[Dịch]Dị Giới Phiêu Lưu Ký - Sưu tầm
Chương 7 : Ngoại truyện 1 : 47
.
Ta là một cô nhi.
Sơ nói với ta là thấy ta được đặt trước cổng cô nhi viện, trên người lại không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào, trông rất đáng thương, nên đem ta về nuôi. Sau một thời gian không có ai đến nhận ta, ta liền cứ vậy trở thành một thành viên của cô nhi viện.
Ta an an ổn ổn lớn lên trong sự bảo bọc của các Sơ, cho đến lúc có thể nhận thức được liền quyết định, thôi cứ coi như mình từ tảng đá chui ra đi. Bản thân ta cũng thấy như vậy rất ổn, không giống như một vài thành viên khác, sống chết cũng nhất định phải tìm được thân nhân của mình. Mỗi khi gặp một kẻ như vậy, ta đều rất muốn cười vào mặt hắn, nói với hắn rằng, cha mẹ ngươi bỏ rơi ngươi như vậy mà vẫn muốn tìm họ, người thực con mẹ nó có bị ngu hay không ?
Ta ở đây cũng không có nhiều bạn bè, có lẽ bởi bản thân ta không thích hợp với họ. Hơn nữa, quanh năm đều có rất nhiều hộ gia đình đến xin con nuôi, nên những đứa trẻ tinh anh tầm tuổi ta đều đi hết cả, chỉ còn lại mỗi mình ta bơ vơ ở nơi này. Những đứa trẻ trưởng thành ở cô nhi viện cũng không nhiều, đều là thành phần ‘’tư chất quá kém, không thể nhận nuôi’’ như ta. Ta không thấy sốt ruột, không lo lắng, càng không tức giận. Dường như bản thân đang biến thành người vô giác.
Cô nhi viện rất lớn, vì vậy nên các Sơ rất khó khăn trong việc coi sóc chúng ta, chỉ riêng việc nhớ tên thôi đã là một cực hình. Do đó, chúng ta được đánh số thứ tự, tạo điều kiện dễ dàng hơn cho các Sơ trong việc quản lí, ta cũng không phàn nàn về việc đó.
Số thứ tự của ta là 47.
Con số đó gắn liền với ta suốt 18 năm, cho đến khi ta trưởng thành, cũng là lúc ta phải rời khỏi cô nhi viện.
Ta có 2 lựa chọn, một là ở lại làm việc cho các Sơ, hoặc rời khỏi đây.
Thường thì những kẻ vốn chẳng có gì nổi bật như ta sẽ chọn ở lại, nhưng ta thấy gò bó lắm, vậy nên ta chọn rời đi.
Ta có quyền tự đặt một cái tên.
Thật ra ta cũng không hứng thú lắm, tùy tiện chọn tên có vẻ hay dùng, mà là gì thì ta quên mất rồi. Vậy đấy.
Trừ tên ra, ta cái gì cũng không có.
Khoảng thời gian đó thật sự rất khó khăn.
Ta cái gì cũng làm, từ sáng tới đêm, đến cả thời gian ngủ cũng chẳng có. Sống hết mức tiết kiệm, cảm tưởng như ăn mày còn khá hơn ta vậy.
Cứ thế được vài năm, ta cuối cùng cũng có thể thoải mái hơn một chút. Có lẽ ta nên tự thưởng cho mình cái gì đó.
Đúng lúc này sản phẩm game thực tế ảo đầu tiên ‘‘Bá Vương’’ với độ chân thật 60% lại đang làm mưa làm gió trên thị trường, ta liền chi ra một nửa số tiền dành dụm được mua về.
Nghĩ lại, khi ấy ta ngu thật.
Nhưng không ngờ, lần chơi ngu ấy lại thay đổi cuộc đời ta.
Tên đăng nhập của ta là 47.
Ta không thích tham gia vào tổ đội, cũng không thích những bãi quái đông người, cho nên ta luôn cô độc. Ngoài đời cũng thế.
Bất quá có một chút khác so với thực tại là, ta ngày càng mạnh hơn trong game, và ta thích cảm giác ấy. Cảm giác vui sướng khi nhân vật của mình tăng cấp, học được một kĩ năng mới, hay đánh bại một con Boss tưởng chừng như bất bại, cũng đủ để một kẻ vốn chẳng bao giờ có cảm xúc với bất cứ thứ gì như ta mà nói, là một bước tiến lớn.
Nhưng cuộc chơi nào cũng đến lúc tàn.
Đến cái ngày mà ta đạt đến cấp cao nhất của game, level 150, ta phát hiện ra đã chẳng còn gì cho mình khám phá nữa. Nhàm chán.
Chẳng còn phải vất vả dụ từng con quái ra để solo, vì chỉ một cái huơ kiếm của ta cũng đủ để một bầy Hắc Ngục nằm la liệt. Không nghĩ đến quái ở tầng 18 lại yếu như vậy.
Cũng không cần phải vất vả nghĩ chiến thuật để giết Boss bất bại Vô Ảnh nữa, cứ lao lên và chiến thôi, vì giờ giết nó cũng chẳng tốn của ta bao nhiêu mồ hôi. Quên mất, trong game làm gì có mồ hôi kia chứ.
Do quá rảnh rỗi, một ngày đẹp trời nào đó ta liền quyết định, không săn quái được thì ta săn người chơi vậy. Cứ thế, ta trở thành một Player Killer ( kẻ đi giết người chơi khác).
Vì ta rất không thích giết kẻ yếu, vậy nên quyết định đến Quốc Hội, xem trong danh sách những kẻ nào là mạnh nhất. Thường thì cứ một thời gian người chơi phải đến Quốc Hội thông báo cấp độ, nhưng ta ghét nơi đông người, nên hết tân thủ cũng chưa bao giờ quay lại.
Hơi buồn một chút, kẻ mạnh nhất toàn sever mới có cấp 120.
Thảo nào mấy kẻ trên đường nhìn ta kinh dị như vậy, làm ta cứ tưởng trên mặt có dính nhọ chứ.
Ta mới có xuất hiện một lần trước đám đông, hôm sau trên diễn đàn đã có bài viết về ta rồi. Sau đó, cũng không biết vì sao nữa, ta trở thành người nổi tiếng.
Cũng không nghĩ rằng muốn nổi tiếng đơn giản như vậy.
Dường như game thủ nào cũng biết đến tên nhân vật của ta.
Thậm chí còn được nhà sản xuất game mời làm đại diện.
Tiền vào như nước, thậm chí tiền lương một tháng bằng cả năm trước kia ta làm việc quần quật. Ta trở thành huyền thoại, được coi là tấm gương sáng cho thế hệ game thủ noi theo. Sau đó công ty game bỏ ra một số tiền lớn mua nick của ta, ta sau một đêm liền trở thành triệu phú.
Thật là thay đổi đến chóng mặt.
Game trở thành một phần cuộc sống của ta. Trong game, ta hoàn toàn lột xác, đầy sức sống, đầy tham vọng. Chính ta cũng không ngờ bản thân có thể thay đổi đến như vậy. Ta đâu còn là một kẻ vô dụng, nhàm chán, tầm thường đến mức có thể tìm thấy ở bất cứ đâu nữa. Bởi vì trong game, ta là bất bại, là duy nhất. Ta quá yêu nó, cày ngày cày đêm, thậm chí ta trở thành một NEET*[NEET là từ viết tắt của cụm từ tiếng Anh "Not in Education, Employment or Training" (Không học hành, không việc làm, không đào tạo)] lúc nào không hay. Càng đi đến đỉnh cao của vinh quang, ta lại càng tham vọng, càng không muốn bị đánh bại. Ta được trọng vọng, được hâm mộ, thậm chí tôn thờ. ‘’47’’ trở thành biểu tượng của ta, thành nỗi ác mộng của những kẻ muốn chiến thắng ta.
Nhưng rồi ta cuối cùng cũng nhận ra, ta chỉ đang trốn tránh thực tại mà thôi. Ta phải dừng lại.
Nhưng không kịp.
Ta cuối cùng lại chết vì kiệt sức.
Nói kiệt sức nghe có vẻ đơn giản, thực ra là ta đã thức suốt 13 ngày liên tục để cày game, thử tưởng tượng xem, một người không ăn không uống đặc biệt không đi vệ sinh trong vòng 13 ngày thì làm sao mà sống ?
Đời quá đen.
Nếu thực sự được sống một lần nữa, ta nhất định sẽ tận hưởng nó.
Tác giả: Mình viết văn rất kém (nhưng vẫn thích viết), mong các bạn để lại góp ý hoặc nhận xét để bài viết của mình hoàn thiện hơn. Cảm ơn rất nhiều!
Thời gian ảo tưởng của ta cũng không được lâu, vì Mắt Quả Dưa đã mang quần áo ra.
Mặc quần áo vào, tùy tiện buộc tóc cao lên, đứng trước gương, ta cảm thán, cái khuôn mặt phi giới tính này quả thực quá là đẹp trai mà! Bổn cô nương cả đời cũng không ngờ rằng có ngày mình sẽ sở hữu khuôn mặt cực phẩm như này, ai ai, giờ bảo ta kết hôn với cái gương ta cũng chịu!!! Khụ khụ, hơi quá trớn rồi.
- Tiểu thư, đi thôi. - Mắt Quả Dưa này thỉnh thoảng như bà mẹ già, suốt ngày càm ràm. Nhưng dù sao ta cũng không bài xích, cảm giác “được” lải nhải bên tai này quả thật có chút mạc danh kì diệu.
Ta oai phong bước ra cửa, dù sao đây cũng là lần đầu ra mắt với thế giới này, phải thể hiện một chút. Ngẩng đầu, ưỡn ngực, đi phải có phong cách!
- Quên mất, tiểu thư người đừng có đi chỗ đó!!!
*Pẹp*
Cờ lờ gờ tờ?
Tiếng động này quá mức khả nghi, làm ta phải dừng ngay bộ dạng đầy phong cách lại, từ từ cúi xuống nơi vừa phát ra âm thanh kia.
Và vâng, bàn chân thon dài xinh đẹp kiều diễm của ta đã hạ cánh ngay xuống một “bãi mìn”, vâng, chính nó, nó chính là một “bãi mìn” ạ. Trong khi ta còn đang cố gắng nghĩ ra một thứ-gì-đó trông đen đen bẩn bẩn để tự thôi miên mình rằng đó thực sự không phải là chất thải của động vật thì Mắt Quả Dưa đã tự động phun 1 câu khiến cho hy vọng của ta ngay lập tức bị dìm hẳn vào “bãi mìn” kia:
- Là tiểu hoàng nhà nào đi bậy ta vẫn chưa kịp dọn……
Mắt Quả Dưa đáng thương hề hề nhìn ta, bất quá ta thấy nàng ta chính là đang cười vào cái bản mặt vốn chẳng được cho là tươi tắn lắm, nếu không muốn nói là đen sì này của ta. Ta có từng vô tình đọc được rằng, ở một số nơi mê tín trên thế giới, giẫm phải phân chó bằng chân trái nghĩa là chuẩn bị gặp may, nếu giẫm bằng chân phải thì sắp gặp phải điều bất hạnh. Khi đọc được điều này trên mạng, ta đã cười khinh bỉ mà cho rằng mê tín này thật vô nghĩa, vớ vẩn, chăng thể hiện được điều gì ngoài việc giảm đi sự kinh tởm khi ai đó lỡ ''va chạm'' với thứ bẩn thỉu như phân chó. Nghe có vẻ hơi lan man, nhưng điều ta muốn nói ở đây là, ta xin được rút lại mấy lời vô nghĩa ta từng nói. Cái này không phải mê tín, nó có thật.
Thật đấy, ứ đùa đâu.
Bằng chứng là hôm nay ta ra khỏi cửa bằng chân phải.
Bằng chứng là hôm nay ta gặp người mà ta vốn hoàn toàn chẳng hề muốn gặp.
Khi đó ta cùng Mắt Quả Dưa đang tản bộ trên đường, gặp một vài cư dân ở đây, ngẫu nhiên nói chuyện qua lại 1 chút. Nơi ta đang sống là một ngôi làng nhỏ thuộc Thú tộc, ngoài ta và nương ra thì ai cũng có tai cùng đuôi. Ban đầu ta cũng có thắc mắc về điều này, nhưng lại không tiện hỏi, nhỡ đâu bị nghi ngờ nhất định sẽ rất phiền phức, nên thôi. Ta rất lười giao tiếp, nên toàn là Mắt Quả Dưa nói thay cho ta, còn ta thì chỉ ậm ừ vài câu. Nội dung cũng chẳng có gì đặc sắc, chủ yếu là thương thế trên tay ta, rồi mấy cái việc-của-nữ-nhân gì đó mà ta chẳng thể nào hiểu được. Cũng có một số thì thân thiết nắm tay ta, cái gì mà hãy quên hoàng tử đi, đời còn dài, zai còn nhiều, không có lí do gì phải bi lụy như vậy. Ta lần đầu tiên được nhiều người quan tâm đương nhiên cũng có chút cảm động, trong lòng lại thầm mắng “ta” số sướng mà không biết hưởng, cuối cùng lại chết vì trai, thật là quá mức bi ai.
Lúc ta đang phiêu theo dòng cảm xúc thì bỗng nhiên Mắt Quả Dưa giật giật ống tay áo ta, ta ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì nàng ta hất hất mặt về phía trước, ra là có một người đang đi đến.
Mà thế thì liên quan gì đến ta? Ta cũng đâu có nợ tiền hắn?
Trong khi mặt ta vẫn duy trì tư thế " ngu toàn tập " thì kẻ đó đã đi tới, hoàn toàn lọt vào trong tầm mắt ta. Ta nghe có tiếng thì thào :
- Là tứ hoàng tử……
Người trước mắt bộ dạng cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, tai và đuôi màu đỏ vằn đen, một thân áo vải, bên hông là một thanh đại đao, tư thế hiên ngang sừng sững. Ta vuốt vuốt cằm, quả thực là…ừm….rất có…..ừm….. hương vị nam nhân. Trông khá tuấn tú, đáng tiếc, ngươi không phải gu của ta.
Ơ mà khoan?
Người này là tứ hoàng tử á?
Ta nghe nói, 10 ngày trước hắn, cha ta cùng một số nam nhân trong làng ra ngoài săn thú kia mà?
Thế hắn ở đây làm gì?
Chẳng lẽ đã về rồi?
Có nghĩa là….cha và nương cũng về luôn ?
Vậy là đi tong những ngày tháng vui vẻ bình an của ta rồi.
Đúng là một ngày xui xẻo mà !
Quay lại với tứ hoàng tử, ta vẫn luôn thắc mắc không biết một hoàng tử thì làm cái nồi gì ở cái ngôi làng hẻo lánh này, nhưng sau buổi gặp mặt ngày hôm nay thì ta đã hiểu, nguyên nhân quả thực có đào 18 đời tổ tông của ta cũng không tài nào nghĩ ra được.
Nguyên lai, tên của tứ hoàng tử là…….khụ khụ……ừm…………...Tứ Hoàng Tử……
Holy shit !!!!!
Cái tên quả thật con mẹ nó đặc sắc!
Khuôn mặt của ta hẳn là khó coi đến cực điểm, ta nhìn nhìn thanh thông tin trên đầu hắn, đúng là khóc không ra nước mắt.
Thế là ảo tưởng của ta về một câu chuyện tình lâm ly bi đát về một cô nương Ma Giáo thủ đoạn tàn ác với một hoàng tử kẻ thù tuấn mỹ phúc hắc đã tan thành mây khói, vì sao tất cả những chuyện đang xảy ra lại không hề theo dự tính của ta kia chứ !!!!!
Khụ, quay lại với Tứ Hoàng Tử, bộ dáng của hắn vô cùng vội vã, mồ hôi đầm đìa, bước đi như bay, thoắt cái đã đến trước mặt chúng ta. Trong lúc ta đang nghĩ ngợi nên xem đối xử với tình lang trong mộng của mình như thế nào thì hắn dường như lại chẳng thèm để ý đến ta, nhanh chóng thông báo đại khái rằng ma thú đột nhiên xuất hiện rất nhiều, yêu cầu những người có khả năng trị thương đi theo hắn, còn lại mau trở về nhà đóng cửa thả chó, rồi như bay rời đi. Ai ai, như vậy cũng tốt, ta cũng đỡ mất công suy nghĩ. Dù gì nhiệm vụ đại khái cũng coi như hoàn thành rồi, quay về vậy.
Ai mà ngờ được, một ngày bình thường như cân đường hộp sữa như thế, lại có biến chớ !!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện