[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 48 : Cúi chào trước quân kỳ

Người đăng: 

Lịch đế quốc ngày 1 tháng 10 năm 752, sáng sớm, đối với người đế quốc mà nói, chính là bình thường buổi sáng có vài phần ý thu. Nhưng là, đối với hơn hai trăm thanh niên ở trong một góc hẻo lánh của bình nguyên này mà nói thì đây là một buổi sáng thay đổi vận mệnh. Sồ Ưng học viện, trên sân thể dục, hai trăm người thân mang chiến giáp đen bóng, lẳng lặng chờ đợi chờ đợi, thời khắc đã tới. Trên các gương mặt trẻ tuổi tràn ngập kích động cùng kiêu ngạo, ánh mắt lấp lánh hai luồng tinh quang song song, tràn ngập hy vọng cùng dũng cảm. Hai trăm người đã trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc, thú doanh đau khổ cùng khảo nghiệm sinh tồn, đứng một chỗ như vậy mà sát khí vẫn thản nhiên phát ra. Lưu Vân vệ đội nghi thức thành lập, cử hành vào sáng nay. Sồ Ưng học viện. Trên duyệt binh đài sân thể dục, người chủ trì nghi thức là Ngả Phật Sâm. Lưu Vân cùng lão Tạp, một trước một sau đứng sau hắn. Phía sau đài duyệt binh là đài lễ lâm thời mới được kiến tạo. Hoàng tử Thế Viêm ngồi ở trong, nhận được tin tức của Lưu Vân, Viêm Thiên cùng các tướng lĩnh tới nghênh đón hoàng tử ngồi ở hai bên sườn. Hoa Phi Lệ cùng Lôi Lạc cũng đáp ứng lời mời của Lưu Vân, từ thành tới đây, ngồi bênh cạnh Thủy Linh Nhi. Nã Luân Đa đứng ở bên trái đài duyệt binh, tâm tình càng kích động. Ánh mắt hắn, lại một lần nhìn lên người Hi Ba, Ốc Khắc, Khắc Lỵ Á không xa. Hi Ba dáng người khôi ngô, hai tay giơ một lá cờ lớn, mặt hướng về đám đệ tử đang đứng, vẻ mặt rất trang nghiêm. Ốc Khắc cùng Khắc Lỵ Á một thân mặc giáp đen, một trái một phải hiên ngang đứng thẳng thần sắc dứt khoát, dường như muốn dùng sinh mệnh để thủ hộ cây cờ lớn trong tay Hi Ba. - Ta trịnh trọng tuyên bố, lịch đế quốc ngày 1 tháng 10 năm 752, đế quốc hoàng đế bệ hạ phê chuẩn, vệ đội tư nhân của Lưu Vân Khải Đức tử tước – Hắc Ưng, chính thức được thành lập! Thanh âm của Ngả Phật Sâm vang dội, trong học viện vang ra từng tiếng vỗ tay. - Thu cờ! Ba người Hi Ba nghe tiếng quẹo phải, mặt hướng về đài duyệt binh, cầm cờ đi nghiêm về phía trước, giao cờ vào trong tay Lưu Vân, sau đó phản hồi tới bên cạnh Nã Luân Đa. Nã Luân Đa dắt ba người, đi tới trước mặt Lưu Vân chào theo kiểu nghi thức quân đội. Ánh mắt Lưu Vân nhìn chăm chú vào Nã Luân Đa, đưa cờ tới tay hắn rồi sau đó nhẹ nhàng gật đầu. Nã Luân Đa hai tay cầm cờ, đứng thẳng mặt hướng về thành viên vệ đội đang đứng ở sân thể dục giơ cây cờ lớn trong tay lên, đón gió tung bay. - Hướng quân kỳ cúi chào! Theo thanh âm khẩu lệnh réo rắt của Ngả Phật Sâm, trên sân thể dục “ xôn xao” những tiếng vang nhỏ, hai trăm người đồng loạt nhấc trường đao khỏi vỏ, nhất tề giơ tới trước ngực, ánh mắt nhìn chăm chú vào quân kỳ trên không trung! Nắm đao, xuất đao, giơ đao, ghé mắt, tất cả các động tác, không sai một chút nào, ánh sáng của đao quang như mộng như ảo cả một góc trời. Trong gió, trên cờ lớn, có hình một con hùng ưng màu đen, bay lượn dưới bầu trời xanh mây trắng. Phương xa phía sau Hùng Ưng, một con chim bồ câu trắng, miệng ngậm một lá cây đang chậm rãi bay tới. - Lễ xong! Ánh đao hiện lên, hai trăm người lại đứng thẳng như lúc ban đầu. - Mời Lưu Vân tử tước phát biểu! Lưu Vân tới trước đài, ánh mắt đảo qua mọi người dưới đài. - Những người lính, đây là lần đầu tiên ta gọi các người như vậy. Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính là quân nhân của đế quốc rồi. Quân nhân, là người trời sinh tồn tại vì chiến tranh, nhưng tuyệt đối không phải là cái máy giết người. Quân nhân, là người xua tan đi u ám của chiến tranh mà mang lại ánh sáng mặt trời, là người bảo vệ hòa bình! Bắt đầu từ giờ khắc này các ngươi đã là quân nhân, chiến trường là sân khấu của các ngươi, hòa bình là lời cám ơn hoàn mỹ! đại lục không yên tĩnh, chiến tranh lúc nào cũng có thể xảy ra. Hắc Ưng hôm nay bay lên, sẽ phải vĩnh viễn bảo vệ bằng hữu, thân nhân cùng người yêu của chúng ta! Lưu Vân ngừng lại, ánh mắt dừng ở trên quân kỳ tung bay, ngón tay chỉ vào quân kỳ. - Cờ xí là tượng trưng của quân đội, cái này là Hắc Ưng quân kỳ. Tiếp nhận quân kỳ, ý nghĩa là tiếp nhận sứ mệnh cùng trách nhiệm. Từ hôm nay trở đi, vinh quang cùng sỉ nhục của các ngươi đều được viết ở trên quân kỳ này. Những người lính, các ngươi phải dùng nhiệt huyết tuổi trẻ của mình để viết huy hoàng lên quân kỳ, dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ tôn nghiêm của quân kỳ! kỳ còn Hắc Ưng còn, kỳ mất, Hắc ưng vong! - Quân đội có kỷ luật, quân nhân lấy phục tùng là thiên chức. Ta hy vọng mỗi người các ngươi phải dụng tâm nhớ kỹ lời ta nói. Phàm ngươi kháng lệnh trong quân, trảm! người trong quân mà không tuân lệnh cấp trên, trảm! ngươi phản bội thông đồng với địch, trảm! Ba tiếng “ Trảm!” thật mạnh như gõ vào lòng mọi người, làm mỗi người trong lòng đều cảnh thấy rét lạnh. Câu nói “ tam trảm lệnh!” của vệ đội tư nhân Lưu Vân, theo hắn liên tục chiến đấu ở chiến trường bốn phương, dần dần được các chi quân đội trên Lam Nguyệt đại lục chấp nhận. Mọi người sau lại phân tích nói đơn giản “ Tam Lệnh trảm” như sau: trong quân không tuân lệnh trảm, bảo đảm quân kỷ nghiêm minh; người trong quân kháng lệnh, trảm, bảo đảm quân lệnh thẳng tiến; người trong quân phản bội thông đồng với địch trảm, đảm bảo trong sạch trong quân đội. Đây là do Thống Soái thiên tài đề xuất ra. - Bây giờ, ta tuyên bố bổ nhiệm nhân sự cho Hắc Ưng. Bổ nhiệm, Nã Luân Đa tử tước làm đội trưởng Hắc Ưng vệ đội; bổ nhiệm Hi Ban làm đội phó Hắc Ưng vệ đối, quản lý cấp dưới của Hắc Ưng vệ đội có sáu trung đội, Tử Văn Thành là đội trưởng “ Lôi Thần” trung đội, Dương Minh làm đội trưởng “ Thánh Quang” trung đội, Thiết Liệt làm đội trưởng “ Thổ Ma” trung đội, Thủy Hàn làm đội trưởng “ Phong Dạ” trung đội, A Húc làm đội trưởng “ Thiên Hỏa” trung đội, Uy Kiệt Khắc làm đội trưởng “ Thủy Linh” trung đội. Đọc tới đây, Hoa Phi Lệ ý vị thâm trường liếc nhìn Thủy Linh Nhi một cái, Thủy Linh Nhi lập tức cúi đầu. Ba người Ngả phật Sâm, kiên quyết không tới Hắc Ưng nhậm chức, tự nguyện đảm đương thị vệ tùy thân Lưu Vân. Khi lo lắng bổ nhiệm nhân sự cho Hắc Ưng Lưu Vân đột nhiên phát hiện nhân tài có thể dùng ở bên mình thật ít tới đáng thương. Nghi thức thành lập vệ đội này làm mọi người trên lễ đài chấn động thật sâu. Một chi vệ đội tư nhân, trong ánh mắt mọi người, chỉ là đám con cháu quý tộc chơi đùa mà thôi, không ai ôm kỳ vọng quá lớn vào vệ đội của Lưu Vân. Bọn họ tham dự, chẳng qua chỉ là cho Viêm Thiên chút mặt mũi mà thôi. Nhưng trước mắt đám thanh niên kỷ luật nghiêm minh, ý chí chiến đấu sôi sục, vẫn đang trang nghiêm trước cờ, bài phát biểu cực kỳ có động lực của Lưu Vân làm cho bọn họ không khỏi đánh giá lại Hắc Ưng mới sinh một lần nữa. - Lão Viêm à, con chim ưng này thật không đơn giản, con trai ngươi đúng là một lương tài à. Ước Hàn công tức ghé vào tai Viêm Thiên thở dài. Viêm Thiên nhậm chức quân vụ đại thần, Ước Hàn đảm nhiệm quân đoàn trưởng quân đoàn một, lão cũng là đường huynh của hoàng đế. - Công tước đại nhân chê cười rồi, chẳng qua là tiểu hài tử làm càn mà thôi. - Lão Viêm không cần khách khí. Lão không cảm thấy, đám thanh niên này, khí chất trên người đều rất không bình thường sao? - Có cảm giác được, có thể là bọn hắn luôn luôn khắc khổ huấn luyện. - Lão đang giả bộ hay là thật không rõ? Ước Hàn nghe vậy cười nói: - Lão nhìn không ra, hơn trăm chiến sĩ này? Tố chất của bọn họ, có khả năng mạnh hơn xa so với binh lính thủ hạ của ta a! - Vậy chỉ có thể nói, nghé non không sợ hổ à! Viêm Thiên cười ha hả. Trong lòng Viêm Thiên hiện tại là năm vị hỗn tạp. Sau khi tận mắt chứng kiến hết thảy, lão dường như không muốn tin tưởng những cái này đều là do Lưu Vân làm ra. Vì đứa con của mình mà kiêu ngạo đồng thời lão cũng không khỏi tự hỏi chính mình:“ Ngươi có thật sự hiểu hết nó không?” Ngoại trừ nghe được “ Thủy Linh” trung đội là sinh ra một cảm giác khác thường, ngoài ra trong lòng Hoa Phi Lệ rất vui mừng. Bởi vì Lưu Vân không làm nàng thất vọng, hôm nay chứng kiến, nghe thấy, làm nàng cảm thấy được hết thảy mọi viêc ngày xưa, đều đáng giá. Đám cô nhi ngày xưa dưới sự dẫn dắt của Lưu Vân đã đi trên một con đường mới. Đúng lúc đó, một tin tức không ngờ, chấn kinh mọi người!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang