[Dịch] Dị Giới Quân Đội
Chương 17 : Khai huấn động viên
.
Sáng sớm ngày thứ hai, khi tỉnh lại, Thủy Linh Nhi đã rời đi, nhưng trong phòng vẫn còn lại một làn hương thơm, khiến cho Lưu Vân biết đây không phải là một giấc mộng.
Buổi tối này có thể nói là một tối Lưu Vân ngủ ngon nhất. Một kiếm đổi lấy cảm giác bình an, trong lòng thoải mái cũng đáng.
Lúc xuất phát lại có chuyện ngoài ý muốn xẩy ra. Thủy Linh Nhi bởi vì Lưu Vân bị thương, hơn nữa không nỡ xa tiểu cường nên quyết định chấp nhận yêu cầu đến mục trường nấu cơm. Mà Thủy Hàn bởi vì muốn bảo vệ tỷ tỷ nên cũng muốn đi cùng. Thủy Linh Nhi tựa hồ còn có chút lo lắng đệ đệ này, khó xử nhìn Lưu Vân.
“Được, đi theo ta đi. Nếu như ngươi phát hiện ta có cái gì làm cho ngươi bất mãn, ngươi còn có thể cầm kiếm đâm ta.” Lưu Vân cười cười đồng ý thỉnh cầu của Thủy Hàn.
Nghênh đón Lưu Vân là lão Tạp, Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc cùng Khắc Lị Á. Sau khi biết hắn bị thương, vị cao cấp ma pháp sư cùng ba kiếm sĩ nổi giận la hét, muốn đem kẻ làm bị thương Lưu Vân ra xử lý, khiến cho Thủy Hàn đang đứng ở bên cạnh tỷ tỷ không khỏi sợ hãi.
Mà lão Tạp khi chứng kiến trong đám người đó có Thủy Linh Nhi, tựa như phát hiện ra tân đại lục, lập tức đem Lưu Vân đang bị trọng thương ném sang một bên, đi tới thân thiết nói chuyện với Thủy Linh Nhi.
Lão đầu này sau khi biết được sự tình Lưu Vân bị thương, lập tức kéo Thủy Hàn lại, nói một câu “Tiểu tử này, làm được” khiến cho Thủy Hàn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, còn lão già thì tựa hồ rất vui vẻ.
Dưới sự động viên của lão Tạp, Thủy Hàn cũng muốn gia nhập vệ đội huấn luyện. Thực tế thì Thủy Hàn đêm đó tại Khải Đức Bảo có biểu hiện xuất sắc, cho nên Lưu Vân quyết định đưa hắn vào phong hệ trung đội.
“Tiểu tử này có thiên phú ám sát.”
Khi vết thương đau nhức, Lưu Vân nói với lão Tạp như vậy. Còn Thủy Linh Nhi cùng với mấy nữ hài tử ở mục trường phụ trách việc nấu cơm.
Bởi vì Lưu Vân bị thương, lão Tạp tạm thời phụ trách toàn bộ học viện, cho nên bận rộn vô cùng, nào việc phân phát trang phục huấn luyện, phát các loại điều lệ, quy định, chuẩn bị, chuẩn bị khai giảng....Sau đó Hi Ba tìm lão Tạp, nói với lão là phần lớn các hài tử này đều không biết chữ, xem không hiểu các điều lệ, quy định, lão Tạp bèn đem việc này báo lại cho Lưu Vân.
“Để cho bọn họ lấy đơn vị trung đội, tổ chức học tập.” Lưu Vân cảm giác được tạm thời cũng chỉ có thể làm như vậy. Đồng thời hắn cũng phát hiện, bản thân bởi vì lo lắng mà hoàn toàn quên mất điểm này.
“Xem ra các hài tử này cũng cần được bổ túc văn hóa.” Lưu Vân thở dài nói.
Mặt trời lên, đem đến cho con người ta ánh sáng và hy vọng.
Đế quốc lịch năm 751 ngày 20 tháng 11, dưới một tiếng kèn du dương, nhóm đội viên đầu tiên của Sồ ưng học viện dưới sự dẫn đầu của 20 lão đội viên, chi làm 6 đội, chỉnh tề đứng trước thao trường.
Lưu Vân cùng lão Tạp, Ngải Phật Sâm, Ốc Khắc và Khắc Lị Á, bốn người chậm rãi đi tới trên đài duyệt binh. Lưu Vân vẫn như trước, một thân bạch y, tóc dài tới vai, ánh mắt lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt không che giấu nổi sự kích động cùng hưng phấn.
Nhìn những khuôn mặt còn trẻ, tràn ngập sự ngây thơ ở dưới, những ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng vui sướng, Lưu Vân tựa hồ thấy được, không lâu sau sẽ có một chi tinh binh xuất hiện.
Mà những lưu lãng nhi dưới đài, sau khi tiến vào học viện mấy ngày, đã được các lão đội viên vô tình hay cố ý nói cho một ít, nên cũng dần dần hiểu được cuộc đời mình sẽ phát sinh những chuyển biến không thể tưởng tượng được ở tại nơi này.
Mặc dù rất nhiều người trong số họ chỉ mới có 15, 16 tuổi, nhưng cuộc sống từ nhỏ đã chịu đủ khổ cực, dày vò nên bọn họ trưởng thành vượt xa số tuổi của mình. Là những kẻ sinh hoạt tại tầng chót của xã hội, đối với lực lượng cùng tiền đồ có một khát vọng cuồng nhiệt.
“Bọn nhỏ, hoan nghênh các ngươi tới đây!” Lưu Vân mỉm cười nói, ánh mắt lướt qua trên người mỗi một học viên.
Không có nghe tiếng vỗ tay, Lưu Vân chợt nhớ là thời đại này còn chưa có thói quen vỗ tay khi lãnh đạo phát biểu, không khỏi có vài phần nuối tiếc: sau này nhất định phải dạy bọn chúng, ngay cả lãnh đạo một điểm tốt đó cũng không có thì còn cái cóc khô gì.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi bắt đầu ở chỗ này tiến hành huấn luyện tập trung. Tương lai không lâu sau sẽ trở thành tư nhân vệ đội thành viên của Khải Đức Lưu Vân tử tước ta, trở thành một gã quân nhân. Quân nhân, chính là trời sinh tồn tại vì chiến tranh, cũng là người xua tan bóng mây chiến tranh, đem đến hòa binh cho nhân loại! Thời khắc trong tương lai, khi các ngươi trở thành quân nhân, chiến trường mới là vũ đài của các ngươi, hòa bình chính là lời cảm tạ!”
“Trước đây từng có người trách cứ ta đem các ngươi trở thành vật hi sinh cho chiến tranh. Ta đã nói với nàng, ta so với bất kì kẻ nào khác càng quan tâm tới tính mạng các ngươi hơn. Bởi vì các ngươi đều là con cháu của quân nhân đế quốc, là người bị hại lớn nhất của chiến tranh!”
Nghe xong Lưu Vân nói, vô số học viên ở dưới đài nhớ tới thân nhân đi chiến trường không trở về nữa, nhớ tới cuộc sống lang thang sau chiến tranh, trong mắt chớp động, những giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.
Lưu Vân dừng lại, bình phục tâm tình kích động, rồi nói tiếp:
“Từ hôm nay trở đi các ngươi ở nơi này học tập làm như thế nào để sinh tồn trong chiến đấu, mục tiêu của học viện chúng ta chính là để cho các ngươi trở thành cường giả chân chính, nếu có một ngày ra chiến trường thì cũng có thể từ máu và lửa trên chiến trường mà sống sót trở về cho ta. Ta không phải một quý tộc cao cao tại thượng, ta cũng không có nhiều dã tâm cùng dục vọng, nhưng ở cái nơi cường giả vi tôn này, chúng ta phải có lực lượng bảo vệ bản thân mình, bảo vệ thân nhân bằng hữu cùng người yêu của các ngươi.
Bọn nhỏ, các ngươi đều là con cháu của quân nhân đế quốc, trên người các ngươi có sự vinh quang cùng kiêu ngạo của người quân nhân. Hy vọng cuộc sống trôi giạt khắp nơi không làm các ngươi quên đi vinh quang của cha anh các ngươi, không làm các ngươi quên đi chính bản thân mình. Hôm nay ta dẫn các ngươi đi trên một con đường mới, cũng giúp các ngươi đi bước đầu tiên, sau này tấ cả đều phải dựa vào bản thân các ngươi!
Các ngươi phải tin tưởng, không có con đường dài hơn, không có ngọn núi cao hơn, tương lai cùng hy vọng ở con đường phía trước các ngươi, dũng cảm đi về phía trước các ngươi chắc chắn trở thành cường giả! Có thể có được tước vị quý tộc, vương hầu! Ta hy vọng, tương lai có một ngày tất cả các ngươi đều trở thành niềm kiêu ngạo của ta!”
Những lời của Lưu Vân mang theo một loại lực lượng thần kỳ rót vào trong tâm từng hài tử. Một đám người bị quên lãng, lần đầu tiên được một người coi trọng, khiến cho chúng cảm thấy mừng rỡ, ngọt ngào và hạnh phúc, phấn khích, tùy thời mà bộc phát ra lực lượng thật lớn.
“Từ hôm nay, các ngươi bắt đầu một sự huấn luyện mới, gần như là tàn khốc huấn luyện. Ta mặc kệ quá khứ các ngươi như thế nào, ở chỗ này các ngươi sẽ được ma luyện, thoát thai hoán cốt. Nếu như có kẻ không kiên trì nổi nữa, ta sẽ đem hắn đuổi về bên cạnh Hoa Phi Lệ tiểu thư. Nhưng ta hy vọng các ngươi có thể kiên trì đến cùng, bởi vì nỗ lực sẽ được báo đáp.
Nói xong những lời này, Lưu Vân tuyên bố một loạt bổ nhiệm.
Viện trưởng do Tạp Tư Lạp đảm nhiệm, phụ trách sự vụ của học viên cùng với dạy ma pháp. Ngải Phật Sâm là phó viện trưởng, trợ giúp Tạp Tư Lạp xử lý sự vụ của học viện cùng phụ trách dạy vũ kỹ. Ốc Khắc cùng Khắc Lị Á là huấn luyện viện vũ kỹ.
Hai trăm học viên lập thành 1 đại đội, chia làm 6 trung đội do Hi Ba là đại đội trưởng, Tử Văn Thành là trung đội trưởng Lôi hệ trung đội, Thủy Hàn là trung đội trưởng Phong hệ trung đội, Thiết Liệt là trung đội trưởng Thổ hệ trung đội, Dương Nhâm, thành viên quang hệ tiểu tổ là trung đội trưởng Quang hệ trung đội, Uy Kiệt Khắc là trung đội trưởng Thủy hệ trung đội, A Húc là trung đội trưởng Hỏa hệ trung đội, 14 lão đội viên còn lại đảm nhiệm trọng trách lớp trưởng. Trong đó Lôi hệ 4 người một ban, tổng cộng có 60 người. Phong – Hỏa – Thổ – Quang, 4 hệ mỗi hệ hai người một ban, tổng cộng 30 người. Thủy hệ hai người một ban, tổng cộng 20 người.
Đối với việc thành lập Hỏa hệ trung đội, Lưu Vân đã trải qua mấy phen suy nghĩ, lo lắng hỏa hệ cao cấp ma pháp có uy lực thật lớn, sơ cấp ma pháp thì yếu, cuối cùng Lưu Vân quyết định từ bỏ việc việc nghiên cứu hỏa hệ sơ cấp ma pháp tác chiến, tạm thời không tiến hành ma pháp huấn luyện.
Khi lão Tạp hỏi Lưu Vân: Hỏa hệ trung đội có tác dụng gì trong tương lai, Lưu Vân cười nói:”Bí mật!”
Kì thật trong lòng Lưu Vân đã có ý tưởng, nếu như thành công, hỏa hệ trung đội sẽ trở thành “đòn sát thủ” trong tay hắn. Nhưng cũng lo lắng cái ý tưởng này có thể đem lại hậu quả nghiêm trọng. Hắn vẫn do dự không quyết, không thể làm gì khác hơn là tạm thời cho hỏa hệ không tập luyện ma pháp.
Thủy Linh Nhi đứng ở phía xa xa, nhìn tất cả phát sinh trước mặt, trong lòng dâng lên hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ.
Trong quá khứ, hắn trong mắt nàng vốn là mộ kẻ xấu xa, một kẻ quý tộc ăn chơi trác táng. Còn hiện tại hắn là ánh mặt trời, trên người tràn ngập sự chững chạc cùng khí tức nam nhân.
Trong quá khứ, hắn suốt ngày nhàn rỗi chơi bời lêu lổng, hiện tại hắn làm những việc khiến cho nàng cùng rất nhiều người hoàn toàn không hiểu, hơn nữa đôi khi còn rất cảm động.
Nàng không rõ, cùng là một người, trước sau lại khác nhau đến thế. Vì vậy nàng không thể tin được, thậm chí không dám tin rằng Lưu Vân trước mắt này chính là người từng làm nhục nàng.
Đối với việc Lưu Vân quyết định để Thủy Hàn đảm nhiệm chức vụ trung đội trưởng Phong hệ trung đội, nàng phản đối, cũng trực tiếp hướng Lưu Vân nói điều này. Nàng nghĩ đệ đệ tiến vào học viện học tập cũng chỉ là hứng thú nhất thời, nàng cũng không nguyện ý Thủy Hàn trở thành một thành viên của Lưu Vân vệ đội, lại càng không nói đến việc đảm nhận chức vụ.
Sau khi nói chuyện với Lưu Vân, nàng lại nhượng bộ.
“Thủy cô nương, Thủy Hàn đã lựa chọn tập võ, như vậy hắn tuyệt đối không muốn cả đời có cuộc sống bình thường. Trải qua kinh nghiệm càng làm cho hắn có hy vọng trở thành một người cường đại, một người nam nhân. Chỉ có đặt trách nhiệm trên vai hắn, hắn mới có động lực phấn đấu, mới có thể chính thức trở thành một nam nhân.”
Lưu Vân khi nói những lời này, nhấn mạnh và “trách nhiệm” của bản thân, làm cho trong lòng Thủy Linh Nhi rối bời, đầu óc choáng váng, vội gật đầu đồng ý với quyết định của Lưu Vân, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lần nữa chăm chú nhìn nam nhân đang đứng trên đài kia, lại hồi tưởng lại buổi tối hôm hắn bị thương, đột nhiên lộ ra vẻ uể oải cùng bất lực, trong lòng Thủy Linh Nhi đột nhiên xuất hiện một nghi vấn: “Hoa Phi Lệ kia là ai cơ chứ?”
Đi ở trên thao trường, nhìn tình hình thực tế trước mắt, Lưu Vân đột nhiên bật cười.
Mấy học viên đang đứng ở đó, giữa đầu gối mang một cành cây nhỏ, tất cả đang dùng lực ép chặt, cố gắng không để cho cành cây nhỏ rơi xuống.
Lưu Vân nhớ tới lần đầu tiên lớp trưởng làm khổ bọn hắn, bắt tân binh bọn hắn kẹp quả trứng vào giữa hai đầu gối. Lúc ấy hắn cảm giác được các lão binh này có chút quái dị, không ngờ hoàn toàn là biện pháp thu thập tân binh.
Đợi đến khi Lưu Vân trở thành lão binh, bắt đầu biến đổi đa dạng các trò thu thập tân binh, hắn mới hiểu được: “Nơi quân doanh này thật tà môn, lão binh đem tân binh huấn luyện càng tàn nhẫn, cuối cùng tình cảm lại càng sâu đậm.
Mỗi một lão binh xuất ngũ, nhìn các tân binh ôm lão binh khóc rống lên, Lưu Vân cảm giác được người đó đang nói: “Lớp trưởng, ngươi đi, chúng ta rất nhớ ngươi, ai sẽ chỉnh lý chúng ta bây giờ a!”
Chứng kiến Lưu Vân đi tới, các lão đội viên đang giáo huấn tân binh có chút mất tự nhiên.
Lưu Vân chỉ khẽ gật đầu rồi cười với hắn, để cho hắn thêm cố gắng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện