[Dịch]Đế Vương Sủng Thần - Sưu tầm
Chương 62 : CHƯƠNG 61. NHIẾP HỒN VŨ NÁO ĐỘNG (Phần 2)
.
Sắc mặt Doanh Doanh cũng hơi đổi, dự cảm xấu cứ lần lượt đi lên, nhìn qua phía Vân Thiển đang hoảng hốt, Doanh Doanh không biết trong lòng mình là tư vị gì. Nàng cho tới bây giờ chưa từng nhìn qua biểu lộ này của công tử, trong ấn tượng của nàng, công tử luôn tỉnh táo, thanh nhã, cao quý…chưa từng vì chuyện gì mà tâm thần hoảng loạn.
Doanh Doanh nuốt nước miếng một cái, khó khăn mở miệng nói, “Công tử, trước tiên người cũng đừng hoảng hốt, có thể Nhị hoàng tử đã sớm đến, chẳng qua là không thấy người nên không chịu xuất hiện…”
Đang lúc Vân Thiển sửng sốt, trong lòng như tìm được một sợi dây thừng leo lên khỏi vực thẳm, “Có lẽ chính là như vậy, có lẽ hắn đã sớm trở lại Nhã các rồi, Doanh Doanh, chúng ta trở về Nhã các ngay…” Biểu lộ vô cùng phức tạp.
Lần này lại tới phiên Doanh Doanh sửng sốt, “Công tử…người sao có thể trở về chứ, hôm nay là yến hội, Nhị hoàng tử tất nhiên biết người sẽ tới đây, sợ là giờ phút này hắn cũng giống như chúng ta núp trong bóng tối lặng lẽ nhìn đấy!” Doanh Doanh phân tích nói.
Vân Thiển nhất thời im lặng
“Đi thôi! Ta biết tiểu nữ tử ngươi cũng muốn xem!” Doanh Doanh nói cũng không phải không có đạo lý, bọn họ cứ như vậy mà đi, sợ là sẽ bỏ lỡ, không bằng cứ thoải mái ngồi một chỗ chờ hắn vậy.
Doanh Doanh đỏ mặt, cúi đầu vô cùng xin lỗi, cái này mà cũng bị công tử nhìn ra nữa!
Bên trong sân, một điệu vũ đã kết thúc, tiếng vỗ tay như sấm.
Kế tiếp, chính là mười vũ cơ của Thật quốc, Vân Thiển cùng Doanh Doanh hướng về đám người xa xa đi tới, nheo mắt nhìn mười vũ cơ. Mười vũ cơ bên cạnh thánh nữ không phải chuyện đùa, một vũ khỏi lên chính là nhiếp hồn phách người, bọn họ đang muốn làm gì đây? Đầu tiên là khởi vũ giữa hồ, hôm nay lại muốn chơi theo dạng gì đây?
Vân Thiển mang theo tâm trạng nặng nề, cùng Doanh Doanh một trước một sau đi vào.
Đột nhiên, một bóng dáng nhanh như chớp xuất hiện trước mặt nàng, Vân Thiển cùng Doanh Doanh hơi sửng sờ nhưng sau đó lại vô cùng mừng rỡ.
“Thanh Y!”
“Công tử!” Thanh Y đầy mệt mỏi hướng về phía Vân Thiển thi lễ, lúc ngẩng đầu định giải thích tình huống đêm qua thì bị Vân Thiển khoát tay ngăn cản, Thanh Y lập tức mím môi, không hiểu.
“Ngươi cũng suất hiện, còn cần gì phải giải thích chứ!” Vân Thiển liếc thấy vạt áo Thanh Y dính một vết máu, nhưng chung quy cũng không có nói gì, đi qua bên cạnh Thanh Y, nhẹ nhàng vỗ vai hắn, nhưng Thanh Y cao hơn Vân Thiển rất nhiều, cho nên chỉ có thể với tay lên.
Nhiệt độ từ đầu vai truyền tới, mặc dù chỉ trong nháy mắt, tuy trên mặt vẫn như cũ nhưng trong lòng Thanh Y lại không yên! Cúi đầu, sóng vai Doanh Doanh đi phía sau nàng, đêm qua, không riêng gì Thanh Y không thể ngủ, mà Vân Thiển cũng là một đêm thức trắng chờ đợi. Càng chờ đợi, càng thêm thống khổ.
Mười vũ cơ của thánh nữ Thuật quốc vừa lên đài, mọi người lập tức ủng hộ
Nhìn tràng diện hưng phấn này, mắt hạnh của thánh nữ Thuật quốc không khỏi quét về hướng Cô Độc Hồng, chỉ thấy hắn đang lạnh lòng nhìn chăm chú toàn trường. Môi có chút tái nhợt, hiển nhiên là bị trọng thương mà còn chạy tới nơi này tham dự yến hội, chẳng qua là thất vọng khi không nhìn thấy người mình muốn gặp, mà vẻ thất vọng trên mặt hắn không thể gạt được cặp mắt của thánh nữ Thuật quốc.
Vân Thiển, ngươi quả nhiên là họa quốc chi nhân, mắt hạnh khẽ nâng, tựa như bất đắc dĩ nhìn xuyên thấu qua tấm lụa trắng cười một tiếng.
Mà nam tử ngồi bên cạnh nàng cũng dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn theo hướng ánh mắt nàng, nhìn nơi Cô Độc Hồng đang ngồi, nhíu mày, giống như có cái gì trong đó. Nói không xong, nhìn không rõ.
Cô Độc Hồng lạnh lùng nhìn mười vũ cơ trên đài, theo góc độ khác nhìn lại, vị thái tử này đang thật bình tĩnh nhìn mười vũ cơ Thuật quốc. Đôi hắc đồng lạnh lùng quét nhìn toàn trường, giống như hắn cũng sẽ không bỏ qua mỗi một người ở đây, nhất nhất đều thấy rõ.
Nam tử ngồi ở vị trí Thuật quốc nheo mắt nhấp ly rượu trong tay, một hớp vào bụng, ý cười lãnh khốc vừa khỏi, vừa thu hồi tầm mắt đang đặt trên người Cô Độc Hồng.
Đôi mắt lãnh tuấn thâm thúy, hiện lên tầng hàn băng; bạc môi lạnh lùng mím chặt, có chút tai nhợt; nhưng không chút nào giảm đi sự lãnh khốc cùng cao quý của hắn. Đây chính là Cô Độc Hồng, không có bất kỳ vật gì có thể chứa trong ánh mắt của hắn, chỉ có một người, chỉ có người đó mới khiến người nam nhân này động dung.
“Hồng nhi!” Cô Nhật Quyết nhìn động tác của Cô Độc Hồng, có chút lo lắng hỏi.
Cô Độc Hồng chuyển gương mặt tuấn tú qua, “Phụ hoàng…” khi nghe thấy một tiếng phụ hoàng này, có thể sẽ biết được hắn đang ẩn nhẫn cái gì đó.
Cô Nhật Quyết nhíu mày thật chặt, một thân lạnh lùng không hề thua kém Cô Độc Hồng, thanh âm vừa nói ra của Cô Độc Hồng liền có thể biết được hắn đang bị trọng thương, “Có chọn được người nào vừa ý chưa?” Vốn là muốn hỏi hắn có bị thương nặng hay không, tuy nhiên, đây chỉ là ý nghĩ mà không thể nói ra ngoài, vì hôm nay là đại yến thiên hạ nên không thể nói ra một câu như vậy.
Xem ra Cô Nhật Quyết rất thương yêu vị Thái tử này, nhưng chẳng qua đôi khi cũng sử dụng phương thức có chút cực đoan. Hắn là một đế vương tốt, nhưng không phải là một người cha tốt.
Mặt Cô Độc Hồng liền biến sắc, “Hồi bẩm phụ hoàng, không có” Lời nói đơn giản nhưng cũng sáng tỏ, hắn cũng không muốn nói nhiều hơn nữa.
Cô Nhật Quyết híp mắt một cái, hơi đổi thân mình nhìn về phía Thủy Thu Tích
Giờ phút này, Thủy Thu Tích đang cầm chun trà nóng, nhẹ nhàng nhấp môi, từ đầu đến cuối cũng không muốn nhìn vị hoàng đế này. Cô Nhật Quyết cũng không nói gì nữa, lại nhìn về phía con trai mình một cái, “Vậy thì cứ nhìn xem, nếu thích vị thiên kim nào, trẫm sẽ thay ngươi làm chủ!” Bằng sự thông minh của Cô Nhật Quyết, tự nhiên hắn biết trong lòng con trai hắn suy nghĩ cái gì, nhưng mà, Vân Thiển là nam nhân, lại có quan hệ như vậy với Cô Độc Úy, đứa con trai này của hắn không thể bị hủy trên tay Vân Thiển, cho dù Vân Thiển là con trai tiểu sư muội của hắn cũng không được.
Cô Độc Hồng lạnh lùng gật đầu, nghiêng đầu không muốn nói tới chuyện này.
Không có ai biết, ngoại trừ người bạch y thiếu niên kia, những nữ nhân kia bất luận xinh đẹp tới đâu, cũng không cách nào lọt vào mắt hắn, trong lòng hắn, chỉ có thể cất giữ một người.
“Linh~~”
Là tiếng linh đang thanh thúy tản mát trên người mười vũ cơ kia, một tiếng “linh” vang lên, là đại biểu của thánh nữ Thuật quốc, nhưng cũng không ai biết một đạo “linh~~~” vang lên là đại biểu cho cái gì. Chẳng qua mọi người đều nhất trí cho rằng đây chỉ là tăng thêm một ít niềm vui, nhưng cũng không biết, linh đang vừa động, khiếp hồn đoạt phách!
Tràng diện đột nhiên yên lặng trở lại, mọi người đều trừng mắt nhìn mười vũ cơ đang nhảy múa như thiên tiên, xinh đẹp động lòng người.
Mọi người không tự giác mà trở nên ngây người
Hoàn toàn không có một sự chuẩn bị nào, chỉ một tiếng linh đang truyền ra, trong thời gian ngắn, tâm thần của mọi người hoàn toàn bị khống chế, si ngốc ngây ngô không biết mình đang nhìn cái gì
Những người đang nhảy, lập tức quay đầu nhìn về phía thánh nữ Thuật quốc, thánh nữ ở xa xa chỉ cười mà không nói.
Uy lực của điệu múa này nếu so với điệu múa trên nước tối qua thì càng tăng lên, những nữ nhân này rõ ràng ăn mặc rất khéo léo, nhưng khi những tư thế múa kia lộ ra, thì so với những yêu tinh mặc sa tanh mỏng kia còn dụ người hơn!
Nếu ngươi có công lực tương đối, mới có thể chịu đựng được mà không bị bất kỳ khống chế nào. Ngàn vạn người ánh mắt đục ngầu không rõ, thì thào tự mình nói chuyện, một mảnh âm trầm đi qua.
Sắc mặt Cô Nhật Quyết chuyển đen, tàn nhãn quay đầu nhìn về thánh nữ Thuật quốc, nhưng không thể làm gì, trừ bỏ mấy người bọn họ có công lực tương đối, thì những người khác, bất luận là nam hay nữ, đều bị điệu múa kia hấp dẫn hồn phách.
Thuật quốc bên này, hai tiểu đồng phi thân lên, kéo hai linh đang lớn ở cuối.
“Linh linh ~!”
Hai tiếng lớn vang lên, lượn quanh màng nhĩ, chỉ cảm thấy tiếng ong ong vang lên không ngừng.
Cô Độc Hồng bị trọng thương, giờ này bị người dùng nhiếp hồn thuật để khống chế, không chịu nổi một trận ngòn ngọt trong cổ họng.
Thân ảnh Cô Nhật Quyết chạy như bay xuống, khi hắn nhanh chóng điểm vào thập đại huyệt vị trên người Cô Độc Hồng, thì Cô Độc Hồng mới cảm thấy được một chút thư thái, không hề bị nhiếp hồn vũ kia làm khó, lạnh lùng nhìn về phía thánh nữ Thuật quốc.
Bọn họ, là đang muốn làm gì đây.
Hai tiểu đồng liếc mắt nhìn nhau, lãnh quang chợt hiện, hai đạo bóng dáng nho nhỏ đã phi thân rơi xuống trung tâm đài.
Người trên vũ đài liền thiết lập bao quanh hai người ở trung tâm, người người đều nhìn được rõ ràng, từng vũ ảnh nặng nề lướt qua, Tây Lâu Mạch tìm được trên người thánh nữ Thuật quốc cùng nam tử thần bí kia một cổ âm hàn, bọn họ làm như vậy, để chuẩn bị cho cái gì? Ánh mắt hắn không khỏi nhìn lại bốn phía, bỗng cảm thấy thất kinh, không riêng gì ánh mắt của tất cả mọi người đều vẩn đục, mà ngay cả Tây Lâu Thiên bên cạnh hắn cũng bị vũ công này hãm vào, cũng là si mê phát ngốc, phảng phất như trên vũ đài là người nàng yêu thương, không cần phải nói, cũng biết là nàng đang nhìn thấy người nào.
Tây Lâu Mạch điểm ngay huyệt đạo Tây Lâu Thiên. Quả nhiên, thánh nữ Thuật quốc xuất hiện ở loại yến hội này, thật là không có chuyện gì tốt.
Sắc mặt Cô Nhật Quyết đại biến, nhưng cũng không cách nào ngăn cản được, đè ép xung động muốn bắt thánh nữ Thuật quốc lại, lạnh lùng nhìn ánh mắt si ngốc của mọi người, hắn cũng muốn xem một chút, rốt cuộc Thuật quốc đang muốn làm gì.
Thánh nữ Thuật quốc cùng tên nam tử kia nhìn nhau, mấy người này quả nhiên định lực đủ lớn, lại không có một chút si mê nào, sắc mặt hai người trầm xuống…chờ đợi.
Hai tiểu đồng gia nhập vào trong mười vũ cơ, đột nhiên gia tăng công lực nhiếp hồn!
“Linh linh ~!”
Chuông bạc mạnh mẽ rung lên, trong nháy mắt áp lực như bài sơn đảo hải đè xuống, làm cho mọi người ngay cả cơ hội thở cũng đều không có.
Mấy người vừa rồi còn có thể giữ vững thanh tĩnh, chỉ trong chốc lát thân hình nhoáng lên, tinh thần có chút mất không chết, tiếp sau trong một cái chớp mắt đột nhiên tỉnh lại. Tình hình này làm ánh mắt thánh nữ Thuật quốc không còn chút nào hài lòng, đột nhiên đứng lên.
Lần này nàng tự mình ra đài, không sợ những người này có thể khống chế được nữa.
Nghe được linh đang của thánh nữ vừa vang lên, sắc mặt của bọn họ trong nháy máy đại biến, thánh nữ ra sân, không phải chuyện đùa.
Thánh nữ Thuật quốc hướng về phía nam tử đang tĩnh tọa gật đầu, thủ hình trên tay biến đổi, chân bước đi lên gia nhập vào đội ngũ, nhưng nàng thật không nghĩ tới, ánh mắt vừa thoáng qua, lại thấy một bóng bạch y phiêu dật, thân thể cứng đờ, lập tức quên tất cả các hành động.
Nam tử ngồi bên cạnh nàng cũng theo đó mà trì trệ, dựa theo tầm mắt nàng mà nhìn qua, có chút kinh ngạc, hắn tựa hồ như không nghĩ tới người này cũng sẽ xuất hiện ở đây.
Thánh nữ Thuật quốc thu thế tay, xoay người lại, lần nữa ngồi xuống.
Nam tử bên cạnh hỏi, “Thế nào?” giọng nói âm trầm như đang biểu hiện tâm tình của hắn lúc này.
Thánh nữ Thuật quốc khom người cung kính, “Ở trước mặt người này, nhiếp hồn vũ của chúng ta không có tác dụng, kính xin chỉ thị của ngài!” Nhẹ nhàng, lạnh lùng.
Không nghĩ đến thánh nữ sẽ nói như vậy, nam tử có chút ngẩn người, sắc mặt hơi trầm xuống, khoát tay chặn lại, “Ngay cả ngươi cũng không có biện pháp sao?” Hắn thử dò xét, người khiến thánh nữ thúc thủ vô sách cũng chưa từng xuất hiện qua đâu.
Thánh nữ Thuật quốc lắc đầu, “Trừ phi khai thánh đàn!”
Nam tử ngưng mắt nhìn thánh nữ một hồi lâu, mới lạnh lùng khạc ra một chữ, “Rút”
Thánh nữ tuần lệnh, lập tức dùng ánh mắt ý bảo mười vũ cơ cùng hai tiểu đồng kia rút lui.
Hiểu lời, hai tiểu đồng rút lui trở về bên người thánh nữa, hai đại linh đang lại được treo trên cọc cao, khi gió thổi qua vẫn truyền ra tiếng linh linh.
Hai tiểu đồng này vừa rút lui, mọi người có nhiều hơn cảm giác chân thật.
Nhưng vũ điệu của mười vũ cơ kia vẫn không đổi, kia vẫn là khúc nhiếp hồn vũ, biến ảo vô cùng.
Bạch y như mây, tóc đen như mực, mặt nạ thần bí, mỗi một động tác đều đẹp đến kinh hồn động phách! Ngay cả mười vũ có kia dù có rót bao nhiêu công lực vào nhiếp hồn vũ như thế nào đi nữa thì cũng không cách nào hấp dẫn được tầm mắt mọi người, trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều dời đi. Cho dù nàng đã lựa chọn một con đường bí mật đi đến, nhưng tác dụng vẫn như cũ không giảm, mỗi một người đều nhìn nhìn về bạch y công tử đang chậm rãi đi tới.
Nhiếp hồn vũ ngay tức khắc mất tác dụng, ánh mắt của quần chúng không hề vẫn đục si ngốc nữa, mà bây giờ đổi lại, toàn trường yên lặng có thể nghe được tiếng châm rơi.
Ánh mắt Vân Thiển không rời thánh nữ Thuật quốc, ánh sáng sâu kín nơi đáy mắt tựa hồ muốn đâm vào da thịt vị thánh nữ, làm trong lòng nàng đau đớn.
Có thể nói rằng, Vân Thiển xuất hiện đã cứu tất cả mọi người.
Nhưng mà nàng cũng không biết thánh nữ Thuật quốc lấy nhiếp hồn vũ đối phó với mọi người là nguy hiểm đến cỡ nào, nàng chỉ biết là để người kia thấy nàng, sẽ xuất hiện trước mặt nàng mà báo bình an, hơn nữa, nàng cũng muốn xem một chút người này rốt cuộc trở nên bộ dạng gì…
Trên môi không khỏi nhẹ nhàng mỉm cười.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cười một tiếng, nghiêng nước nghiêng thành!
Dưới mặt nạ kia, là một đôi môi hoàn mỹ, không người nào có thể kháng cự được nụ cười ôn nhã như gió thoảng qua toát ra từ đôi môi ấy, mỗi một động tác của nàng đều đẹp đến kinh thiên động địa, mỗi một chỗ đều mang tầng tầng ma lực, hấp dẫn tâm lẫn hồn của mỗi người.
Không cần phải sử dụng nhiếp hồn vũ như mười vũ cơ kia, nàng chỉ cần đi, cho dù không hề biểu lộ gì cả, nhưng hồn phách của những người đó cũng đi theo nàng thật chặt không chút nào tách rời.
Lúc này đây, nàng có nên cảm thấy mình đẹp như vậy cũng là một sự may mắn hay không, vì vẻ đẹp của nàng nên bọn họ không bị nhiếp vũ hồn kia quyến rũ nữa
Một nụ cười của mỹ nhân, thời gian như dừng lại, không còn gì có thể lọt được vào mắt của những người trước mặt, nếu có, chẳng qua chỉ còn vẻ đẹp của mỹ nhân.
Rõ ràng chỉ là một nụ cười, rõ ràng là một phần dung nhan kia đã bị mặt nạ che kín, thế nhưng không có từ ngữ nào có thể hình dung được vẻ đẹp hiển hiện ra bên ngoài kia.
Vân Thiển cứ như vậy mà đi, không hề để ý đến vẻ mặt đờ đẫn của mọi người, thản nhiên hướng về Cô Nhật Quyết hành lễ, Cô Nhật Quyết lạnh lùng phất tay, ý bảo nàng không cần đa lễ, mà hắn có nên đa tạ người vừa mới xuất hiện này hay không? Vì nếu như nàng không xuất hiện thì Thuật quốc bên kia không biết sẽ làm ra loại sự tình gì nữa.
Dười mặt nạ kia, nàng nhàn nhạt ngắm nhìn Cô Nhật Quốc, an tĩnh ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Cô Độc Hồng, đối diện, xuyên qua mười vũ cơ, có thể thấy được thánh nữ Thuật quốc cùng tên nam tử kia.
“Nha~~~~, kia…kia…đó là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử~~~”
Trong đám người truyền tới tiếng một thiếu nữ thét chói tai!
Lời đó nhưng lại thức tỉnh vô số người!
“Đúng rồi..Đúng rồi!”
“Oa..thật là Vân công tử!”
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân~~~”
“Là Vân công tử đó!”
“Chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử! Ta thật sự được gặp rồi!”
Từng tiếng thét chói tay lần lượt thay nhau vang lên, thiên hạ đại yến này, vì sự xuất hiện của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân công tử mà liền thành một khối náo loạn.
Người người đều ngẩng đầu lên nhìn
Thật sự là hắn!
Không cần bỏ công tìm kiếm, chỉ cần nhìn một cái, liền có thể trong thấy bạch y thiếu niên đang lẳng lặng ngồi bên cạnh thái tử điện hạ Thánh Hoàng triều.
Không nghĩ tới, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, có thể….có thể thật sự tới đây…
Vân Thiển như vậy, cho dù nàng ẩn thân trong một đám người hỗn tạp, nhưng sự tồn tại của nàng vẫn là chói mắt nhất.
Nàng không cần cố ý, nhưng nhất cử nhất động, đều có thể ảnh hưởng đến người khác một cách tự nhiên. Tựa như vật thể sáng lóa trong đêm tối, tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Vân Thiển đột nhiên xuất hiện, lập tức làm cho tràng diện cực kỳ náo loạn, trình độ hô hào của các nữ nhân đủ để tất cả các nam nhân xấu hổ muốn chết, rồi lại có người không thèm để ý mà gào to: Ta yêu Vân công tử.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện