[Dịch] Dị Giới Quân Đội
Chương 5 : Là ta cưỡng gian nàng
.
Ăn xong sớm một chút, Lưu Vân mang mặt nạ chuẩn bị đi dạo trên đường.
Lão Tạp sau khi chứng kiến cười khổ nói: “Tiểu Vân, lão không thể mang mặt nạ được không? Ta muốn nghĩ biện pháp khác a!”
“Như vậy đi, ngươi cho người rải tin tức nói là ác thiếu Lưu Vân khi sinh ra đã chúng tà ác trớ chú, cho nên quá khứ đã làm nhiều điều ác, gây tai họa cho dân chúng. Nửa tháng trước hắn đã được dị nhân giải trừ lời nguyền rủa nên sẽ không làm ác nữa.”
Lưu Vân suy nghĩ rồi bảo với Lão Tạp, sau đó từ cửa sau chuồn mất.
Ánh nắng chan hòa chiếu lên người, làm cho người ta muốn cả ngày lười biếng.
Lưu Vân thích loại cảm giác này, thân thể giống như sạc pin nạp năng lượng mặt trời, ánh sáng rực rỡ như vậy làm cho cả người tràn đầy lực lượng. Trước kia mỗi sáng sớm, chỉ cần thời tiết đẹp, hắn đều đi ra ngoài phơi nắng.
Ngẩng đầu nhìn trời, xem mọi người xung quanh đang vội vàng đi lại trên đường, Lưu Vân cảm giác thế giới trước mặt này càng ngày càng chân thật.
Đang nhìn xem cảnh trí trên đường, một mùi thơm quen thuộc bay vào trong mũi Lưu Vân. Dùng mũi hít hít vài cái, mùi vị càng lúc càng giống.
“Bánh bao! Đây là mùi vị bánh bao!”
Lưu Vân nhất thời hưng phấn lên. Hắn thật sự không nghĩ tới thế giới này còn có bánh bao.
Rất nhanh xác định vị trí quán bánh bao, Lưu Vân nhanh chóng chạy vọt tới. Trong điếm ngoại trừ bánh bao còn có lục đậu chúc (đỗ xanh) cùng một chút thức ăn tinh xảo, làm cho hắn vui mừng cùng sợ hãi không thôi.
“Cho hai cái bánh bao cùng một ít thức ăn.” Lưu Vân kích động hô lớn.
“Công tử, xin mời ngồi chờ một chút.” Một thanh âm ôn nhu, ngọt ngào vang lên, “Tiểu cường, mang cho công tử hai cái bánh bao, hai chén lục đậu chúc cùng chút thức ăn.”
“Thơm quá.” Tiểu nhị gọi là tiểu cường kia đem bánh bao tới bàn, Lưu Vân đưa lên mũi ngửi vài cái rồi bắt đầu ăn.
Cái loại mùi thơm này, sau Lưu Vân nói lại tựa như cảm giác mối tình đầu.
Cắn một miếng bánh bao, uống một ngụm đậu chúc, Lưu Vân thiếu chút nữa bị mùi vị quen thuộc làm cảm động đến rơi lệ. Thế giới này vẫn còn có chút gì đó quen thuộc, cảm giác cô độc nhất thời phai nhạt đi một chút.
Mấy món ăn sáng đều dùng rau dưa làm nguyên liệu, nhưng trải qua sự tỉ mỉ gia công chế biến của chủ quán, ,mùi vị cùng hương sắc khiến Lưu Vân vô cùng hứng thú. Sau này mỗi sáng sớm đều tới đây ăn bánh bao, Lưu Vân lập tức đưa ra quyết định.
Ăn xong hai cái bánh bao, Lưu Vân đứng dậy trả tiền “Chủ quán, mua......tính tiền.” Thật có chút không quen, Lưu Vân lắc đầu.
“Hai ngân tệ, công tử.” Thanh âm ôn nhu, ngọt ngào vang lên, một cô gái từ sau điếm đi tới.
“Bánh Bao Tây Thi.” Cô gái là người thứ nhất tạo cảm giác cho Lưu Vân. Mi dài, ánh mắt như nước, hành động như hoa theo nước, thân hình yếu ớt như được gió đỡ. Trên người nàng mặc quần áo mộc mạc trên người nàng tạo cho người ta cảm giác sảng khoái. Cái duy nhất không được hoàn mỹ kia chính là cặp mắt tựa hồ có chút trống rỗng, khô khan.
“Ta muốn mua bánh bao, đóng gói cho ta.” Lưu Vân ngừng suy nghĩ miên man, quyết định mua bánh bao cho Tạp Lão.
“Xin hỏi gói bánh bao như thế nào?” Cô gái ngẩng đầu nhìn quái nhân mang mặt nạ, khó hiểu hỏi.
“À, hãy bọc lại cho ta, ta sẽ mang đi.” Lưu Vân vội vàng giải thích.
Lưu Vân lấy ra một kim tệ để trả, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc này, mấy thanh niên quần áo gọn gàng tiến vào điếm, tìm vị trí ngồi xong, một người trong đó cất giọng âm dương quái khí nói.
“Thủy Linh nhi muội muội, đem bánh bao của ngươi đến cho ca ca cắn cái.”
“Công tử, đây là tiền của người, xin nhận lấy.” Cô gái được gọi là Thủy Linh nhi kia cả người run rẩy, cố nén nước mắt, đem bảy ngân tệ đưa tới cho Lưu Vân.
Lưu Vân vốn chuẩn bị rời đi, nhận tiền rồi, quyết định lưu lại xem một chút.
“Ta nói Linh nhi muội muội a, ngươi sao lại không trả lời. Sao không mang bánh bao của ngươi cho ca ca ăn?” Thanh âm âm dương quái khí vừa rồi lại vang lên.
Lúc này một thiếu niên bưng hai cái bánh bao đi tới, nặng nề đặt trước mặt mấy người.
“Đây là bánh bao các ngươi muốn.”
“Tiểu tử cút ngay! Chúng ta muốn chính là bánh bao của Linh nhi, có đúng hay không các huynh đệ?”
“Đúng, ha ha.”
Thanh niên kia hung hăng trừng mắt nhìn tiểu nhị rồi xoay người lớn tiếng cười.
“Các ngươi muốn ăn thì ăn đi! Đừng làm phiền Linh nhi tỷ tỷ.” Tiểu cường hình như sợ hãi những người này, thấp giọng nói.
“Ba” một thanh âm vang lên, tiểu cường bị ăn một bạt tai. Thủy Linh nhi vẫn không nói chuyện vội nhào tới bên người Tiểu cường.
“Ngươi không sao chứ?” Nàng đưa tay vuốt ve khuôn mặt tiểu cường, nước mắt rơi xuống.
“Linh nhi tỷ, ta không có việc gì. Ngươi đừng quên, ta là tiểu cường đánh không chết.”
Nói xong tiểu cường ưỡn ngực đứng đậy đứng phía trước Thủy Linh Nhi. “Các ngươi cứ việc đánh ta, cầu xin các ngươi không nên tìm Linh nhi tỷ gây phiền toái.”
Chứng kiến hai tỷ đệ đáng thương này, Lưu Vân không khỏi đi lên phía trước hai bước, do dự xem có nên giúp bọn họ hay không, nhưng Thủy Linh Nhi lại lắc đầu với hắn.
“Ồ, còn chưa có bị nam nhân chơi đùa đủ, lại tìm tiểu nam nhân để ôm?” Nhóm người này tựa hồ không định bỏ qua cho nàng, một người trong đó lại lên tiếng đùa giỡn.
“Mẹ kiếp, các người là tạp chủng!”
Tiểu cường nổi giận xông vào trong bếp, chỉ trong chốc lát cầm thái đao chạy ra.
“Ai còn dám nói lung tung ta chém chết hắn!” Tiểu cường khí thế như không muốn sống, tựa hồ hù dọa mấy thanh niên kia chết khiếp.
“Tiểu huynh đệ, ngươi đừng khinh suất a! Chúng ta không nói, không nói!” Mấy thanh niên nhìn thái đao sáng loáng, bắt đầu cầm bánh bao, không lên tiếng.
Thủy Linh Nhi cầm lấy thái đao trong tay tiểu cường nhẹ giọng nói: “Tiểu cường, đừng như vậy, tỷ còn muốn kiếm tiền cho phụ thân chữa bệnh.”
Sự yếu đuối nọ in thật đậm sâu trong lòng Lưu Vân, lương tri của người quân nhân trong nháy mắt thức tỉnh. Hắn quyết định sẽ tìm hiểu tình huống cô gái, sau đó giúp nàng.
Đi ở trên đường, thỉnh thoảng chứng kiến những cô nhi mới có mười tuổi mà đã phải lưu lạc.
“Tại sao đế quốc đang trong thời kì hòa bình lại có nhiều hài tử không nhà như vậy?” Lưu Vân cảm giác rất buồn bực vì vậy kéo một lưu lãng nhi lại, kín đáo đưa cho hắn một ngân tệ.
“Tiểu huynh đệ, đại ca hỏi ngươi vài việc.”
“Ngươi......ngươi.....muốn hỏi cái gì?”
Tiểu hài tử vui mừng lẫn sợ hãi nhìn ngân tệ trong tay, lại nhìn Lưu Vân mang mặt nạ, lắp bắp hỏi.
“Ngươi vì sao phải lưu lạc lang thang trên đường?” Lưu Vân đem thanh âm hạ xuống, cố gắng làm cho thanh âm mình có vẻ dễ gần.
“Ba ba của ta tòng quân chiến đấu mà chết, mụ mụ cải giá, nhà cửa bị quý tộc thu hồi. Ta chỉ còn cách đi xin cơm.”
“Những hài tử này thì thế nào?” Lưu Vân chỉ vào mấy đứa trẻ lang thang trên đường hỏi.
“Bọn họ cùng ta giống nhau. Mấy năm trước nơi này có rất nhiều người đi tòng quân nhưng không thấy trở về.”
“Quốc gia mặc kệ các ngươi sao?” Lưu Vân cảm giác trong lòng ngày càng trầm trọng.
“Quốc gia?” Lưu lãng nhi lắc đầu. “Nơi này đều do quý tộc quản lý, quý tộc chỉ biết khi dễ mọi người.”
“Vậy mụ mụ ngươi đâu?”
“Mụ mụ cải giá.” Tiểu hài tử nhìn chằm chằm ngân tệ trong tay, thuận miệng nói.
Lưu Vân thở dài một tiếng.
“Những tiểu hài tử này đều là di cô của liệt sĩ, là con cháu quân nhân, nhưng lại suy bại đến tình trạng như thế.”
Hắn rất muốn giúp đỡ những tiểu hài tử đáng thương này, nhưng nghĩ lại thì thấy rất mờ mịt. Mình như thế nào có thể giúp được vài người? Chuyện như vậy ở trên thế giới này rất nhiều.
Bình tĩnh lại tâm tình, Lưu Vân lại hỏi Lưu lãng nhi về chuyện của Thủy Linh Nhi.
“Được rồi. Cô gái bán bánh bao trong điếm kia gọi là Thủy Linh Nhi, ngươi biết chứ?”
“Biết. Ta biết. Thủy Linh Nhi tỷ tỷ rất tốt, đôi khi cho chúng ta bánh bao ăn. Tiểu cường kia giống chúng ta, cùng nhau xin ăn, sau được nào cho làm trong điếm. Bất quá tiểu cường nói có người khi dễ Linh Nhi tỷ tỷ.”
“A, là ai vậy?”
“Người ta nói Linh Nhi tỷ tỷ bị nam nhân này khi dễ, chơi đùa, là người đàn bà hư hỏng, tất cả mọi người đều có thể chơi đùa. Phụ thân Lin Nhi tỷ tỷ cũng là bị nam nhân khi dễ nàng đánh trọng thương, đến bây giờ cũng chưa khỏi.”
Tiểu hài tử mặc dù đem chuyện nói có chút không rõ ràng nhưng Lưu Vân từ trong lời của hắn nghe ra được đại khái sự tình. Một nam nhân chà đạp Thủy Linh Nhi, đánh trọng thương phụ thân nàng. Sau khi chuyện này xảy ra, Thủy Linh Nhi vì muốn chữa bệnh cho phụ thân mình mà không thể không mở tiệm. Những thanh niên này bởi vì Thủy Linh Nhi bị chà đạp qua nên cũng muốn chiếm tiện nghi của nàng, cho nên không ngừng làm phiền nàng.
“Ngươi biết người xấu khi dễ nàng là ai không?”
Lưu Vân có cảm giác xúc động mãnh liệt, hắn muốn vả tên cặn bã kia.
“Ta không biết a.”
Về đến nhà, Lưu Vân rất buồn bực. Một ngày chứng kiến như vậy khiến cho hắn cảm giác toàn thân không thoải mái, trong lòng hình như cũng muốn làm gì đó. Vì vậy hắn đi tìm Tạp Tư Lạp, trò chuyện về những điều gặp phải trên đường.
“Đại thúc, nói cho ta biết vì sao quân nhân Hỏa Vân đế quốc chết trận, con cháu bọn họ lại chỉ có thể làm lưu lãng nhi, lang thang đầu đường xó chợ kiếm sống?”
“Bởi vì đối với quý tộc mà nói bọn họ là gánh nặng.” Lão Tạp không suy nghĩ nhiều, nói thẳng
“Những quý tộc đó trong óc đều là mỡ heo sao?” Những quý tộc đáng chết này, cái quốc gia đáng chết này, phụ thân bọn họ vì nước, vì quý tộc mà chảy xuống giọt máu cuối cùng, nhưng bọn họ lại bị từ bỏ! Tương lai ai sẽ bảo vệ cái quốc gia này?”
Lưu Vân lớn tiếng mắng, hoàn toàn quên trong óc mình cũng toàn là mỡ heo.
“Tiểu Vân, nhữngl ời này không thể nói lung tung. Lại nói những hài tử này mặc dù bị đói nhưng cũng không có chết. Chờ sau khi bọn hắn lớn lên lại có thể đi tòng quân. Mấy trăm năm nay đều như vậy, ai có để ý? Mấy năm không có chiến tranh, các quý tộc đã quên chiến tranh là xảy ra chuyện gì.” Lão Tạp tựa hồ sớm đã quen với việc này.
“Thiên hạ mặc dù an bình, nhưng quên đi chiến tranh nhất định sẽ gặp nguy. Không để ý tới những chiến sĩ đã chết đi chính là tự hủy trường thành của mình.” Lưu Vân thở dài, nhẹ giọng nói, đồng thời lại sinh ra cảm giác vô lực.
“Được rồi, có lẽ việc này không phải việc chúng ta cần quan tâm. Thế còn chuyện tình của Thủy Linh Nhi, lão biết không?” Lưu Vân vứt bỏ phiền não trong lòng, lại hỏi đến chuyện điếm bánh bao.
“Vậy là ngươi cũng biết?” Lão Tạp trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi trả lời, trên mặt lộ vẻ cực kỳ quái dị.
“Được rồi. Kể rõ chi tiết cho ta biết, ta muốn trừng trị kẻ cặn bã kia.”
“Sau khi Thủy Linh Nhi gặp chuyện không may, ta đã tặng nàng tiền, cũng muốn dùng ma pháp chữa trị thương thế cho phụ thân nàng nhưng đều bị nàng cự tuyệt.”
“Tại sao?” Lưu Vân vừa hỏi vừa nghĩ: Đại thúc là người tốt a.
“Bởi vì người cưỡng gian nàng là ngươi.”
Một lúc lâu sau Lưu Vân mới thanh tỉnh lại, ngay cả lão Tạp rời khỏi phòng lúc nào hắn cũng không biết.
“Bởi vì người cưỡng gian nàng là hắn.” Nhưng lời này khiến Lưu Vân chết ngất, hồn như muốn bay ra ngoài. Trước mắt hắn vẫn thoáng hiện thân ảnh nhu nhược, bất lực của Thủy Linh Nhi, hai mắt trống rỗng, không hồn khiến thanh âm bi phẫn trong lòng hắn quát lên: “Người hại nàng là ngươi!”
Lưu Vân biết “Hắn” làm rất nhiều việc ác, nhưng không nghĩ tới lại làm như vậy. Song đáng hận nhất chính là “Hắn” căn bản không quan tâm đến chuyện này, tại trong trí nhớ của hắn không có lưu lại nửa phần dấu vết, làm cho hắn nhất thời khiếp sợ không thôi.
Đã muốn cười thật to khi lần đầu tiên đến thế giới này, muốn giúp một người, muốn tìm kẻ cặn bã để xử lý nhưng kẻ đó lại chính là mình, đến cuối cùng chỉ có mình tự thay đổi bản thân mình.
Cuối cùng nên làm cái gì bây giờ?
“Tiểu Vân, đi ăn khuya thôi.” Sau một lúc, lão tạp tựa hồ lo lắng cho Lưu Vân, tự mình bưng ăn khuya tới.
“Đại thúc, ta thật sự đã làm chuyện như vậy?” Lưu Vân trong lòng mang một tia hy vọng, đại thúc a, người nhất định phải nói cho ta biết mới vừa rồi là người đùa ta a. Nhưng hy vọng rất nhanh hóa thành bọt nước.
“Đúng vậy. Lần ta thiếu chút nữa giết ngươi chính là lần đó. Hậu nhân Khải Đức gia tộc làm ra chuyện như vậy là sỉ nhục cực lớn. Nhưng ta không hạ thủ được cho nên viết thư cho phụ thân ngươi, bảo hắn đem ngươi về đế đô.”
Lưu Vân cảm giác được cổ lành lạnh “Đại thúc, không phải vậy chứ?”
“Tiểu tử ngươi vì việc này mà suýt chút nữa thì mất mạng, ngươi còn định làm gì nữa?”
Lão Tạp cười, nhìn bộ dáng Lưu Vân nơm nớp lo sợ, quả thật làm cho hắn cảm giác được đứa nhỏ này đã có chuyển biến tốt.
“Chuyện này nên làm gì bây giờ? Chẵng lẽ chính mình lại diệt mình Lưu Vân cười khổ nói.
“Ta nói rồi, chuyện do ngươi làm, ngươi phải chịu trách nhiệm.” Lão Tạp làm bộ sự tình không liên quan đến mình.
“Nghĩ biện pháp bồi thường đi.” Nói xong lão tạp liền rời đi.
Làm sao bây giờ, hắn tự hỏi mình.
Tặng tiền? Cái đó không giải quyết được vấn đề, đó là ô nhục lần nữa đối với nàng.
Xin lỗi? Chẳng lẽ bắn ngươi một phát rồi nói lời xin lỗi!
Lấy thân báo đáp? Nếu như trong tiểu thuyết, trước tiên cưỡng bức sau đó lấy lời mật ngọt dụ dỗ, nữ nhân trên đời đều nghe theo.
Lấy cái chết chuộc tội? Hình như không được tốt lắm, lần trước đã chết rồi tới nơi này, lần sau chết không biết sẽ đi đến chỗ nào......
Lưu Vân nằm trên giường, lăn lộn khó ngủ, thở dài cho đến khi trời sáng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện