[Dịch] Dị Giới Quân Đội

Chương 11 : Nhân hình ma thú

Người đăng: 

Tử Văn Thành nguyên vì bằng hữu lãnh khốc mà mang tiếng xấu. Đảo mắt lại hai tháng thời gian trôi qua. Hôm nay Lưu Vân tiến hành kiểm nghiệm thành quả huấn luyện đội viên, Lưu Vân cảm giác được một cỗ hơi thở quân nhân mãnh liệt từ bọn họ. “Xem ra cố gắng của ta quả nhiên có hiệu quả.” Lưu Vân thầm nghĩ, ánh mắt bình tĩnh nhìn khuôn mặt của mỗi hộ vệ. Các đội viên ngang nhiên đứng, ánh mắt dũng cảm nhìn hắn. “Tử Văn Thành, Thiết Liệt ... ...” Đi tới trước mỗi một gã đội viên, Lưu Vân đều nhớ kỹ tên, sau đó nhẹ nhàng đánh một quyền trước ngực họ. Một quyền này tựa hồ có chứa lực lượng thần kỳ, làm cho trong lòng các đội viên đều dấy lên ý nghĩ: Vì người trước mặt này, ta có thể chết! Một lần nữa đứng ở trước hàng ngũ này, Lưu Vân tuyên bố nội dung huấn luyện mới. “Tốt lắm, từ trên người các ngươi ta đã thấy được dũng khí, lực lượng cùng sự tự tin, thấy được khí chất thuộc về quân nhân. Để cho các ngươi cảm nhận được sự tàn khốc của chiến tranh, chiến đấu trong huyết tinh, từ hôm nay trở đi ta mang các ngươi tiến vào ma thú sâm lâm, bắt đầu 15 ngày huấn luyện sinh tồn. “20 người chia làm hai tiểu tổ, Hi Ba cùng Tử Văn Thành, mỗi người các ngươi dẫn theo một tổ. Không có thực vật, không có vũ khí, các ngưoi chỉ có thể dựa vào hai tay, thân thể, đầu óc cùng những người bên cạnh. Ma thúc chính là địch nhân của các ngươi. Ta chờ mong khi các ngươi đối mặt với địch nhân sẽ có những màn trình diễn đặc sắc. Ta phải nhắc nhở các ngươi là, sau khi tiến vào ma thú sâm lâm, các người lúc nào cũng đối mặt với sự uy hiếp của tử vong, tính mạng của mỗi người các ngươi đều phó thác cho huynh đệ cùng tổ, dưới bất cứ tình huống nào cũng không cho phép bỏ rơi đồng đội của mình!” Ma thú sâm lâm ở phía Tây bắc mục trường, vốn là bên ngoài của tinh linh sâm lâm. Trong rừng có vô số ma thú, mặc dù đa số ma thú là thấp giai cùng trung giai, nhưng đối với loài người mà nói vãn là tương đối nguy hiểm. Nhưng ma tinh thạch trên người những ma thú này đối với loài người mà nói chính là ánh vàng rực rỡ của kim tệ, hấp dẫn vô số mạo hiểm giả cũng dong binh tiến vào ma thú sâm lâm. Mà chủ ý tiến hành huấn luyện sinh tồn trong ma thú sâm lâm, do một già một trẻ âm hiểm, dưới tình huống khẩn cấp về kinh tế mà nghĩ ra. “Tiểu Vân, khoảng thời gian huấn luyện này đã đem ma tinh thạch tiêu hao gần hết. Ngươi không đi mua thêm sẽ không thể nào tiếp tục tiến hành huấn luyện.” “Đại thúc, người thật sự không còn sao?” Lưu Vân đào bới tìm kiếm trong phòng lão Tạp một hồi lâu mà không thu hoạch được gì, nổi giận hỏi. Trở mình đưa mắt nhìn một cách xem thường, lão Tạp nhanh chóng ném một cái thiểm điện thuật lên đầu Lưu Vân. “Tiểu tử thúi, ta tiêu hết toàn bộ tài sản cho ngươi, ngươi lại còn dám hoài nghi ta.” “Không phải, không phải. Là ta sợ lão trí nhớ không tốt, quên mất mình để ma tinh thạch ở đâu, không phải là lãng phí sao.” Lưu Vân sờ sờ kiểu tóc mới của mình, ngượng ngùng nói. “Nhưng mà đại thúc à, ta hình như không mua nổi a. Hai mươi mấy ma tinh thạch, phải có 100 kim tệ! Ta có 5000 kim tệ, mấy ngày nay chi tiêu chỉ còn có hơn 1000. Như vậy không đủ sống, ta đang nghĩ biện pháp a.” “Vậy ngươi đi giết ma thú lấy tinh thạch đi. Nơi này cách ma thú sâm lâm không xa, một ngày giết mấy chục đầu ma thú, cũng đủ dùng.” Lão Tạp thuận miệng nói. “Giết ma thú?” Trong mắt Lưu Vân hiện lên ánh sáng. “Cái chủ ý này không tồi chút nào.” Lão Tạp vô tâm nói một câu như vậy liền quyết định vận mệnh thê thảm của các đội viên. Lưu Vân quyết định toàn bộ đội thực hiện một khóa huấn luyện sinh tồn. Bên ngoài ma thú sâm lâm cấp bậc mặc dù không cao nhưng đối với những đội viên không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu mà nói thì sự nguy hiểm vẫn tương đối cao. Thực tế như vậy, Lưu Vân quyết định bắt đại ma pháp sư Tạp Tư Lạp làm nhiệm vụ bảo tiêu, thù lao tạm thời không tính, khiến cho lão Tạp tự mắng chửi mình vì tội nhiều chuyện. Trước khi tiến vào ma thú sâm lâm, lão Tạp cùng Lưu Vân tổ chức một khóa huấn luyện cho các đội viên. Lão Tạp chủ yếu dạy bọn hắn như thế nào phân biệt cấp bậc ma thú, các hệ, phương thức công kích, như thế nào để phán đoán thực vật, động vật, dã quả, nguồn nước thức ăn có độc, như thế nào phát ra tín hiệu ma pháp cứu viện. Lưu Vân thì dạy bọn hắn làm sao ở trong rừng rậm phán đoán được phương hướng, xác định vị trí bản thân, tính toán thời gian, như thế nào bảo vệ bản thân, cách cắm trại trong rừng rậm, phân công công việc cho mọi người. Mọi người đều nghe rất chăm chú, nhưng khi chương trình học chấm dứt, lão Tạp cùng Lưu Vân lại nói một câu làm cho bọn họ thiếu chút nữa phát điên. “Những thứ có thể ăn mà ta vừa nói, ta phần lớn chưa có ăn qua, có tác dụng phụ hay không mọi người phải ăn mới biết được.” Lão Tạp nói như thế. “Ma thú sâm lâm ta căn bản chưa có đi qua cho nên những điều dạy mọi người không nhất định dùng được, mọi người tốt nhất là hãy dựa vào chính mình.” Lưu Vân nói như thế. Để gia tăng độ khó của huấn luyện, Lưu Vân quy định đội viên không được dùng ma pháp, chỉ mang theo hai khối tinh thạch là lôi hệ tinh thạch dùng để phóng thích lôi điện thuật cầu cứu và thủy hệ tinh thạch dùng để chữa thương. Sau lại có đội viên vụng trộm mang theo tiểu hỏa cầu để nướng thịt, nhưng mới đốt được trong chốc lát đã bị lão Tạp mang theo mưa to tới dập tắt. Lúc đầu tiến vào rừng rậm, tâm tình của tiểu đội Hi Ba rất tốt, cảm giác như mình đi tới chỗ du lịch. Đại thụ chọc trời, trên mặt đất nở rộ các loại hoa dại không biết tên, các loại dã quả đủ màu sáng chói, tùy ý có thể thấy được. Ánh mắt trời xuyên qua lá cây chiếu xuống khu rừng, các tiểu động vật trong rừng vui sướng nhảy ra chạy trốn. “Mọi người không nên buông lỏng cảnh giác!” nhìn đội viên phấn khích, chỉ đằng đông, ngó đằng tây, Hi Ba cao giọng nói. “Đây mà là ma thú sâm lâm sao?” Hi Ba lắc đầu, hắn cảm giác được có gì đó không đúng. “Tạp đại sư nói loại dã quả này có thể ăn, xem ra muốn tìm cái để ăn rất dễ dang a.” A Húc không biết từ chỗ nào hái được chút dã quả, nhìn qua màu sáng chói, rất là mê người. Vài giây sau mọi người liền phát hiện tác dụng phụ theo như lời lão tạp nói. “A Húc, ngươi vẫn mang theo vỉ nướng sao?” Uy Kiệt Khắc nhìn A Húc từ phía xa, kinh ngạc hỏi. “Lợi hại thật, dưới sự lục soát của đội trưởng còn có thể giấu được thừ đồ tốt như vậy.” Mọi người không khỏi nhìn về phía A Húc, còn A Húc lại đưa ngón tay lên miệng mình, phát ra một tràng “y y a a”. “Mọi người không nên ăn bậy bạ đồ vật này nọ, xem ra đây là tác dụng phụ mà Tạp đại sư đã nói a!” Hi Ba cẩn thận nhìn môi A Húc, nói với mọi người. Kế tiếp các ma thú bắt đầu biểu diễn, càng làm cho mọi người mở rộng tầm mắt. “Oa, một con gà rừng thật xinh đẹp.” Giọng nói còn chưa có dứt, một gã đội viên liền bị “Gà rừng” phun ra hỏa diễm nướng khiến mùi thịt bốc lên. “Không phải chứ, thật sự có heo biết bay!” Một đội viên nhìn lên bầu trời, sợ hãi than. Lập tức tiêu diệt lão trư, cho nó một đạo thiểm điện thuật, khiến nó nổ đầu. “Chỉ có con thỏ này không nguy hiểm a.” Một gã đội viên trong lòng vẫn còn sợ hãi thầm than mình xem ra may mắn. “Tiểu thỏ tử” giơ chân lên, một dòng nước từ hông nó bắn ra đem hắn biến thành một cây băng lớn. Cứ như vậy ngày thứ nhất trôi qua, Hi Ba cùng tất cả đội viên tiểu đội đều bị đói bụng, lo lắng đề phòng bị ma thú đánh lén. Lần đầu tiên đối mặt với ma thú, trong lòng các đội viên trẻ tuổi đều khó có thể vượt qua sợ hãi. Cho dù hắn có đủ lực lượng để giết chết ma thú trước mắt nhưng đối với sinh vật đáng sợ này, bọn họ phát huy không nổi nửa phần lực lượng, chỉ có thể quyết đoán lựa chọn chạy trốn. Ban đêm, sau khi phái ra hai gã đội phụ trách cảnh giới, nhóm Hi Ba nằm xuống dưới một cây đại thụ. Một ngày trôi qua, tất cả mọi người đều cảm giác thể lực tiêu hao nghiêm trọng. Nhìn lên những ánh sao lóe lên trên bầu trời, mặc dù rất mệt mỏi nhưng không ai có thể ngủ ngay. “Đội trưởng, cứ trốn như vậy không phải biện pháp a.” Một gã đội viên nhẹ giọng nói. “Những ma thú này thật tiểu nhân, lại kết thành nhóm, nhiều quá, chúng ta giết không hết.” Một đội viên thở dài nói. “Còn có những tác dụng phụ của những thứ ăn được mà lão Tạp nói, hơn phân đều đã ăn và có xuất hiện vấn đề.” Một ngày đã có hai người đau bụng tiêu chảy, hai người sưng mồm, một người không nói được. “Hy vọng sinh tồn ở trong tay chính chúng ta.” Hi Ba nhớ tới lời Lưu Vân nói, lớn tiếng nói. “Đừng quên đội trưởng đã nói qua! Ngày mai tất cả chúng ta đều cố gắng lên.” Chỉ là ngày thứ hai, vận khí của các đội viên tựa hồ cũng không có khá hơn, mới bắt đầu đã chạy trối chết. Vài ngày trôi qua, quần áo của Hi Ba cùng thủ hạ đều rách nát, hình dung tiều tụy, trông giống dã nhân. Lần lượt bị thương, lần lượt chạy trối chết, lần lượt chịu đói, rốt cuộc ở trong tuyệt cảnh này đã giúp những người tuổi trẻ bạo phát. Trong một lần bắt được một đầu ma thú, bị máu tươi thấm đẫm toàn thân, cũng dưới tình huống đói quá, các đội viên bắt đầu ăn sống nuốt tươi. Các đội viên chẫm rãi thích ứng loại trò chơi liệp sát này. Sau đó ma thú sâm lâm xuất hiện hai mươi ma thú hình người, lấy giết chóc các ma thú nhỏ yếu khác làm vui. Tay Hi Ba phong tỏa cổ họng phong lang, bốn gã đội viên cầm lấy chân phong lang, “phanh” một tiếng nhỏ, phong lang bị giết sống thành 5 khối. Một trận máu huyết từ trên trời rơi xuống, ướt đẫm trên người 5 người. “Chưa từng nghĩ tới có một ngày ta sẽ dùng phương thức như thế này để giết chết một đầu ma thú, lấy tinh thạch.” Một quyền đập bể đầu sói, Hi Ba từ đống huyết nhục mò lấy một đê giai phong tinh thạch, cất vào trong hầu bao mình. “Đuổi giết ta, lão tử cắn chết ngươi!” Bắt tay vào gặm thịt lang, mang theo mùi máu tươi ấm á, A Húc hung hăng nói. Quá đói làm cho hắn căn bản quên đi đây là một khối thịt ma thú sống. “A Húc, ngươi cảm giác ta giống cao giai ma thú không?” Tử Văn Thành nhồm nhoàm nhai thịt lang hỏi, thuận thế dùng một tay khác lau máu trên mặt A Húc. “Giống giống giống! Thật ghê tởm, cho dùng có hai khối tinh thạch, một khối để cầu cứu, một khối dùng để chữa thương, giết ma thú cũng không được sử dụng tinh thạch, buộc chúng ta phải ăn thịt sống.” A Húc gật đầu, oán giận nói. “Đúng vậy, đúng vậy, đội trưởng cùng lão tạp rất độc ác.” Các đội viên cũng lên tiếng tỏ vẻ đồng ý. Trong rừng rậm ngẫu nhiên gặp phải khách du lịch đến đây nghỉ ngơi là Lưu Vân và lão Tạp. Lão Tạp đang dùng hỏa hệ ma pháp nướng thịt, còn Lưu Vân thì nằm ở lều vải, uống rượu ngon, ăn thịt nướng. Thấy như vậy ,trong tâm mỗi đội viên đều có một bóng ma thật lớn, mỗi người đều nhìn về phía hai người với ánh mắt hàm chứa sự bi phẫn, dẫn đến trực tiếp làm cho nhiều ma thú tử vong để giải tỏa. “Hắt xì!” Lưu Vân hắt xì hơi. “Mẹ kiếp, tên tiểu thỏ tử nào lại vừa mắng lén sau lưng ta. Không phải ta chỉ mang theo cái lều vải, uống chút rượu, ăn ít thịt thôi sao. Đám tiểu tử này nhìn thấy hình dáng của ta sao giống như thấy kẻ thù giết cha quá vậy. Ôi, giết nhiều ma thú, sát khí quá nặng rồi.” “Đại thúc, người đừng có đứng đó ngắm cảnh nữa, đi xem giúp bọn tiểu thỏ tử đi.” Lưu Vân ra khỏi lều vải kêu lên, rồi lại xoay người đi vào ngủ. “Lão thật là vất vả a, người trẻ tuổi lại thật có phúc khí.” Lão tử mặc dù có chút tâm tình nhưng vẫn bay lên tìm nơi các đội viên đã đi. Đối với phương pháp huấn luyện mới mẻ này của Lưu Vân, lão Tạp càng ngày càng bội phục. Mặc dù mới nhìn không có hiệu quả gì đặc biệt, nhưng thời gian dài, mỗi một người đều có sự thay đổi. Khí chất, sự tin tưởng, lực lượng, can đảm, lão Tạp thấy được trên người các đội viên có nhiều sự biến hóa. Lúc này đây tại hành trình ở ma thú sâm lâm càng làm cho hắn thấy được một đám thanh niên thiện lương, dưới ý chí muốn sống đang biến thành ngang bướng, bạo lực, cả người tản mát ra mùi máu cùng dục vọng giết hóc. “Người nhát gan, suốt ngày bị máu tươi thấm đẫm cũng sẽ có dục vọng giết chóc.” Đây là theo như lời Lưu Vân nói. Ngải Phật Sâm, Khắc Lị Á, Ốc Khắc, ba người khi gặp phải đám người Hi Ba đều tưởng rằng mình đang gặp gỡ một đám ma thú hình người. Ngay lúc bọn họ mới thoát khỏi sự đuổi giết của một đầu hỏa vân thú, chưa hết kinh hồn thì gặp phải tiểu tổ Hi Ba, tận mắt thấy mấy huyết nhân này giết chết một đầu phong lang, sau đó ăn sống thịt phong lang. Hỏa vân thú là loại cao cấp ma thú đáng sợ nhất trong ma thú sâm lâm, là cao cấp hỏa hệ ma pháp sư, cũng có năng lực công kích vật lý cường đại, tương đương với ma vũ song tu, thực lực chẳng kém một gã trung cấp kiếm sư. Làm cho ba người sơ cấp kiếm sư mặc dù có sức đánh một trận, nhưng khó lòng phòng bị hỏa hệ ma phá, khiến cho bọn họ chịu nhiều đau khổ, cuối cùng chạy trối chết. Sau khi biết rõ những người này không phải là ma thú, từ khiếp sợ khôi phục lại tinh thần, Ngải Phật Sâm đem chuyện Hỏa Vân thú nói cho bọn họ biết, để cho bọn họ coi chừng. Vì vậy Hi Ba quyết định phóng ra ma pháp cầu cứu. Đối mặt với một đầu ma thú như vậy, hắn sợ khi ma pháp còn chưa kịp phóng thích người bên mình đã rơi rụng vài mống. Khi Tạp Tư Lạp đem tin tức này nói cho Lưu Vân biết, huấn luyện sinh tồn đã tiến hành 13 ngày rồi, Lưu Vân quyết đoán kêu gọi các đội viên chuẩn bị rút lui quay về. Mỗi đội viên đều lĩnh ma tinh thạch cần dùng của mình, để phòng khi có tình huống ngoài ý muốn phát sinh. Khi sắp rời khỏi ma thú sâm lâm, đoàn người Lưu Vân lại lần nữa gặp ba người Ngải Phật Sâm, còn có Hỏa Vân thú đáng sợ nọ. Khắc Lị Á cùng Ốc Khắc bị hỏa vân thú đánh cho trọng thương nằm trên mặt đất. Mà Ngải Phật Sâm vì cứu đồng bạn cũng dùng hết toàn lực lôi kéo hỏa vân thú. Đối với ba người mà nói, tử vong đang giáng xuống, bất quá là vấn đề thời gian mà thôi. “Đội trưởng, là võ sĩ kia nói cho ta biết tin tức hỏa vân thú.” Chỉ chỉ ma thú đang truy sát Ngải Phật Sâm, Hi Ba nói. Ánh mắt của hắn cũng nói cho Lưu Vân biết hắn muốn cứu bọn họ. “Đại thúc, ngươi có thể đối phó nó không?” Lưu Vân không muốn trước mặt người ngoài bại lộ tin tức bí mật chi bộ đội này, vì vậy hỏi Tạp Tư Lạc ở phía sau. “Cái này... ...chỉ cần khi tiếp cận nó, các ngươi có khả năng giúp ta ngăn cản là được. Bởi vì loại quái thú này có tốc độ quá nhanh.” “Kết trận, cứu người. Lão Tạp thu hút nó lại đây, thổ hệ tiểu tổ chuẩn bị bẫy rập, quang hệ chuẩn bị thủ hộ ánh sáng, lôi hệ tùy theo đại thúc công kích. Thủy hệ chú ý người bị thương.” Thi ân cứu người, tư tưởng này đã có từ lâu, khiến cho Lưu Vân quyết đoán hạ lệnh. Một đạo thiểm điện thuật đánh vào trên người Hỏa vân thú, lập tức bốn đạo điện quang hiện lên. Hỏa vân thú rống lên một tiếng đau nhức, nhằm hướng Lưu Vân vọt tới. Lão Tạp sau khi phóng ra thiểm điện thuật đầu tiên lập tức chuẩn bị cao cấp ma pháp. Thổ hệ tiểu tổ chế tạo bẫy rập mặc dù không vây được Hỏa vân thú nhưng lại cản phần nào bước tiến của nó, làm cho nó bị thiểm điện thuật đánh trúng. Nó tức giận rống lên, rốt cuộc sau khi vừa tới gần lại gặp phải thủ hộ ánh sáng. Sau khi phá được bốn đạo thủ hộ ánh sáng phi tới, lôi điện không ngừng công kích làm cho nó có vô số vết thương. “Lôi thần chi nộ!” Tạp Tư Lạp đã hoàn thành ngâm xướng, quát khẽ một tiếng, lôi điện đánh trúng người hỏa vân thú khiến cho nó rên lên một tiếng, ngã xuống mặt đất. Lưu Vân chạy tới đâm vào trái tim nó. Tấn công hỏa vân thú, Lưu Vân hộ vệ đội viện lần đầu tiên hoàn thành ma pháp thực chiến phối hợp. Trận chiến đấu này cũng làm cho Lưu Vân thấy được hy vọng thực hiện ý tưởng ma pháp của mình, cùng với viễn cảnh tươi sáng trong tương lai. “Oa, đêm nay có mỹ vị để ăn, lại còn có cao cấp tinh thạch.” Lão Tạp gỡ ma tinh thạch từ trên người Hỏa Vân thú xuống, vừa chỉ huy mọi người nâng thi thể hỏa vân thú mang đi. Thủy hệ tiểu tổ dưới sự chỉ huy của Lưu Vân, bắt đầu tiến hành trị liệu cho Khắc Lị Á cùng Ốc Khắc đang bị trọng thương. Ngải Phật Sâm đang chìm trong khiếp sợ. Trong trí nhớ của hắn, chưa từng gặp qua có người sử dụng ma pháp như vậy, lại càng không có gặp qua nhiều ma pháp sư cùng nhau chiến đấu như vậy. Hơn nữa tất cả đều dùng sơ cấp ma pháp. Mặc dù đó là sơ cấp ma pháp, lực sát thương cũng không lớn, nhưng sự phối hợp hoàn mỹ đem lại hiệu quả cao, đại biểu cho một phương thức hoàn toàn mới để sử dụng ma pháp. Biểu hiện người sáng tạo là thiên tài. “Các hạ, đồng bạn của ngươi đều bị thương, ngươi muốn chúng ta trợ giúp chứ?” Lưu Vân hỏi, rốt cuộc cũng làm hắn thức tỉnh. “Tôn kính các hạ, cảm tạ ân cứu mạng của ngài. Tại hạ là Ngải Phật Sâm, bị thương chính là động bạn của ta, Khắc Lị Á cùng Ốc Khắc.” Ngải Phật Sâm ý thức được người trước mắt này là người đứng đầu, vội vàng nói đa tạ. “Chỉ là tiện tay, không cần phải cảm ơn. Tại hạ là Lưu Vân Khải Đức, cám ơn các ngươi đã cảnh báo.” Lưu Vân đánh giá thanh niên trước mắt, đưa tay nắm lấy tay Ngải Phật Sâm. Ngải Phật Sâm ước chừng 24, 25 tuổi, khuôn mặt anh tuấn, vốn là cùng tuổi nhưng gương mặt chững chạc, cương nghị, trên người toát ra khí tức vũ giả cường đại. “Nếu như có thể, ta muốn các ngươi giúp ta mang đồng bạn bị thương ra, rời khỏi sâm lâm ta sẽ có biện pháp.” Ngải Phật Sâm nhìn đồng bạn bị thương, hướng Lưu Vân nói. “Mục trường của ta cách nơi này không xa, nếu như không chê, các ngươi có thể tạm thời đến đó nghỉ ngơi.” “Vậy thật sự cảm tạ!” Đoàn người mang theo hai người bị thương rời khỏi ma thú sâm lâm. Trên đường đi Lưu Vân biết Ngải Phật Sâm là người Tây Tư vương quốc, nguyên vì tránh cừu nhân mà tiến vào Hỏa Vân đế quốc, lần này cùng đồng bạn tiến vào ma thú sâm lâm chủ yếu là liệp sát một số ma thú lấy tinh hạch, kiếm chút tiền duy trì cuộc sống. Chỉ là Lưu Vân có chút không rõ, ba người đều có thân phận sơ cấp kiếm sư, người nguyện ý mời chào khẳng định rất nhiều, tại sao lại còn muốn sống bôn ba đây. Ngải Phật Sâm giải thích, bởi vì cừu gia thế lực quá lớn, bản thân mình một khi lộ diện rất có thể phải chịu đuổi giết, hơn nữa đồng bạn mình cũng bị liên lụy. Cảm giác được trong giọng nói Ngải Phật Sâm có sự bất đắc dĩ cùng bi phẫn, Lưu Vân không tiếp tục hỏi nữa, bởi vì chính bản thân hắn cũng không muốn nghĩ tới chuyện thương tâm trước đây. Ngải Phật Sâm kì thật rất muốn hỏi về tình huống trận chiến vừa rồi, nhưng cuối cùng cũng không có mở miệng. Trở lại mục trường, đã là hoàng hôn. “Các huynh đệ, đêm nay các ngươi có thể nghỉ ngơi thoải mái! Uống rượu bát lớn, ăn miếng thịt lớn, hưởng thụ vinh quang còn sống từ ma thú sâm lâm trở về! Còn có, mang ra những thứ tốt nhất để khoản đãi các khách nhân của chúng ta! Giải tán!” Lưu Vân lớn tiếng nói với mọi người. “Oa!” Phía sau vang lên tiếng hoan hô, mọi người giống như những con thỏ vui sướng tan ra. Đa số mọi người hướng dòng sông nhỏ chạy tới, vội vàng tẩy rửa mùi máu tươi trên người. “Tiểu Vân, buổi tối nay ngươi phải giúp ta nấu ăn. Ta cảm giác được kỹ thuật nướng thịt của ta thủy chung vẫn không bằng ngươi.” Vỗ vỗ vào thi thể Hỏa vân thú, lão Tạp tựa hồ lại nghĩ tới mỹ vị khi Lưu Vân nướng, nhịn không được nuốt nướng miếng đánh ực một cái. Mặc dù Lưu Vân tận tâm dạy lão nhưng lão Tạp cảm giác được trình độ mình còn kém quá xa. “Đại thúc, ta đã nói cho ngươi, đừng dùng ma pháp hỏa diễm nướng, cần phải dùng thán hỏa (than củi), ngươi lại không tin.” Lưu Vân đã đem toàn bộ kỹ thuật nướng thịt kiếp trước truyền cho lão Tạp, nhưng mùi vị lão Tạp nướng ra, mùi vị có chỗ khiếm khuyết. Lưu Vân đưa ra kết luận là vì lão Tạp dùng ma pháp hỏa diễm nướng thịt, giống như dùng gas nướng thịt nướng. Về phần đạo lý làm sao, hắn cũng không biết. Một đại ma pháp sư dùng ma pháp nướng thịt, một đám võ si sơ cấp ma pháp sư, một chủ nhân hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo, ngông nghênh, đây là địa phương gì, lại có một đám người này, Ngải Phật Sâm hoàn toàn mê mang.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang