[Dịch] Dị Giới Quân Đội
Chương 18 : Phiền não của Thủy Linh Nhi
.
Nhìn Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng Khắc Lị Á đang đi qua đi lại thao trường giám sát huấn luyện, Lưu Vân cảm giác bọn họ rất giống cảnh sát làm nhiệm vụ. Nhớ tới ba người bọn họ sau khi đi theo mình, còn chưa có thời gian tâm sự với bọn họ, hơn nữa trong lòng mình còn có chút sự tình muốn biết rõ, hắn vẫy tay gọi ba người.
“Vân thiếu, tìm chúng ta có việc gì thế?” Ngải Phật Sâm mang theo 2 người vội vã đi tới.
“Ngải Phật Sâm, ta nghĩ trong ba người ngươi hẳn là người đứng đầu?” Thông qua quan sát, Lưu Vân phát hiện Ốc Khắc cùng Khắc Lị Á đều tuân theo Ngải Phật Sâm trong mọi việc, điều này làm cho hắn đối với quan hệ của ba vị kiếm sư này có chút kì quái.
Ngải Phật Sâm lặng người một chút rồi gật đầu nói: “Kì thật bọn họ là tùy tùng của ta.”
“Từ khi ta quyết định đi theo Vân thiếu, ta đã nói với bọn họ sau này cùng nhau đi theo ngươi, không phân biệt chủ tớ, nhưng bọn hắn vẫn chưa quên, nhấ thời chưa thể sửa được.” Không đợi Lưu Vân nói, Ngải Phật Sâm lại vội vàng nói.
“Đại ca. Ngươi không cần lo lắng.”
Lưu Vân cười cười, vỗ bả vai Ngải Phật Sâm. “Ta đây là người thấy chuyện gì kì quái thì thích hỏi. Hơn nữa ta cũng không có tiếp nhận sự thuần phục của ngươi, ta chỉ nhận là đại ca ngươi.” Đối với sự thuần phục của Ngải Phật Sâm, Lưu Vân mặc dù trực tiếp cự tuyệt, nhưng Ngải Phật Sâm đối với hắn vẫn duy trì sự tôn trọng chủ tớ. Mặc dù cảm thấy không thoải mái nhưng hắn biết có một số việc không phải nhất thời là có thể sửa được ngay. Dù sao thế giới này cũng có quy tắc của nó.
“Ta đã từng nói với Vân thiếu ngươi, chúng ta đến Hỏa Vân đế quốc để tránh cừu nhân. Hai người bọn họ dọc đường đều bảo vệ ta, ta mới có thể sống xót. Lúc ban đầu chúng ta có 100 người.” Nghĩ đến chuyện cũ, cừu hận hừng hực cháy trong mắt Ngải Phật Sâm.
“Đại ca, quá khứ đã qua, hãy để cho nó trở thành quá khứ. Sống trong cừu hận không bằng tạm thời quên đi cừu hận, lấy lại tâm tình cố gắng phấn đấu. Tương lai khi lực lượng đã đủ cường đại, sẽ có cơ hội báo thù.” 100 người đã ngã xuống, có thể thấy sự tàn khốc của cuộc đuổi giết. Lưu Vân an ủi.
“Vân thiếu, sau khi gặp ngươi, ta có cảm giác rất kì quái. Đó chính là chỉ có ở bên cạnh ngươi, có lẽ trong tương lai ta mới có đủ lực lượng cường đại để đi báo thù, chính vì vậy ta lựa chọn đi theo ngươi. Hy vọng ngươi đừng trách ta.” Ngải Phật Sâm nhìn Lưu Vân, thành khẩn nói.
“Đại ca chớ quá lo lắng. Thân nam nhi là phải tự cường, cừu nhân dù có 3000 cũng không sợ.”
Ngải Phật Sâm quay đầu nhìn đám thiếu niên đang diễn luyện ở thao trường rồi xoay người lại, thần sắc ngưng trọng nhìn Lưu Vân nói: “Ta lo lắng, suy nghĩ đã lâu. Ta hy vọng ngươi đáp ứng một thỉnh cầu của ta.”
“Đại ca có chuyện gì cứ nói, tiểu đệ sẽ cố hết sức.” Lưu Vân nhìn Ngải Phật Sâm, chăm chú nói.
“Nếu như có một ngày cừu nhân tới tìm ta, ta sẽ dẫn hai người bọn họ rời đi, ngươi không nên can thiệp vào chuyện của ta. Những thiếu niên này còn nhỏ, tương lai là hy vọng của ngươi.” Ngải Phật Sâm chậm rãi nói.
“Ngươi nếu là huynh đệ của ta, ngươi sẽ không phải hỏi như vậy. Nếu ngươi là huynh trưởng ta, tự nhiên ngươi cũng sẽ không đáp ứng.” Lưu Vân lắc đầu cự tuyệt yêu cầu của Ngải Phật Sâm.
Trong lòng Ngải Phật Sâm rất cảm động, bởi vì sự cảm động này, hắn càng kiên trì yêu cầu của mình. “Nếu ngươi không đồng ý, ba người chúng ta sẽ rời khỏi ngươi, để tránh mang đến tại họa cho ngươi.”
Lưu Vân suy nghĩ trong chốc lát: “Được rồi, ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.” Chỉ là trong lòng hắn có chuẩn bị khác “Nếu như quả thật có ngày đó, cũng phải xem địch nhân của ngươi có bản lĩnh nuốt sống ta không đã.” Bất quá đối thủ là cái dạng gì mà lại khiến cho Ngải Phật Sâm phải cảm thấy khẩn trương như thế? Có thể Ngải Phật Sâm có xuất thân quý tộc, việc này có phân nửa liên quan tới đấu tranh cao tầng ở Tây Tư vương quốc, Lưu Vân cũng không hỏi nữa.
Tâm tình lão Tạp gần đây cũng không tốt. Đầu tiên là Lưu Vân ngộ thương, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu hắn. Khó khăn lắm mới đợi được thương thế của Lưu Vân tốt hơn, tiểu tử này lại đem cái danh hiệu viện trưởng chụp vào đầu lão. Còn nói cái gì “Vị trí viện trưởng này luôn luôn do lão nhân ngồi”, làm cho lão Tạp cảm giác được thói đời đã thay đổi, lão nhân luôn xông xáo phía trước, còn người trẻ tuổi núp ở phía sau hưởng phúc.
Oán giận và oán giận nhưng lão Tạp vẫn tiếp nhận sự an bài của L Van. Hắn biết Lưu Vân khẳng định còn có chuyện phải làm. Ngoài ra Lưu Vân còn nói một câu nọ “học viên ở khắp nơi, ân sư vĩnh viễn không quên”, cũng làm cho lão tuy khổ cực nhưng cũng cảm nhận được một tia an ủi mà rơi và cạm bẫy của Lưu Vân. Nói về việc nắm bắt tâm lý, ở thế giới này không có ai có thể so với Lưu Vân.
“Được câu vỗ mông ngựa này, ngựa cũng muốn bay lên trời ấy chứ.” Lưu Vân sau khi thành công xếp đặt cho lão Tạp, đối với công phu vỗ mông ngựa của mình cũng cảm thấy hài lòng.
Cũng may ma pháp huấn luyện phải đợi các học viên hoàn thành hết giai đoạn huấn luyện thứ nhất mới bắt đầu. Lão Tạp cảm giác trước mắt mình vẫn còn nhàn nên cũng không có tìm Lưu Vân gây phiền toái. Khi hắn đi dạo, chứng kiến Thủy Linh Nhi đang ngẩn người, lão quyết định cấp cho Lưu Vân một cái phiền toái.
“Linh nhi, ngươi ở chỗ này làm gì thế?” Lão Tạp cười hì hì đi ra phía trước.
“A, đại thúc. Ta vừa tới chỗ này, còn chưa có quen.” Sau khi tới mục trường, lão Tạp liền bắt đầu gọi nàng là Linh nhi. Nhìn lão nhân hòa ái cũng cùng tuổi phụ thân mình, hơn nữa bình thường cũng rất chiếu cố cho mình, nàng cũng đồng ý.
“Linh nhi, ngươi có phát hiện ra không, tiểu tử đó từ sau khi quay về Khải Đức Bảo đã có biến hóa kinh người.”
Đối với sự thay đổi của Lưu Vân, lão Tạp là người thấy rõ nhất. Cảm giác không thể tin được sự kỳ diệu này, lão cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng rằng Lưu Vân gặp được dị nhân, mới có sự biến hóa ngày hôm nay.
Vì vậy lão thử dẫn dắt Thủy Linh Nhi, để cho nàng chậm rãi quên đi bóng ma ngày xưa. Lão biết, Thủy Linh Nhi xảy một chút biến hóa đều làm cho Lưu Vân cảm thấy tay chân luống cuống, khi đó lão sẽ có trò hay để nhìn.
“Đúng vậy. Hắn hiện tại đã tốt hơn nhiều lắm, hơn nữa lại làm ra những chuyện càng ngày càng làm cho người ta khó có thể hiểu được.” Thủy Linh Nhi nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy. Kì thật ngươi mới chỉ thấy được một mặt của hắn.”
“Vậy sao” trong lòng Thủy Linh Nhi cảm thấy tò mò, “Đại thúc, vậy người nói cho ta nghe đi.”
Cá a, ngươi đã cắn câu.
Lão Tạp đắc ý cười, “Kì thật, từ khi hắn trở về ta phát hiện hắn không chỉ có thay đổi, hơn nữa phảng phất đã trải qua rất nhiều tang thương. Rất nhiều lúc ta cảm giác được hắn là một kẻ rất cô độc, bi thương. Thật không biết trên người hắn đã xảy ra chuyện gì.”
“Ít nhất ngươi còn có ta để mà hận, còn ta, ta có ai để hận đây?”
“Thủy cô nương, tạm thời quên hận thù trong lòng ngươi đi, ở bên ta trong chốc lát được chứ? Ta muốn ngủ, khi ngủ sẽ không còn cô đơn nữa.”
Thủy Linh Nhi lại nghĩ tới những lời Lưu Vân nói với nàng. Nàng biết, sự bi thương, cô độc đó không có cách nào trả vờ được.
Vì sao khi tâm tình ngươi như vậy còn hạ huyết thệ với ta? Trong lòng của ngươi rốt cuộc có thống khổ gì? Trong lòng Thủy Linh Nhi nhất thời rối loạn.
“Đứa nhỏ này đã hạ huyết thệ, ta nghĩ hắn sẽ làm được, ngươi có thể tin tưởng hắn. Linh nhi, con người không thể sống với nỗi hận. Nếu một ngày nào đó ngươi không còn hận hắn nữa, ngươi còn lưu lại cái gì?” Lão Tạp nhìn Thủy Linh Nhi đang chìm trong suy nghĩ, tiếp tục nói.
“Đã không còn hận, trái tim của ta lưu lại cái gì?”
Trong đầu Thủy Linh Nhi hiện lên nhiều hình ảnh: Hắn giống như hài tử đưa bánh bao lên mũi ngửi, khi ngửi thấy mùi thơm hắn cười vui vẻ; hắn vung kiếm, phát huyết thệ, sau đó đoạn kiếm; sau khi bị Thủy Hàn đâm trúng một kiếm, cố nén thống khổ nói: “Ta chịu một kiếm của ngươi để giải mối hận trong lòng ngươi”; Hắn đứng ở trên đài, hùng hồn nói với đám lưu lãng nhi; hắn mỉm cười nói với Thủy Hàn: “Nếu như phát hiện ta lại làm việc gì ác, ngươi có thể cầm kiếm đâm ta.”
Thân ảnh bạch y tóc dài nọ, khuôn mặt tươi cười dưới ánh mặt trời, ánh mắt giống như hài tử bất lực, trước mắt Thủy Linh Nhi ngày càng chân thật. Chẳng lẽ không còn hận, trong lòng ta lưu lại những điều này?
“Chỉ sợ đến khi ngươi không còn hận hắn nữa, hắn đã sớm không kiên trì được mà ngã xuống. Tiểu Vân kì thật cũng chỉ là một hài tử đáng thương, trên lưng hắn cũng có nhiều gánh nặng lắm.”
Chứng kiến mục đích sắp đạt được, lão Tạp liều mạng nhỏ xuống mấy giọt nước mắt, nhưng thủy chung vẫn không có thành công, vì vậy liền rời đi.
Chỉ là, phía sau lưng hắn, Thủy Linh Nhi lại chảy xuống một giọt nước mắt trong suốt. Giọt lệ này không có cừu hận.
Lúc hoàng hôn, Lưu Vân đi tới phạn đường (nhà ăn) dùng cơm cùng các học viên. Đây cũng là yêu cầu của hắn đối với tất cả các học viên và huấn luyện viên.
Khi Ốc Khắc bảo với hắn làm như vậy không phù hợp với tác phong của một quý tộc, lão Tạp nhìn hắn có chút hả hê nghĩ: “Hài tử đáng thương, ở trên người hắn còn có thể thấy được một điểm quý tộc sao? Nói thì nói như vậy, chờ ăn mắng đi nha!”
Quả nhiên, lúc này Lưu Vân nói: “Vứt bỏ tư tưởng quý tộc đáng thương của ngươi đi! Ở nơi này tất cả đều là cái mới, bao gồm tư tưởng của các ngươi cũng phải thay đổi. Mọi người cùng nhau ăn cơm, ở bàn ăn có thể có thể cùng nhau thương lượng nhiều việc, như vậy có thể tiết kiệm thời gian. Hơn nữa, ngươi không cùng học viên của mình ăn ở cùng nhau, ngươi làm sao có thể hiểu rõ bọn họ suy nghĩ cái gì, ngươi làm sao biết được bọn họ có được ăn no không?”
Kiếp trước, các hội nghị rối rắm phức tạp trong quân đội rất là chán ghét, khiến cho Lưu Vân trong phạm vi thế lực của mình hình thành thói quen nghị sự trong khi ăn. Ăn ở cùng các đội viên của mình là tác phong của Lưu Vân.
“Cái gì mà quý tộc, đa số đều là mỡ lợn cùng cặn bã hữu cơ tổ hợp thành.” Đây là đánh giá của Lưu Vân đối với quý tộc ở thế giới này.
Khi Lưu Vân cùng nhóm huấn luyện viên tiến vào nhà ăn, cũng giống mọi người ngồi quây quần tại bàn dùng cơm, thu hút ánh mắt các học viên. Bởi vì chịu kỉ luật ước thúc, không ai lên tiếng, nhưng sau khi được nhóm Lưu Vân cho phép, sức ăn của mọi người đại tăng, vui vẻ ăn uống, phát ra một trận tiếng sột soạt như tằm ăn, làm cho tâm tình Lưu Vân tốt hơn: “Đây mới là cảm giác quân doanh chứ!”
Khi Lưu Vân đưa chén cơm không ra, một đôi tay nhỏ bé trắng nõn cầm lấy bát của hắn.
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Thủy Linh Nhi, Lưu Vân nhất thời không biết nên đặt tay của mình ở chỗ nào, sau khi cầm lấy bát về, hơi giật mình nói “Cám ơn”, khiến cho lão Tạp buồn cười đến thiếu chút nữa thì đem thức ăn trong mồm phun ra.
Sau bữa cơm chiều, Lưu Vân một mình rời khỏi học viện, đi tới bãi cỏ bên dòng sông nhỏ. Chung quanh im ắng, thỉnh thoảng nghe được vài tiếng côn trùng kêu vang, tăng thêm cảm giác yên tĩnh của buổi chiều muộn.
Nước sông chảy về phía xa không một tiếng động, Lưu Vân ngồi trên bãi cỏ bên bờ sông, ánh mắt nhìn xuống dòng sông đến xuất thần, đáy sông màu xanh thẳm.
“Rong rêu mềm mại quấn trong bùn, tiêu diêu tự tại dưới dòng nước. Dưới ánh mắt nhu tình của nàng, ta cam tâm tình nguyện là cánh bèo trong dòng nước.”
“Lúc ấy không phải chúng ta cứ như thế ngồi bên bờ sông nhỏ sao? Ta nhìn đôi mắt xinh đẹp của nàng, trêu chọc nàng. Nguyệt Nhi, sau khi một ngày mệt nhọc qua đi, vào mỗi lúc hoàng hôn ở nơi này, ta lại cảm thấy trong lòng trống rỗng, tựa hồ tất cả đều không có quan hệ với ta, hay là ta từ trước đến nay vẫn như thế.”
“Ta nhớ đến nàng, nhớ nhung cùng thống khổ, trái tim trống rỗng của ta lại dạt dào. Nàng có còn đi tới dòng sông nhỏ kia không? Nha đầu ngốc a, đâu còn cảnh hai người hạnh phúc nữa, cảnh còn nhưng người đã mất, muốn nói nhưng mà lệ rơi làm tan nát cõi lòng. Nàng có thể thừa nhận nổi không.”
Lưu Vân si ngốc ngồi nghĩ, một thân ảnh yểu điệu cũng si ngốc ở phía xa xa nhìn lại.
Ánh trời chiều say đắm lòng người dần dần biến mất ở trên thảo nguyên. Một ngày lại kết thúc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện