[Việt Nam] Địa Ngục Thời Gian
Chương 23 : Đêm Kinh Hoàng (1)
.
- Tôi vốn không phải là người điều khiển thời gian.
- Không đùa đấy chứ?
Hoàng gật đầu vẻ chắc chắn.
-Vậy thì..lạ thật. Thế anh nhờ vào cái gì mà có thể cứu ta thoát khỏi phong ấn? Việc này chỉ có những Time Master mới có thể làm cơ mà. Ninh Sạn Yêu Nhiên thắc mắc.
-À, ra là vậy à. Giờ tôi mới biết đấy. Hoàng trầm ngâm. Được một lát như để tiêu hóa thông tin mới nhận được này từ Ninh Sạn Yêu Nhiên, hắn liền quay lại với chủ đề cũ: - Vậy vừa nãy những gì cô nói là thật không đùa à? Có gì làm chứng không?
- Không. Tin hay không thì tùy. Ninh Sạn Yêu Nhiên đáp gọn lỏn:- Ta vốn trời sinh có khả năng cảm nhận được tử vong của người khác. Yên tâm đi, anh sẽ không làm sao đâu. Bây giờ chỉ cần tìm một khách sạn nào đó tiện nghi chút để nghỉ ngơi chờ tới ngày triệu hồi về địa ngục là được. Cùng lắm là nhiệm vụ thất bại, thiên đàng sẽ gửi đội khác tới thay thôi, ta còn lạ quái gì.
-...
Hoàng nhìn qua cửa sổ xe. Cảnh vật vẫn cứ như một bức tranh lướt vùn vụt qua mắt hắn. Sâu trong tâm khảm, có cái gì đó khiến hắn day dứt.
Có lẽ, hắn đã quên mất một thứ gì đó.
-----------
Còn trong khi đó, quay trở lại với tiểu phân đội quỷ sai địa ngục số mười hai của Thư Lệ.
-Thật sự không đi được à?
Andrea Hương một tay cầm quạt liên tục phe phẩy. Dưới cái nóng oi ả, chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ rộng giờ đã thấm đẫm mồ hôi ướt nhẹp. Thỉnh thoảng cô nàng đỏm dáng này lại lấy tay kéo kéo cổ áo, để lộ một phần viền áo lót ren màu đen nhỏ xíu bên trong. Mồ hôi làm chiếc áo sơ mi mỏng dính vốn đã bó sát nay lại càng bó sát hơn, như muốn khoe một tòa thiên nhiên lộ thiên với những đường cong vô cùng quyến rũ.
-Hết cách rồi. Cô nhìn thì biết.
Phúc chỉ tay về phía trước. Trước mặt họ, con đường độc đạo nay ngập tràn toàn đá là đá, bịt kín lối đi, khiến cho người ta không thể tưởng tượng được đây đã từng là trục giao thông chính của thị trấn Boku với bên ngoài. Đất đá đè lên đất đá, tất cả chỉ còn lại là một đống hỗn độn và người ta sẽ phải mất không ít thời gian để đem mọi thứ trở lại bình thường.
Phúc quay trở vào trong xe. Viên tài xế già với mái tóc hoa râm ôm vô lăng chép miệng:
-Ba hôm trước ở đây có một cơn bão lớn đi qua, chắc nó là nguyên nhân của vụ sạt lở này. Tôi cũng ngờ ngợ từ đầu rồi, song không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế. Thị trấn Boku khá hẻo lánh, chỗ này lại là đường rừng, muốn khôi phục lại chắc phải lâu lắm. Còn một đường nữa dẫn vào thị trấn Boku nhưng dài hơn và hơi khó đi, có một đoạn đèo khá nguy hiểm nếu đi vào ban đêm. Cách đây năm cây số có một nhà trọ bình dân, các cậu muốn ở đó qua một đêm đến sáng mai hay khởi hành luôn bây giờ?
Phúc khẽ nhíu mày. Gã quay sang nhìn về phía Thư Lệ đương ngồi ở hàng ghế thứ ba, lúc này đang gục mặt xuống không biết đang suy nghĩ gì. Khẽ thở ra một hơi, Phúc quay sang nói với Tôn Nam và Jaky Trương:
-Chúng ta nghỉ lại đây một đêm rồi mai đi cho an toàn. Có ai phản đối không?
Không có ai phản bác, và quyết định của gã được thông qua nhanh chóng. Viên tài xế có vẻ như cũng rất hài lòng với việc này, lập tức hăng hái lái xe tới điểm hẹn dừng chân. “Chín phần mười là ông ta và cái nhà trọ đó đã ăn rơ với nhau từ lâu nay rồi” Phúc nghĩ thầm. Điều này không phải là gã không nghĩ ra, thế nhưng tình huống lúc này của bọn họ có chút đặc thù. Nếu chỉ là đi đường đèo ban đêm thì chưa chắc đã làm sao, chỉ cẩn thận một tí là ok, nhưng nếu như Kadako giở trò thì chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đêm tối luôn là bạn đồng hành tuyệt vời nhất của ma quỷ, và ma xó cũng không phải là ngoại lệ. Mỗi quỷ sai chỉ có một cái mạng, và cẩn thận chẳng bao giờ là thừa.
-..Cái con khốn đó, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà. Ái ui…
Tôn Nam vừa chửi vừa la oai oái trong khi Andrea Hương lo nắn lại chiếc cằm cho gã, lúc này đang bị vẹo hẳn sang một bên, nguyên nhân thì chắc ai cũng rõ. Gã đàn ông đẹp mã dường như vì quá nóng giận nên đã bỏ luôn cái mặt nạ nhã nhặn, lịch sự thường ngày, miệng phun ra hàng loạt câu chửi mà đến dân chợ búa nghe qua cũng phải lạy hồn vì không phải là đối thủ.
-Hắn là kẻ giết người. Andrea Hương chau mày phụ họa theo người tình:- Lần này trở về, em nhất định phải kể lại mọi chuyện cho Arteta nghe, để cho cô ấy cắt đứt mọi quan hệ với hắn.
-…Thật sự thì tôi vẫn còn phân vân về khả năng hung thủ giết hại Rjjkard có phải là Hoàng hay không. Phúc nói:- Tôi cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng cho lắm. Các cậu chắc vẫn nhớ chính cậu ta là người đã giải vây cho chúng ta trưa hôm qua chứ? Nếu không có cậu ta, có lẽ ngoài Thư Lệ ra, mấy người chúng ta giờ này đã...
Andrea Hương nghe vậy thì nhất thời im re, có lẽ là vì xấu hổ. Hôm qua vừa mới chịu ơn của người ta, hôm nay đã trở mặt thành thù, nói gì thì nói cũng có đôi phần khó xử. Ngay cả Tôn Nam vốn đang hăng máu chửi liên mồm cho hả giận cũng nhỏ giọng đi rất nhiều, dù gì thì hắn khi đó cũng mang tiếng xấu là kẻ đào ngũ, thật chẳng vẻ vang gì. Gã mập này mặc dù im miệng song vẫn ném cho Phúc cái nhìn hậm hực :” Chuyện qua rồi còn nhắc lại làm gì nữa không biết.”
-Thế cậu giải thích thế nào về chiếc quan tài trên lưng nó? Rõ ràng nó chẳng coi chúng ta ra gì.
-Thì là vậy..Sau khi xét lại mọi khả năng thì cậu ta vẫn là đối tượng tình nghi bậc nhất trong cái chết của Rjjkard. Phúc chậm rãi nói tiếp:- Cậu ta rời khỏi khách sạn trùng với thời điểm Rjjkard tử vong, và chiếc quan tài kia chính là bằng chứng không thể nào chối ãi. Nếu đổ cho bọn Nanh Sói thì có phần không hợp lý cho lắm, song cũng không thể bỏ qua khả năng bọn chúng nhúng tay vào. Tóm lại, trừ phi cậu ta giải thích được hai câu hỏi : “ tối qua ra ngoài để làm gì?” và “ Vì sao lại có chiếc quan tài vốn đang trong tay Rjjkard ” thì cho tới lúc đó, cậu ta vẫn là người đáng nghi nhất.
-Tôi thấy tất cả đã quá rõ ràng rồi. Nó ngoài mặt giả vờ hiền lành song vẫn luôn ngấm ngầm muốn cướp chiếc quan tài của Thư Lệ làm của riêng. Khả năng của nó thế nào thì hôm qua anh cũng thấy rồi đó. “Kẻ Hủy Diệt” Kyo giờ đang trọng thương, bọn đàn em của Dũng Khùng có thằng nào cân nổi Rjjkard? Tôn Nam chì chiết.
-Điều đó thì cũng không biết chắc được. Phúc hờ hững đáp:- Cứ nhìn gã Lê Minh Hoàng đó mà làm gương. Lúc đầu có ai nghĩ được rằng cậu ta có thể hạ gục được Kyo? Chưa kể cô gái người Châu Á đi cùng kia cũng rất lợi hại. Nói đến đây mới nhớ, có ai biết cô ta là ai không?
-Sáng sớm nay tôi thấy cô ta bước ra từ phòng hắn, chín phần mười là gái làng chơi. Tôn Nam nghiến răng:- Con nhãi đó, nếu gặp lại tôi nhất định sẽ cho nó biết mùi.
Phúc thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng là chẳng tin vào một mi li phần trăm nào vào độ thực tế lời uy hiếp vừa rồi của Tôn Nam. Người ta đến Thư Lệ còn chẳng coi ra gì, cậu đã so được với “Quan Tài Đen” chưa mà đòi lên giọng?
-Lê Minh Hoàng..Lê Minh Hoàng..chúng ta trước giờ biết quá ít về cậu ta. Rốt cuộc thì, cậu là ai?
Phúc lẩm bẩm.
----------------------------
- Chúng ta sẽ qua đêm ở đây sao?
Andrea Hương nhìn quyển sổ tay du lịch cũ mèm trong tay nhăn mày. Đó là bản đồ chi tiết của khu ngoại ô thành phố Nam Hakone, thế nhưng mặc dù là loại bản đồ chi tiết nhất song cô vẫn chẳng thể tìm được cái tên nhà nghỉ Adenki ở đâu cả.
Hiện giờ xe đã dừng trước cửa một nhà nghỉ được kiến tạo bên bờ hồ. Nhà nghỉ này mặc dù có hơi cũ nát, ọp ẹp, song nhìn kiến trúc thì cũng tạm được, chắc hẳn đã từng trải qua một thời huy hoàng. Hiện tại dù mới là năm giờ chiều nhưng mặt trời bị tầng mây đen dày đặc che lấp trông chẳng khác gì ban đêm.
-Em cảm thấy chỗ này cứ thế nào ấy...
Andrea Hương nói với Tôn Nam.
-Không nên kén chọn quá, chúng ta chỉ ở lại đây có một đêm thôi mà. Tôn Nam an ủi.
-Không phải là em kén chọn, mà là...Andrea Hương lí nhí nói, song bị Tôn Nam bỏ ngoài tai. Thư Lệ vẫn ngồi yên trong xe không nhúc nhích. Phúc thấy vậy thì chỉ biết thở dài. Hắn biết, với một người có lòng tự tôn cao như " Quan Tài Đen", việc liên tiếp phải nhận những cú sốc như mấy ngày qua quả là không dễ chịu gì. Hắn chỉ đành thay mặt cô làm công việc của một người đội trưởng, đó là sắp xếp chia phòng và lên kế hoạch mấy ngày tới.
-Ngày hôm kia mới chỉ là đợt đầu tiên của bão. Ngày mai có thể còn có đợt thứ hai. Phúc chậm rãi nói: - Tôi có xem tivi, Trung tâm dự báo khí tượng thuỷ văn có nói rằng cơn bão này vốn sẽ không ảnh hưởng đến khu vực này. Nhưng không biết vì sao bão lại đổi nhiên thay đổi hướng đi. Để tránh xảy ra việc ngoài ý muốn, chúng ta sẽ khởi hành ngay vào sáng sớm mai. Mọi người chú ý nhé.
Bốn người bước vào cổng nhà nghỉ. Hiện tại, những tia nắng cuối cùng cũng đang bị những đám mây đen dầy nặng che phủ. Lúc này trong không gian chỉ còn những tiếng rin rít của gió.
--------
- Anh Nam ơi!
Tắm xong, Andrea Hương trở ra, ngó quanh quất trong phòng song không thấy ai cả. Bước ra ngoài cửa, cô đụng phải một nữ nhân viên của khách sạn. Cô nhân viên cũng chẳng buồn nói lấy một câu, tiếp tục cúi đầu đẩy chiếc xe đựng dụng cụ vệ sinh đi về phía hành lang. Andrea nhìn mà có cảm giác như cô ta là một cái máy vậy.
Cái cảm giác này dường như xuất phát từ trực giác của một quỷ sai, nhưng thật sự Andrea cảm thấy nhà nghỉ này có cái gì đó rất quen thuộc, nhưng cô nghĩ mãi mà không nhớ được ra đó là gì.
-Ôi, bẩn quá.
Miết một ngón tay lên bức tường gỗ xỉn màu, Andrea chun mũi kêu lên. Lấy giấy chùi tạm, cô vừa bịt mũi vừa đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh. Từ bên trong, một thứ mùi khó chịu đặc trưng tỏa ra, nó không hẳn là mùi ô uế mà gần với ẩm mốc hơn.
Với phương châm càng rời khỏi chỗ nầy sớm phút nào tốt phút ấy, Andrea cởi vội chiếc quần lót xuống ngang đùi. Cô cần phải giải quyết thật nhanh, trước khi bị cái mùi khó chịu này đánh gục. Thật không hiểu cái nhà nghỉ này làm ăn kiểu gì nữa, thảo nào vắng tanh chẳng thấy có ma nào tới trọ cả.
Ngoài trời, mưa đang rơi tí tách. Ánh đèn leo lét lọt vào trong khe cửa bàng bạc như da người chết ẩn hiện đằng sau nắp quan tài. Bên trong, Andrea vừa ngồi chồm hỗm vừa nghĩ ngợi xem rốt cuộc sự quen thuộc mà cô cảm nhận được ấy tới từ đâu. Thề có cái bóng đèn đang treo ngoài hành lang kia, hồi còn sống cô chắc chắn chưa từng đặt chân tới cái nhà nghỉ ọp ẹp mất vệ sinh như thế này bao giờ.
"Xoẹt"
-Mất điện rồi?
Andrea Hương nhíu mày.
( Điều gì sẽ xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay..mời các bợn đón xem chương kế)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện