[Dịch] Dị Giới Quân Đội
Chương 1 : Hữu đa thiểu ái khả dĩ trùng lai
.
“Vân, ngươi phải tỉnh lại, đứng lên!” Trong bóng tối, Lưu Vân nghe được thanh âm người yêu.
“Nguyệt Nhi vừa khóc?” vuốt ve khuôn mặt người yêu, Lưu Vân ôn nhu hỏi.
“Vân, ngươi không còn yêu ta nữa sao?” Nguyệt Nhi vẫn như cũ, khóc rất thương tâm.
“Không phải không yêu ngươi, chỉ sợ là có ngày ta mất đi ngươi càng thương tâm.” Lưu Vân nhẹ giọng nói.
Trái tim đau đớn làm cho hắn mê muội một trận, vì vậy muốn đưa tay ra ôm người yêu. Nhưng khi mở mắt ra thì lại phát hiện mình đang nắm chặt tay A Lôi.
“Nhị ca, ngươi tỉnh rồi?”
“Ừ, lại vất vả cho ngươi rồi.” Lưu Vân bất đắc dĩ nhún vai, cười khổ nói. Đến thế giới này đã nửa năm, mặc dù ngôn ngữ, văn tự đều hiểu. Nhưng hắn vẫn như cũ, không cách nào dung nhập. Trong mộng, chung quy vẫn gặp đủ loại hồi ức kiếp trước. Trí nhớ tuy có chút mơ hồ nhưng những sự tình khắc cố minh tâm, hắn vẫn nhớ rất rõ ràng như cũ.
“Mẹ kiếp, ma pháp nghê tởm, trì dũ thuật nghê tởm.” Lưu Vân mắng thầm.
Hắn muốn dùng đau đớn giống như một loại ma túy để tê liệt cảm giác bản thân nhưng trì dũ thuật lại làm cho hắn trong khoảnh khắc liền khỏi hẳn.
“Muội muội, nhị ca đã từng nói với ngươi, không nên dùng trì dũ thuạn chữa thương cho ta, ngươi như thế nào lại không nghe ta chứ?”
“Huynh coi kìa, không biết võ công, không biết ma pháp lại còn cùng người khác đánh nhau. Chẳng lẽ ta trơ mắt nhìn huynh chịu tội? Bị thương cũng không cho ta sử dụng trì dũ thuật, không biết huynh sao lại thế này.”
“Có lẽ ta không có việc gì để làm, thiếu nợ thì để cho người ta đánh.” Lưu Vân thấp giọng nói.
“Nhị ca, ngươi đừng có cam chịu, không chịu cầu tiến như vậy.” A Lôi thở dài nói. “Cho dù tất cả mọi người không quan tâm ngươi, thì ngươi cuối cùng vẫn là nhị ca của ta. Ngươi như vậy khiến trong lòng ta khó chịu.”
Lưu Vân cảm giác trên người chảy qua một luồng hơi ấm, tâm tình đang lạnh như băng tựa hồ cũng ấm lên một chút.
“Cho dù toàn bộ thế giới đều quên ngươi, ngươi còn có ta.” Nguyệt Nhi không phải cũng từng nói như vậy sao?
Trong cuộc sống chán chường, những lúc suy sụp tinh thần, nàng tựa như một ánh mặt trời đem ấm áp cùng hy vọng đến bên cạnh hắn. Mặc dù sau đó hắn làm tổn thương nàng, buộc nàng rời đi, nhưng khi nằm trên bàn giải phẩu, cảm giác tính mạng đang rời xa bản thân mình, hắn biết mình không có làm sai.
Yêu, đôi khi là sự từ bỏ, tự nhiên rời đi, hạnh phúc vì tình yêu, một mình thản nhiên đối mặt với cái chết.
“Muội muội, đừng làm cho ta phải khổ sở. Ta chuyên tâm tu luyện ma pháp là được chứ gì?” Lưu Vân nhìn A Lôi, trong mắt hiện lên một tia yêu thương.
Đối với tiểu muội, người được xưng là ma pháp thiên tài này, ở sâu trong nội tâm Lưu Vân vẫn có vài phần sủng ái. Ở trên thế giới này, nàng cũng là người thân cận nhất của hắn.
A Lôi nhỏ hơn Lưu Vân hai tuổi, thiên sinh thủy hệ thủy chất, mười sáu tuổi trở thành thủy hệ cao cấp ma pháp sư.
“Ca, ngươi vì sao lại như vậy?” A Lôi cau mày, nhẹ giọng nói.
Nàng phát giác nhị ca kém cỏi, bất tài vô học, văn dốt vũ dát đã thay đổi, trong lòng mang theo bi thương thật sâu.
“Nhị ca không có việc gì, đừng lo lắng.” Lưu Vân ôn nhu nói.
“Ngươi làm như vậy vẫn chưa đủ hổ thẹn với Khải Đức gia tộc sao? Ngươi tại sao lại mặc kệ sống chết!”
Ngoài cửa truyền đến tiếng hô giận dữ, phụ thân Viêm Thiên mang theo đại ca Mộc Phong đẩy cửa vào.
Viêm Thiên Khải Đức năm nay bốn mươi lăm tuổi, là đại tộc trưởng đương thời của Khải Đức gia tộc, quân đoàn trưởng đế quốc đệ nhất quân đoàn, ba mươi bảy tuổi đã bước vào cảnh giới cao cấp đại kiếm sư, tục truyền trước mắt chỉ cách đại lục võ sĩ nhất đẳng cấp bậc kiếm thánh một bước không xa. Nguyên do vì tính tình cương liệt, nóng này, tập luyện Liệt Hỏa đấu khi gia truyền nên bị mọi người gọi là “Viêm sư.”
Đại ca Mộc Phong vẫn thường theo phụ thân chinh chiến, tích quân công thăng tới Phó thống lĩnh cận vệ Hoàng quân quân, sơ cấp kiếm sư.
“Khải Đức gia tộc đã có 500 năm lịch sử, nam nhi chết trận có 286 người, nhưng là còn chưa có một người nào là ác thiếu (thiếu niên hư) bị đánh chết!”
Viêm Thiên phẫn nộ quát, trong ánh mắt toát ra sự bất mãn đối với đứa con trai này.
Chỉ tiếc là rèn sắt không thành thép a! Bảy năm trước mẫu thân Lưu Vân là Ngọc Lăng vì bệnh nặng mà mất. Viêm Thiên mang binh chinh chiến bên ngoài, không rảnh chiếu cố hài tử. 11 tuổi , Lưu Vân bị đuổi về bình nguyên lão gia, do nãi nãi chiếu cố. Bởi vì quá cưng chiều, cuộc sống tốt đẹp, làm cho Lưu Vân tuy còn trẻ nhưng đã có thói quen ăn chơi trác táng, nổi danh là ác thiếu. Sau Viêm Thiên đem hắn về đế đô, quản giáo nghiêm ngặt nhưng hiệu quả không cao. Cho nên nhi tử không nên thân này vừa tới đế đô đã được cái tên “Khải đức gia tộc đích độc lựu”.
Khải Đức gia tộc truyền thừa mấy trăm năm, từng vì Hỏa Vân đế quốc mà lập nhiều chiến công trác tuyệt, hiện tại cũng là một trong những gia tộc có danh tiếng nhất trên Lam Nguyệt đại lục. Lớp lớp anh hùng xuất hiện trong gia tộc, nhưng lại xuất hiện một “Độc lựu”, làm cho Viêm Thiên vô cùng thống hận.
“Phụ thân, ngài bớt giận, đừng vì hài nhi mà tổn thương thẩn thể.”
Nhìn Viêm Thiên thịnh nộ, Lưu Vân phảng phất thấy được phụ thân khi mình còn nhỏ. Cũng giống nhau vì gia nghiệp mà bôn ba, giống nhau đối với chính mình quản giáo, giống nhau khi mình phạm sai lầm thì nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng mà con hắn đã chết trong một hồi tranh đấu giữa các ác thiếu, đúng lúc này bản thân đã nhập vào. Lưu Vân không cách nào nói ra chân tướng, không thể làm gì khác hơn là lên tiếng khuyên nhủ.
“Ngươi ... ngươi...” Nghe xong nhi tử nói vậy, Viêm Thiên càng tức giận.
“Ngươi muốn chọc giận cho ta chết hả? Ngươi không biết hối cải, không biết cảm thấy hổ thẹn!”
“Nhị đệ, ngươi cũng không còn nhỏ, làm việc cũng phải để ý tới danh tiếng của gia tộc.” Mộc Phong nhìn thấy tình hình như vậy, đi tới trước giường, trầm giọng nói. Hắn sợ phụ thân đang cơn thịnh nộ sẽ cho nhị đệ một chưởng.
Cứu vớt “Hỏa Vân chi hoa” hành động, giới quý tộc đế đô mỗi người đều biết và chê cười. Nếu không phải chiếu cố mặt mũi của Khải Đức gia tộc, hoàng đế bệ hạ có thể cũng sẽ đồng ý thỉnh cầu từ hôn công chúa. Nhưng Lưu Vân vẫn không chịu hối cải sửa đổi, vẫn cố ý chạy trên đường, làm cho người ta đánh cho chết đi sống lại.
“Phụ thân, hy vọng người tha thứ cho hài nhi bất hiếu, cũng hy vọng người đừng vì đứa con bất hiếu này mà tổn thương thân thể.”
Lưu Vân ngẩng đầu nhìn Viêm Thiên, ánh mắt trong sáng. Ta yêu ba mẹ, cũng mong các ngươi tha thứ cho con mình không thể làm tròn chữ hiếu, Lưu Vân trong lòng thở dài nói.
“Ta không muốn nhiều lời, ngươi sớm đã không còn thuốc chữa. Chỉ cần ngươi không làm ác, không làm chuyện thương thiên hại lý, những chuyện khác đều tùy ngươi. Ngươi cũng đừng đi dọa người, ngươi rốt cuộc vẫn là thành viên của Khải Đức gia tộc.” Nói xong mấy câu đó, thần tình Viêm Thiên có chút uể oải.
“Bởi vì ngươi cuối cùng vẫn là nhi tử ta.” Một thanh âm vang lên trong lòng Viêm Thiên.
“Hương Ngọc công chúa là vị hôn thê của ngươi. Ta vốn không định nói cho ngươi biết. Hiện tại tất cả mọi người đều biết rồi. Năm đó vi phu lấy được đại thắng Yến Vân, bệ hạ vì đại quân thắng lớn mà cao hứng chỉ hôn. Ngươi cũng đừng gây chuyện nữa, an ổn chờ hai năm sau lập gia đình đi.”
Viêm Thiên nói: “Cho dù ngươi có vô dụng, tương lai thân phận phò mã này cũng có thể khiến ngươi bình an cả đời.”
Đại thắng Yến Vân là vinh quang sáng chói nhất của Khải Đức gia tộc trong gần 100 năm qua.
Bảy năm trước, A Tư Mạn đế quốc xâm lấn Hỏa Vân đế quốc, đánh tới cách đế đô Yến Vân thành 600 dặm. Đương kim hoàng đế Kiều Trì ngự giá thân chinh, binh bại bị vây bên ngoài bãi đất cao Yến Vân thành. Viêm Thiên gấp rút, tự mình dẫn 3000 thiết kị xung phong, ba ngày hành quân 800 dặm, trên người bị thương 17 chỗ, đột phá ba vạn đại quân mà cứu giá. Hoàng đế bệ hạ cảm động sự trung tâm mà đem công chúa Hương Ngọc được sủng ái nhất gả cho Lưu Vân.
“Phụ thân từ hôn đi.” Lưu Vân thản nhiên nói.
“Tâm đã chết, công chúa ta cũng quan tâm gì?” Lưu Vân yên lặng nhìn nóc nhà, xuất thần thầm nghĩ.
“......Ngươi nói cái gì?” Viêm Thiên tựa hồ không có nghe nhi tử nói, trầm giọng hỏi.
“Ta muốn từ hôn.” Lưu Vân bình tĩnh nói.
“Phụ thân, chuyện này người nhất định phải đáp ứng ta.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của phụ thân, Lưu Vân còn nói thêm.
“Vinh quang của Thiết huyết quân nhân đổi lại hôn sự của một tay ăn chơi, hỗn đản! Như thế nào không làm thất vọng sự hy sinh của hai nghìn tám trăm tướng sĩ!” Lưu Vân khinh bỉ loại hôn nhân chính trị này, mắng thầm trong lòng.
“Ngươi hiểu rõ chứ?” Viêm Thiên suy tư trong chốc lát, trầm giọng hỏi.
“Vâng.”
“Chỉ là sau này ngươi......”
Viêm Thiên trong lòng rất lo lắng, đứa con trai này ma vũ không tu, tiếng xấu lan truyền, trong quốc gia trọng thị quân công, lấy địa vị chính mình cũng không thể chiếu có cho hắn nhiều. Hắn nên làm cái gì bây giờ?
“Phụ thân, ta có lựa chọn rồi. Sau khi thối hôn ta sẽ quay về bình nguyên, thành thật sống tại đó.”
“Được, ta đáp ứng ngươi. Ngày mai khi lâm triều sẽ hướng hoàng thượng đưa ra lời từ hôn.” Viêm Thiên rốt cuộc gật đầu đồng ý.
Phụ thân cùng đại ca đi đi. A Lôi lấy cớ chiếu cố thương thế Lưu Vân mà ở lại.
“Nhị ca, ngươi ...... sợ bị đánh?”
Lưu Vân lắc đầu.
“Muội muội, trên người ta xảy ra rất nhiều sự tình, tương lai ngươi sẽ biết. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, vô luận như thế nào ta cuối cùng vẫn là nhị ca ngươi! Nhìn A Lôi đáng yêu, Lưu Vân nhẹ giọn nói.
Mặc dù chính mình chiếm lấy thân thể nhị ca nàng nhưng nhất định so với “Hắn” càng yêu thương muội muội này hơn. Như thế đối với nàng mà nói cũng công bình.
“Được rồi, ngày mai ta phải lên đường quay về bình nguyên.” Hai quyển sách ngươi cầm lấy. Mặc dù ngươi được coi là ma pháp thiên tài nhưng ta lo lắng thân thể ngươi quá yếu. Có thời gian thì dựa theo như lời cuốn sách mà chăm chỉ rèn luyện thân thể.”
“Đã từ hôn, ngươi sợ gì?” A Lôi tiếp nhận cuốn sách, khó hiểu hỏi.
“Ác danh của nhị ca vang vọng đế đô. Cả người trên dưới đều là ác xú, chẳng lẽ vẫn ở lại chỗ này để mọi người chán ghét sao?” Lưu Vân thở dài nói.
“Nhớ kỹ lời ta nóim ngươi phải chăm chú luyện tập. Không hiểu chỗ nào có thể viết thư cho ta,”
“Ta biết rồi, nhị ca.” A Lôi chăm chú gật đầu.
A Lôi đi rồi, Lưu Vân nhắm hai mắt lại, suy nghĩ lại bay đến phương xa.
“Nguyệt Nhi, thời không xa cách, nhưng ta vẫn không ngừng yêu ngươi trong trí nhớ.”
“Nếu có thể sống lại, bao nhiêu tình yêu có thể nhắc lại đây?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện