách tửu điếm đều là dành cho những người giàu có, không phải là quan chức quý nhân thì không tiếp đãi. Có thể vào được Tề Cách tửu điếm đã trở thành một tượng trưng cho thân phận, đương nhiên là giá cả không thể bình thường rồi. “Cũng không đáng là bao nhiêu…chỉ có hai ba nghìn kin tệ mà thôi…” Sở Thiên không để tâm nói. Nhưng Đạt Mã Nhĩ lại bị giật bắn mình, lại nuốt nước bọt, “Hai…hai ba nghìn?!” Đạt Mã Nhĩ trợn tròn hai mắt, bộ dạng như nghe thấy câu chuyện ngàn lẻ một đêm vậy. --------------------------------- (*) Một câu nói kinh điển trong đại tuyệt tác Tru Tiên. (Thiên địa bất nhân dĩ vạn vận vi sô cẩu : Trời đất không có lòng nhân từ, xem mọi thứ giống như chó rơm). Chó rơm là một thứ không có giá trị là một thứ bỏ đi,.....
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang