[Dịch] Đế Trụ
Chương 73 : Bồi thường cho ta!
.
Lư Ngọc Châu mạnh mẽ thực sự không hồi phủ, Liễu Mi Nhi bận trước bận sau giúp nàng ta dọn dẹp phòng ngủ của Lưu Lăng. Mà điều khiến Liễu Mi Nhi cực kỳ chấn động chính là của hồi môn mà Lư đại tiểu thư mang đến không ngờ lại là binh khí đủ để treo đầy cả một mảng tường! Từ đại đao to bản nặng trên dưới một trăm cân đến ám tiễn nhỏ đến mức có thể giấu trong tay áo, cái gì cũng có đủ!
Thật không biết cái danh đại tiểu thư Lư gia uyển chuyển dịu dàng trong truyền thuyết là từ đâu mà có nữa.
Liễu Mi Nhi và Huân Nhi bận rộn không ngơi tay, giúp Lư Ngọc Châu chỉ sợ thiên hạ không loạn rửa mặt chải đầu, sau đó tân nương tử tự gả mình đi này tự động ngồi lên giường với khuôn mặt ửng hồng, rồi lại đội khăn voan lên lần nữa, lòng tràn đầy kỳ vọng ngồi yên một chỗ đợi phu quân trở về.
Thực ra ban đầu Liễu Mi Nhi chạy ra cùng nàng ta chỉ vì cảm thấy tò mò thú vị, nhưng sau khi nghe Lư Ngọc Châu nói chuyện, nữ tử đa sầu đa cảm này đã bị làm cho cảm động sâu sắc.
Lư Ngọc Châu kéo tay Liễu Mi Nhi nói:
– Mi Nhi muội muội, cảm ơn muội!
– Ta nhìn ra được Vương gia rất thương yêu muội, nhưng có một điều ta muốn muội hiểu. Có lẽ trong mắt muội, ta là một nữ nhân vừa vô liêm sỉ vừa thấp hèn, làm gì có ở đâu có nữ nhân tự mặc y phục của tân nương rồi chạy đến nhà nam nhân chứ?
– Mi Nhi, muội không biết chứ, là do ta sợ.
– Ta sợ lần này Vương gia lãnh binh xuôi Nam thì ta sẽ không còn được gặp lại chàng nữa!
– Quân Chu hùng mạnh, Đại Hán chúng ta lại suy yếu đã lâu, Vương gia cho dù là anh tài dụng binh như thần, nhưng đối mặt với cuộc chiến có thực lực chênh lệch lớn như vậy thì phần thắng cũng là vô cùng nhỏ. Lúc trước Bệ hạ gả ta cho Vương gia, muội có biết ta vui mừng như thế nào không? Từ lúc còn nhỏ, ta chính là nghe những câu chuyện về Vương gia mà lớn lên đấy. Lần đầu tiên nghe đến tên của Vương gia là sáu năm trước, lúc đó ta chỉ mới mười tuổi, nhưng lúc đó ta đã biết, Vương gia là một đại anh hùng có thể đánh cho kẻ thù xâm phạm Đại Hán ta tan tác!
– Theo thời gian, ta lớn lên, hình bóng Vương gia cũng đã khắc sâu vào tâm trí ta. Chuyện vui vẻ nhất mỗi ngày của ta chính là khi bọn hạ nhân nghe được tin tức gì liên quan đến Vương gia, hoặc là bọn họ nói với ta hôm nay Vương gia lại lên triều như bình thường, chỉ cần như thế thôi ta đã cảm thấy thật sự an bình. Nếu một ngày không có tin tức của Vương gia, ngay cả cơm ta cũng nuốt không trôi.
– Vương gia là anh hùng, đại anh hùng, cho nên từ nhỏ ta đã không thích những món đồ nữ công, ta cũng đam mê vung đao múa gậy đấy. Phụ thân không cho ta ra khỏi nhà, ông ấy sợ người ta chê cười ta, cũng không cho phép ta luyện võ, nhưng ta vẫn cứ nhất quyết tập. Ta biết sau này ta chỉ có thể là nữ nhân của Vương gia, cho nên ta phải luyện công, hy vọng có thể giúp được chàng.
– Sau đó nữa, ta lại nghe nói Bệ hạ gả ta cho Vương gia, muội có biết ta vui mừng đến mức nào không?
– Muội có biết không?
Liễu Mi Nhi có thể tưởng tượng và cảm nhận được Lư Ngọc Châu là một nữ nhân si tình.
Tính cả tiểu nha hoàn Huân Nhi ở bên trong, ba nữ nhân ngồi trong phòng ngủ của Lưu Lăng khóc như mưa như gió. Thực ra lúc đầu Liễu Mi Nhi đưa Lư Ngọc Châu đến đây cũng là có ý đồ sẵn, bởi vì cô biết Lưu Lăng bình thường đều ngủ ở thư phòng chứ không về đây.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy nội tâm chân thật của Lư Ngọc Châu, cô lại thấy hối hận.
– Tiểu thư, người ở đây đợi một lát, nô tì đi xem Vương gia thế nào.
Liễu Mi Nhi nói với Lư Ngọc Châu câu này xong thì chạy trối chết như kẻ trộm. Cô sợ, thật sự rất sợ. Bây giờ cô đã biết trên thế gian này cũng không phải chỉ có mỗi mình đối tốt với Vương gia. Có một nỗi lo sợ phát ra từ tận tâm can, cô hy vọng Vương gia có thể tiếp nhận Lư Ngọc Châu, lại sợ mình mất đi Vương gia.
Tâm lý hoảng loạn đi đến thư phòng của Lư Lăng, Liễu Mi Nhi không gõ cửa, cũng không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu đi vào giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì.
Bởi vì cần phải có trạng thái tinh thần tốt nên Lưu Lăng đã đi ngủ, chỉ có điều Lư Ngọc Châu đến nên khiến cho Lưu Lăng vốn đã thiếu ngủ giờ lại càng không thể chợp mắt. Hắn không phải không nghĩ tới việc sai người đưa Lư Ngọc Châu hồi phủ, nhưng nếu như vậy sẽ khiến Lư đại tiểu thư xấu hổ vô cùng. Nàng là một người con gái đã lấy hết dũng khí để đến tìm mình, nếu mình cứ như vậy đưa nàng về, còn không bằng cự tuyệt trực tiếp để nàng dễ tiếp nhận một chút.
Hắn cũng đã định phái người vào cung báo cho Lư Sâm biết, chỉ có điều làm thế có ích gì?
Lư Sâm đang trực ở phòng Quân Cơ, tuyệt nhiên không thể phân thân được. Còn nếu nói chuyện này cho lão biết thì chỉ sợ khiến vị lão nhân lớn tuổi vốn đã chịu nhiều áp lực này thêm mệt mỏi tinh thần. Nếu xảy ra sơ suất gì, Lưu Lăng cũng không đành lòng.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào tốt, Lưu Lăng không khỏi thở dài.
Thật ra… Lư Ngọc Châu cũng đẹp quá đi.
Lưu Lăng mỉm cười, đôi mắt trong đêm tối có vẻ sáng hơn bình thường.
Nam nhân bình thường đều sẽ thích nữ nhân xinh đẹp, đương nhiên Lưu Lăng cũng không phải ngoại lệ. Dù sao thì triều đình lục đục và chiến trường sinh tử cũng không phải là cuộc sống mà hắn muốn, chỉ có mình hắn biết hắn muốn có cuộc sống tự do tự tại giống như Vi Tiểu Bảo trong Lộc Đỉnh Ký, trái ôm phải ấp kiều thê mỹ thiếp, sinh con dưỡng cái nối dõi tông đường, tìm một nơi non xanh nước biếc rời xa chốn thị phi ồn ào, sống trong đào hoa khoái hoạt an nhàn đến mức nào chứ?
Cứ nghĩ đến là lại cảm thấy thật tốt đẹp, nếu như thật sự có thể sống như vậy thì mới là tốt nhất. Dã chiến trong vườn đào? Bên dòng suối nhỏ? Bãi cỏ trên sườn núi? Hay là dã chiến dưới ánh trăng đây?
Lưu Lăng lắc mạnh đầu, bỉ ổi! Quá bỉ ổi rồi!
Trong đầu không biết là nghĩ toàn những thứ gì nữa, tại sao ngoài dã chiến lại không nghĩ được việc gì khác chứ? Thật ra… hai người, hoặc ba người cùng làm cũng rất mê người nha…
Vừa nghĩ đến đây, cửa phòng chợt phát ra một tiếng động rất nhỏ. Lưu Lăng hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy một dáng người quen thuộc, đang đi đến đây dưới ánh trăng trong veo. Thân ảnh của người đó trông có vẻ bất lực, khiến cho người ta yêu thương. Cô cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì, đi vào phòng mà không nói câu nào.
Lưu Lăng khẽ cười, cô gái này, lúc nào cũng khiến hắn an tâm như vậy. Mỗi lần về đến nhà nhìn thấy cô ấy, cảm giác ấm áp chỉ có gia đình mới có khiến Lưu Lăng lưu luyến quên về. Nghĩ đến mấy năm nay có cô gái này bồi bên cạnh, Lưu Lăng chợt phát hiện hạnh phúc kỳ thực ở ngay bên cạnh, vươn tay ra là có thể chạm tới.
Hắn cũng không nói gì, chỉ là nhìn Liễu Mi Nhi từng bước đi đến trước giường mình. Lưu Lăng khẩn trương nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ say.
Liễu Mi Nhi đứng bên giường, lẳng lặng nhìn Lưu Lăng. Bất tri bất giác, trên mặt cô đã vương đầy nước mắt. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn nam nhân chiếm cứ tâm trí mình, yên lặng rơi nước mắt.
Một giọt nước mắt mang hơi ấm của cô nhẹ nhàng rơi xuống mặt Lưu Lăng, khiến hắn hoảng hốt. Tại sao nàng khóc? Chẳng lẽ có ai bắt nạt? Lẽ nào là Lư Ngọc Châu kia?
Nghĩ đến đây, trong lòng Lưu Lăng không nén được tức giận. Cho dù ngươi là nữ nhi nhà Tể tướng, cho dù ngươi được Bệ hạ ban hôn, nhưng ai cho ngươi có quyền ức hiếp Liễu Mi Nhi?! Hắn vừa định mở miệng, lại nghe thấy người kia thì thầm điều gì đó. Hắn theo bản năng im lặng, lắng nghe.
– Vương gia? Người có biết không?
Liễu Mi Nhi thì thầm:
– Ngọc Châu tiểu thư thực sự rất tốt… tốt hơn Mi Nhi nhiều lắm.
Cô nhỏ giọng thuật lại những gì Lư Ngọc Châu đã kể, sau đó mang vẻ mặt sầu thảm ngắm nhìn gương mặt tuấn lãng của Lưu Lăng. Cô nức nở:
– Ngọc Châu tiểu thư là thật lòng với Vương gia, người có cô ấy ở bên cạnh, Mi Nhi… Mi Nhi cũng yên tâm. Chỉ cần Ngọc Châu tiểu thư tốt với Vương gia, Mi Nhi còn có yêu cầu gì hơn nữa đây?
– Chỉ cần Vương gia có thể hạnh phúc, Mi Nhi cho dù chỉ có thể đứng nhìn từ xa cũng đã thỏa mãn rồi.
Thanh âm của cô rất nhẹ, nếu Lưu Lăng không cẩn thận nghe thì dường như sẽ không nghe rõ được hết. Nghe Liễu Mi Nhi nói chuyện về Lư Ngọc Châu, trong lòng Lưu Lăng thật sự bị chấn động. Một cô gái ngay từ nhỏ đã xem mình là thần tượng, là phu quân, làm sao cho thể khiến người ta không cảm động được đây? Mà so với chấp nhất của Lư Ngọc Châu, ý muốn buông tay của Liễu Mi Nhi lại khiến hắn cảm động hơn.
Thâm tâm cô hiểu được nói cho cùng thì cô chẳng qua cũng chỉ là một nha hoàn, xét thân phận địa vị vĩnh viễn cũng không xứng với Vương gia. Cho dù Lưu Lăng thích cô, yêu cô, dù sao hắn cũng là Vương gia, là Thân Vương cao cao tại thượng, mà Liễu Mi Nhi lại chỉ là một tiểu nha hoàn, còn có thể cầu gì hơn đây?
Thế nhưng Lư Ngọc Châu lại khác, nàng ta là hòn ngọc quý trên tay Tể tướng đương triều, lại được chính Hoàng thượng ban hôn với Vương gia. Nữ nhân như vậy mới thích hợp làm người của Vương gia. Thân phận nàng cao quý, dung mạo lại xinh đẹp, nàng vì Vương gia mà vung đao múa gậy, quan trọng nhất là thật lòng yêu Vương gia. Sau này Vương gia có một nữ nhân như vậy ở bên cạnh, Liễu Mi Nhi cũng biết mình phải lựa chọn thế nào.
Vậy thì buông tay thôi!
Buông tay với những ảo tưởng của bản thân suốt mấy năm qua, buông tha cho giấc mơ của chính mình!
Quyết định này của Liễu Mi Nhi lại khiến trong lòng Lưu Lăng nổi sóng, khó có thể bình tĩnh.
Đây là một cô gái rất tốt, nếu ở xã hội hiện đại thì chỉ sợ bên người đã có vô số thanh niên tài tuấn vây quanh. Cô sẽ có vô số lựa chọn, mà cái nào cũng có thể khiến cho cô hạnh phúc. Mà ở hiện tại, suy nghĩ của cô lại đặt toàn bộ lên người mình, Lưu Lăng sao có thể không cảm động được?
Liễu Mi Nhi nhẹ giọng nói:
– Vương gia, trong lòng Mi Nhi thủy chung chỉ có một người, mặc kệ tương lai có như thế nào, trong lòng Mi Nhi cũng sẽ không có người khác. Cho dù, cho dù cả đời làm nha hoàn trong Vương phủ, hầu hạ Vương gia đến hết đời là Mi Nhi đã thỏa mãn lắm rồi. Chỉ xin Vương gia sau này ngàn vạn lần đừng đuổi Mi Nhi ra khỏi phủ, nếu như vậy, Mi Nhi cũng chỉ có thể đi tìm cái chết mà thôi.
Nghe cô nói xong những lời này, trái tim Lưu Lăng giống như bị kim đâm mạnh.
– Nha đầu ngốc, ta sao có thể đuổi nàng đi được? Mặc kệ là lúc nào, nàng trong lòng ta cũng là một người con gái thanh thuần khiến ta si mê.
Lưu Lăng lập tức ngồi dậy, nhìn vào mắt Liễu Mi Nhi nói.
Liễu Mi Nhi bị dọa liền thở nhẹ một tiếng, nói:
– Vương gia, nô tì cứ tưởng… nô tì cứ tưởng Vương gia đang ngủ.
Cô bối rối đứng lên.
Lưu Lăng vươn tay kéo người con gái khiến hắn đau lòng lại, hai cánh tay to hơi dùng lực ôm lấy thân hình mềm mại kia vào lòng. Hắn cúi đầu, nhìn ánh mắt bối rối của Liễu Mi Nhi rồi nhẹ nhàng cười nói:
– Vốn đang ngủ thật đấy, nhưng có người cố tình chạy đến phòng ta ngồi khóc, nước mắt rơi trên mặt ta, ta sao có thể ngủ được chứ?
Liễu Mi Nhi bất an nhúc nhích thân người, áy náy nói:
– Vương gia, thật xin lỗi… Mi Nhi chỉ là…
– Chỉ là cái gì?
Lưu Lăng cười hỏi.
– Chỉ là…
– Mặc kệ chỉ là cái gì, nếu nàng đã phạm sai lầm thì phải bị trừng phạt nghiêm khắc.
– Mi Nhi biết tội…
– Tốt lắm. Bây giờ nàng có hai con đường để lựa chọn, bởi vì quấy nhiễu bổn vương ngủ nên bổn vương rất tức giận, quyết định trục xuất nàng khỏi Vương phủ.
– Đừng! Đừng mà! Vương gia muốn trách phạt Mi Nhi như thế nào cũng được, chỉ là nghìn vạn lần đừng đuổi Mi Nhi đi, van cầu Vương gia, nghìn vạn lần đừng đuổi Mi Nhi.
– Vậy được, còn có con đường thứ hai. Nàng đã quấy rầy bổn vương ngủ, vậy phải bồi thường cho bổn vương một giấc mộng đẹp!
– Hả? Giấc mơ cũng có thể bồi thường sao?
– Rất đơn giản! Ngủ cùng ta là được!
– A!
Đường phân cách hoa lệ
PS. Chương sau rất hot, mời các vị chuẩn bị tâm lý thật tốt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện