[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 62 : Vũ Dạ Thứ sát

Người đăng: 

Hoàng hôn, bầu trời đột nhiên nổi lên những hạt mưa to. Bởi vì thời tiết không tốt, lầu một của Thiên Nhiên cư đã ít đi vài khách nhân. Trên lầu thi thoảng truyền tới thanh âm cười đùa của quý tộc. Quý Phong ngồi ở trước cửa sổ, trường kiếm đặt ở trên bàn, trên bàn còn có rượu và thức ăn. Sau khi rượu cùng thức ăn lên, hắn không hề động tới, chỉ ngây người nhìn cảnh sắc vạn vật trong mưa gió. Mỗi một lần trước khi giết người, hắn đều không có ăn uống gì. Hắn nhớ lại trước kia, khi đó hắn vẫn là một người mới nhập võ đạo còn chưa đủ lông đủ cánh. Mãi tới khi gặp được nàng, hắn bắt đầu trầm luân, bắt đầu sa đọa. Một chiếc lá rơi rụng, bay tứ tán trong mưa. Mưa gió xé nát những chiếc lá cuối cùng không muốn rời khỏi cây, vận mệnh chờ đợi nó là tan biến cũng bụi đất. Quý Phong cảm thấy, bản thân mình cũng như chiếc lá, cuộc sống cuối cùng cũng chỉ là khách qua đường. Số mệnh giết người là bị người giết. Triền miên trong suy tưởng, sai lầm ở chính cái vẻ xinh đẹp kia. Một sinh mệnh mất đi trong tay hắn, một đống đồng tiền kim tệ xuất hiện trước mặt hắn. Hắn không có tư cách đi hưởng thụ, hắn chỉ như con kiến cố sức mà tồn tại, chỉ vì mong thường xuyên thấy được nàng. Nhưng nàng đối với hắn lại không có một chút tình cảm nào. Khi không có yêu, cuộc sống thật sự quá mệt mỏi. Khi nào, tài năng mới thật sự được giải thoát? Khi cùng Hoa Phi Lệ đi ra khỏi nội đường, Lưu Vân chợt cảm thấy bất an. “ Nguy hiểm!” Thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ đặc thù nguy hiểm, Lưu Vân có khứu giác rất nhạy bén với các mối nguy hiểm. Lúc Quý Phong ngẩng đầu lên, mỉm cười với hắn, Lưu Vân phát hiện ra nơi phát ra cảm giác vừa rồi. - Cho ta một lọ Tướng Quân Lệ! Lưu Vân đi tới trước quầy nói với chưởng quầy. Được Hoa Phi Lệ ra hiệu, chưởng quầy rất nhanh nâng hũ rượu đưa tới tay Lưu Vân. Lưu Vân tiếp nhận rượu đi tới ngồi xuống trước mặt Quý Phong. Bồi bàn đi tới, mở hũ rượu tướng quân lệ, rót cho hắn một ly. - Nam nhân, uống rượu nên uống hảo tửu, huynh đài chắc không ngại danh tiếng của tướng quân lệ nổi tiếng đế đô chứ. Lưu Vân nhẹ nhành đặt chén rượu tới trước mặt Quý Phong, lại tiếp nhận một chén rượu từ tay bồi bàn, sau đó phất tay bảo bồi bàn rời đi. - Quý Phong, đa tạ! Quý Phong cười cười, bưng chén rượu cụng ly với Lưu Vân, sau đó uống cạn. - Lưu Vân. Lưu Vân cũng cạn chén rượu. - Ta tới là để giết ngươi. Quý Phong buông chén rượu, thản nhiên nói. - Ta biết!~ Lưu Vân bình tĩnh trả lời. - Vì sao ngươi biết? Quý Phong ngạc nhiên nói. - Ta từng là thợ săn, khứu giác cực kỳ tốt. Lưu Vân sờ sờ cái mũi. - Ta lấy tiền của người, vì người mà bán mạng. Quý Phong nhún vai, thở dài nói. - Ta cùng với tử thần so vai nhiều lần, đáng tiếc hắn còn chưa chịu bắt ta. Lưu Vân cũng nhún vai thở dài nói. - Ngươi có thể nghe ta nói chuyện xưa không? Quý Phong đột nhiên trong lòng dâng lên niềm thương cảm. - Vì sao ta phải nghe? Lưu Vân hỏi ngược lại. - Bởi vì ta không nắm chắc, có thể người chết là ta. Quý Phong nói. - Tốt , ngươi nói, ta nghe. - Ta từng là một Kiếm Sư có tiền đồ như gấm, sau lại yêu một cô gái từ nhỏ đã được bồi dưỡng làm sát thủ. Nàng không yêu ta, ta càng không thể ngăn cản nàng giết người, liền quyết định, nàng giết một người, ta cũng sẽ giết một người. Sinh không thể cùng một chỗ, chỉ cầu có thể cùng xuống địa ngục. Xong rồi. - Sao phải đa tình? Sao phải si tình? Hoa nếu đa tình, cũng sớm điêu tàn. Người nếu đa tình, tiều tụy, tiều tụy.. Rượu uống vào tâm, ngại gì say mê? Nhìn bằng cặp mắt say, thấy người khác có đôi có cặp cũng còn hơn ở chỗ không người mà gặp nhấm tương tư… Nghe xong những lời của Quý Phong nói, Lưu Vân đập tay xuống bàn, thấp giọng ngâm nói. Quý Phong cảm thấy đây là những lời nói kỳ lạ nhất từng câu từng chữ như đâm vào lòng hắn. - Ở trong này mà động thủ hình như chúng ta có điểm làm hỏng phong cảnh, chúng ta đi ra thôi! Nói xong, Lưu Vân đứng dậy, trước khi đi ra khỏi Thiên Nhiên Cứ, đầu trần tiến vào trong mưa gió. Ra khỏi cửa, hắn cười nhìn Hoa Phi Lệ, ý bảo nàng yên tâm. “ ***, nguy hiểm thật, không biết có dùng được tâm lý chiến không? Sát thủ chính là sát thủ, cái gì mà đa tình kiếm khách, ta nhổ vào! Hiện tại muốn giết ta, không có cửa đâu!” Tuy rằng trong tiểu thuyết thường viết “ Thích khách có điểm lạnh lùng” Lưu Vân lại cảm thấy rằng “ Thích khách có điểm ngu xuấn.” Sau khi ra khỏi cửa, Lưu Vân quay đầu nhìn Quý Phong đang theo sau, âm thầm vận chuyển khí công. Kình khí trong cơ thể, che kín toàn thân, phong hệ nguyên tố chung quanh cũng chậm rãi tụ hội lại quanh người hắn. Rời khỏi Thiên Nhiên cư một đoạn không xa, nhưng lại có một gò đất ở giữa hai tòa nhà lớn. Lưu Vân quyết định mở chiến trường ở đây vì thế mới ngừng lại. - Động thủ đi!~ Lưu Vân quát nhẹ một tiếng, hay tay ôm cánh tay, lẳng lặng nhìn chăm chú vào Quý Phong. Rút trường kiếm bên hông. Quý Phong vẻ mặt vốn tái nhợt chợt ửng hồng, toàn thân phát ra một trận ngân quang cực mạnh. Kiếm quang chợt lóe, một đạo đấu khí lăng kính, chặt đứt giọt mưa chặn ngang Lưu Vân đánh úp lại. “ Đấu khí ngoại phóng, cao cấp kiếm sư!” Lưu Vân trong lòng cả kinh. Ở trên Lam Nguyệt đại lục, chỉ có đạt tới cao cấp kiếm sư mới có thể phóng ra đấu khí đả thương người. Trong không khí, dường như xuất hiện một vết rách, mà vết rách kia tùy lúc có thể cắn nuốt một sinh mệnh. Lưu Vân vội vàng nhảy lên, nương theo phong nguyên tố hỗ trợ, chật vật thoát khỏi một kích đầu tiên của Quý Phong, rồi sau đó nhanh chóng tiến về phía Quý Phong. Đối với hắn mà nói. Đánh người ở cự ly gần mới là sở trường, về phần dùng đao, hắn không cần phải để ý tới, ngoại trừ “ Yến Phản, Trục Lãng” hai chiêu này ra hắn một chiêu một thức khác cũng không có. Đáng tiếc, cao cấp kiếm sư thực lực vượt xa dự đoán của hắn. Giữa kiếm quang, Lưu Vân căn bản không thể tới sát gần được, còn thiếu chút nữa bị đấu khí đánh trúng. Hắn rốt cuộc cũng hiểu được, nghĩ muốn dùng tay không đoạt kiếm của đại kiếm sư, hoàn toàn là muốn chết. Lưu Vân vừa suy nghĩ đối sách, vừa sử dụng tốc độ tới cực hạn, muốn tránh né khỏi phạm vi công kích của Quý Phong. Mới rời ra được vài bước, từng đạo đấu khí lại như hình với bóng theo lên. - Phác!~ Dưới tình thế có tránh cũng không được, Lưu Vân đảo người lại đằng sau ngã trên mặt đất, Quý Phong bổ ra đấu khí sát qua mặt hắn, làm cho hắn cảm thấy trên mặt rát bỏng đau đớn. Rồi sau đó, hắn lấy khửu tay chống đỡ, hai chân phát lực bổ mạnh xuống đất, dựa thế ngửa người bò sát đất lùi thêm vài bước, thành công thoát khỏi phạm vi công kích của đấu khí, có một chút thời gian thở dốc. “ Má ơi, nếu làm cho bọn thỏ con kia nhìn thấy dáng điệu nằm xuống của ta thế này, khẳng định cười chết nha.” Trong quân đội kiểu bò sấp chia làm cao tư, thấp tư cùng nghiêng người, ba loại. Ở bất kì điều kiện địa hình nào đều có thể sử dụng. Mà Lưu Vân sáng tạo ra chiêu ngửa người bò đi chủ yếu muốn dùng để chạy trốn. Thân vừa đứng lên, Lưu Vân phất tay, nhiều điểm ngân quang theo hướng gió mà đánh thẳng tới Quý Phong. Quý Phong dùng trường kiếm đón đỡ, đánh văng nhiều điểm ngân quang ra. Lưu Vân di chuyển.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang