[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 53 : Tửu Hương Mãn Đế Đô

Người đăng: 

Túy lý thiêu đăng khán kiếm. Mộng hồi xuy giác liên doanh. Bát bách lý phân huy hạ chích. Ngũ thập huyền phiên tắc ngoại thanh. Sa Trường Thu Điểm Binh. Phóng ngựa phi trên thảo nguyên, Lưu Vân kìm không được nhiệt huyết trào dâng. Loại cảm giác tung hoành sa trường này, làm hắn say ngất. Một trái tim vốn dĩ băng lãnh tĩnh mịch, cũng vì một trận Hàn Thành mà mạnh mẽ đập trở lại. “Chiến trường là nơi ở của quân nhân. Chiến đấu là sự theo đuổi của nam nhi. Mà ta, là một nam nhi trong quân ngũ.” Trong lòng đã lâu không kích động như vậy, vào lúc Hắc Vân lên đến tường thành một khắc đó, đã bị đốt lên. Ánh đao lướt qua, cung tiễn loạn bay, ma pháp hoa lệ, đầy trời máu tươi, mạng đổi mạng, vui mừng đến nhỏ lệ, một chiến trường chân thật giờ đây bày ra trước mặt hắn. “Thì ra ta rất yêu thích cuộc sống này” Lưu Vân xoay người nhìn các thành viên Hắc Ưng mỉm cười. Đây là trận đầu của Hắc Ưng.Sau khi biết được Hàn Thành còn chưa thất thủ, thì trong lòng Lưu Vân có mười phần nắm chắc. Sau khi cùng lão Tạp và Nã Lôn Đa tiến hành bàn thảo một lần, Hắc Ưng đã hoàn thành một trận đánh chớp nhoáng đẹp mắt. Ma pháp sư của Thú Nhân trước giờ rất ít, đây cũng là nguyên nhân vì sao binh lực của Thú Nhân hùng mạnh, nhưng thủy chung vẫn bị các nước đại lục gắt gao áp chế. So với Thú Nhân, Hắc Ưng có năng lực tấn công mạnh mẽ của ma pháp sư. Lục hệ ma đạo sư lão Tạp thì có thực lực chuyển biến chiến cục. Còn luận về đơn binh chiến đấu lực, Lưu Vân càng đối với thành viên Hắc Ưng có lòng tin rất lớn. Thêm vào đó là năng lực phòng ngự mạnh mẽ của chiến giáp, hắn mới ở trên tường thành như là không có chuyện gì mà xem kịch. - Lão đại, huynh đối với trận này, có hài lòng hay không? Nã Luân Đa lúc này trong lòng cũng tràn ngập niềm vui, phóng ngựa đến cạnh Lưu Vân. - Quan chỉ huy của ta, không được để thắng lợi nhất thời làm mê muội đầu óc. Khắc chế niềm vui trong lòng, Lưu Vân lạnh nhạt nói. - Chẳng lẽ huynh cảm thấy không hài lòng sao? Nã Luân Đa ngạc nhiên nói. - Nhân tố thắng lợi trận này, ngươi đã nghĩ lại hay chưa? Lục hệ ma đạo sư lão Tạp, ma khống sư tiểu Tạp, lôi thần đột nhiên tập kích, ưu thế của đơn binh chiến giáp, quần thể ma pháp sư chấn nhiếp. Mấy điểm này, mới là điểm mấu chốt của thắng lợi. Lưu Vân kiên nhẫn phân tích. - Trận này, ta không thấy chỗ nào đáng để kiêu ngạo. Sau này, chúng ta còn có thể bảo trì ưu thế như vậy sao?Vào thời điểm những ưu thế này dần dần biến mất. Mấu chốt quyết định thắng bại, càng phụ thuộc vào nghệ thuật chỉ huy chiến tranh. Sau khi nghe xong lời của Lưu Vân, Nã Luân Đa liền trầm mặc. - Thật ra, sở dĩ ta nói vậy, cũng là để ngươi giữ được tính trầm lãnh. Người làm tướng phải có, trí, tín, nhân, dũng, nghiêm. Trí sỡ dĩ xếp ở vị trí đầu tiên, chính là muốn ngươi học được tổng kết chiến tranh, học được phân tích lực lượng tương quan. Mục đích cuối cùng, chính là phải học được làm như thế nào để chơi người. Trãi qua một số ngày tiếp xúc, Lưu Vân rất là thưởng thức quái tài tên Nã Luân Đa này. Cái gọi là ngọc không mài không thành khí, thỉnh thoảng hắn vẫn phải gõ vài cái. - Thuộc hạ hiểu, đệ sẽ dùng tâm để học. Nã Luân Đa gật đầu thật mạnh. - Trận đầu của Hắc Ưng đã kết thúc, nhưng tương lai có thể còn nhiều cuộc chiến tàn khốc hơn đang chờ chúng ta. Lưu Vân lại nói tiếp: -Đệ là cái đầu của Hắc Ưng, còn họ là móng vuốt sắc bén của Hắc Ưng, sau khi sức mạnh và trí tuệ hoàn mĩ kết hợp, mới có thể bạo phát ra lực chiến đấu mạnh mẽ hơn! Khi cuộc chiến Hàn Thành khai hỏa, Hoa Phi Lệ và Lôi Lạc, mang theo rượu nho đợt sản phẩm đầu tiên của vườn nho tới đế đô. Quan viên của đế quốc tài vụ đại thần phái đến, cùng nàng đã hoàn thành đợt thứ nhất thu mua của quân đội, với mười vạn kim tệ mua hai ngàn bình rượu nho. Đối với đợt giao dịch này, Hoa Phi Lệ hơi không được vừa ý, nhưng do phía quân đội thu mua, mà phụ thân của Lưu Vân là quân vụ đại thần, cũng chỉ có thể đồng ý. Nhưng nàng đưa ra một yêu cầu: Phía quân đội phải nghiêm khắc giữ kín giá rượu. Rượu nho “Tướng Quân Lệ” , rất nhanh liền thông qua tay của đế quốc quan quân, trong giới quí tộc đế đô lưu hành. Người, đối với sự vật tươi mới, đều có lòng hiếu kì mạnh mẽ. Vì vậy, các quí tộc đế đô, bắt đầu truy lùng “Tướng Quân Lệ”. Nhưng các quí tộc đế đô tìm khắp cửa hàng buôn bán lớn lớn nhỏ nhỏ trong thành, lại không thể mua được một bình. Trải qua nửa tháng ấp ủ, sau khi hứng thú của tất cả mọi người đều bị dẫn dụ đến mức cao nhất, “Tướng Quân Lệ” đã bày lên quầy tửu lâu ở đế đô của La Mạn gia tộc “Thiên Nhiên Cư”, hơn nữa giá cả đắt lạ thường. - Một ngàn kim tệ một bình, Phi nhi, ngươi định giá có quá cao không? Tại một gian phòng do nhân viên Thiên Nhiên Cư chuẩn bị, Lôi Lạc cười khổ hỏi. - Thúc thúc, đế đô không phải một thành nhỏ à, người có tiền quá nhiều. Hoa Phi Lệ mặt giãn ra cười nói. - Ài, ngươi làm vậy rõ ràng là cắt cổ đám quý tộc đế đô rồi? Ngươi có lòng tin bọn họ sẽ cam tâm tình nguyện đưa tới tận cửa sao? Lôi Lạc cười nói. - Um. Rượu này lần đầu tiên xuất hiện trên đại lục. Hơn nữa chỉ có trong quân đội đế quốc mới có. Có thể lấy được loại rượu này, ta nghĩ đều là một số tướng lĩnh cao cấp của đế quốc, lại đa số xuất thân nhà giàu có, bọn họ là người tuyên truyền tốt nhất ah! Nhân sự mới mẻ của nó, ta nghĩ rượu này đều có thể bán giá cao. - Đáng tiếc, chỉ có một ngàn bình thôi. Lôi Lạc thở dài nói. - Đây cũng là nột điểm để bán. Hoa Phi Lệ cười nói: - Ta còn muốn Thiên Nhiên Cư giới hạn số lượng, mỗi ngày chỉ có thể bán năm bình. Như vậy, càng hấp dẫn người hơn. - Chỉ một ngàn bình rượu này, chính là một trăm vạn kim tệ. Xem ra, nhãn quang của ngươi lúc ban đầu thật là không tồi. - Đại thúc ngươi bây giờ tin ta rồi sao? Hắn nợ ta rất nhiều tiền, ta phải cố gắng kiếm lại. -Phải ah, nhãn quang của Phi nhi, lựa chọn người đương nhiên sẽ không sai. Lôi Lạc nói xong, liền cười ha ha một tràng. Hoa Phi Lệ tức thì mặt đỏ bừng. Mọi thứ đều như Hoa Phi Lệ dự liệu, cửa của Thiên Nhiên Cư, rất nhanh liền bị các quí tộc đế đô phá vỡ. Tụ hội phải tới Thiên Nhiên Cư, uống rượu phải là Tướng Quân Lệ, dần dần trở thành nhận thức chung của giới quí tộc đế đô. Đối với sở thích so bì của họ mà nói, không phải vì uống một bình rượu như vậy, mà là vì tranh nhau một tiếng gáy. Do Tướng Quân Lệ mỗi ngày chỉ bán ra năm bình, Hoa Phi Lệ lại nghĩ ra biện pháp hẹn trước, càng khiến chuyện làm ăn của Thiên Nhiên Cư nhất thời bạo phát. Không lâu sau đó, tin tức Hàn Thành truyền tới, đế đô chấn động. Hắc Ưng dong binh đoàn thần bí trở thành đề tài nóng bỏng trong miệng của dân đế đô. Bảy miệng tám lưỡi nghị luận, ngược lại làm cho Hắc Ưng dong binh đoàn càng thêm thần bí. Còn Hắc Ưng dong binh đoàn đoàn trưởng tên gọi Chiến Ưng, càng trở thành anh hùng dân tộc trong lòng của mọi người đế đô. - Nghe nói, Hắc Ưng dong binh đoàn kia toàn bộ đều biết ma pháp! - Nghe nói, bọn họ toàn bộ là ma vũ song tu! - Nghe nói, bọn họ toàn bộ đao thương bất nhập! -Nghe nói, Chiến Ưng rất là bảnh nha, ở trong mấy vạn đại quân Thú Nhân một mình cứu công chúa ra, lại ung dung bỏ đi! Khi Lôi Lạc đem nhưng tin tức đầu đường xó chợ này về cho Hoa Phi Lệ, nàng tức thời vui mừng như điên. Mỗi một cô gái tựa hồ đều thích tình tiết anh hùng, đặc biệt là nàng một cô gái cao ngạo như vậy. “ Ta luôn chờ đợi ngươi giương cánh bay cao, không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy. Ngươi không làm ta thất vọng.” Đứng bên cửa sổ, mặt hướng về phía bình nguyên, trên mặt Hoa Phi Lệ mang một nụ cười hạnh phúc. "Ta đang nhớ ngươi, ngươi có nhớ ta chăng?" Vào lúc Hoa Phi Lệ nhung nhớ Lưu Vân, tại Hải Lam Thành xa xôi của A Tư Mạn đế quốc, có một nữ nhân cũng đang “Tưởng nhớ “ hắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang