[Dịch] Đế Trụ

Chương 24 : Giết gà dọa khỉ

Người đăng: 

.
Trong buổi triều sáng, Hiếu đế ngồi trên ghế rồng hỏi: - Chư vị công thần, Trẫm có một điều phiền muộn, khiến cho Trẫm đêm qua không ngủ được. Bây giờ Trẫm muốn biết, trong số các khanh ai có thể giúp Trẫm giải tỏa nỗi phiền muộn này? Hiếu đế khẽ khom người xuống, suốt đêm hôm qua không ngủ, nhưng vẻ mặt của y cũng không thấy vẻ mệt mỏi nào. Tể tướng Lư Sâm liền chắp tay quỳ dưới đất nói: - Bệ hạ phiền muộn suốt đêm không ngủ, là tội của chúng thần. Lão nói như vậy, khiến cho văn võ cả triều đều quỳ xuống, bỗng chốc đại điện đều vang lên tiếng tạ tội. Giống như những người này đều đã phạm phải đại tội tru di cửu tộc vậy. Vẻ mặt ai nấy đều kinh hãi. Lưu Lăng cũng hơi khom người xuống. Hắn liếc mắt nhìn Lư Sâm, trong ánh mắt đầy tán đồng. Hiếu đế cũng vậy, rất hài lòng với biểu hiện như vậy của Lư Sâm. Y cũng hắng giọng một cái nói: - Đứng dậy cả đi, chư vị công thần đều là nhân tài rường cột của nước nhà. Có các khanh, ta tin chắc dù bất kỳ nỗi phiền muộn nào cũng đều có thể giải quyết được. Có người muốn đứng lên, nhưng đang định đứng lên bỗng phát hiện ra Tể tướng vẫn còn quỳ, chỉ còn biết quỳ xuống mà thôi. Lư Sâm dập đầu nói: - Bệ hạ có điều gì phiền muộn, xin hãy nói cho chúng thần biết. Nếu chúng thần không thể giải quyết được nỗi phiền muộn của Bệ hạ, chúng thần cũng không còn mặt mũi nào đứng ở trong triều này nữa. Lưu Lăng không kìm nổi liền vỗ tay trong lòng, ừ một tiếng, gừng già gừng càng cay, hãy chờ xem trò vui đã bắt đầu rồi. Hắn cảm thấy mình đứng ở đây như vậy chắc chắn là không đúng rồi. Do đó cũng liền kéo áo bào quỳ xuống nói: - Đạo quân thần, ân nghĩa thì báo, Quân xem thần như thủ túc (tay chân), thần xem Quân như tâm phúc (tim gan). Bệ hạ đối đãi với chúng thần như cha đối với con cái, hoàng ân bao la. Nỗi lo của Bệ hạ, chính là đại tội của chúng thần. Xin vì Bệ hạ phân ưu. Lưu Lăng nói như vậy, đám văn vó bá quan lại một lần nữa thỉnh tội. Hiếu đế thở dài nói: - Các ngươi cũng biết, qua mấy ngày nữa sứ thần Liêu quốc sẽ tới thúc giục cống vật rồi. Hiện giờ Đại Hán chúng ta suy yếu, quốc khố trống rỗng, sao có thể cống nạp được nhiều như vậy? Lời nói không chút giấu giếm này đã khiến cho đám văn võ bá quan bỗng nhiên không nói được lời nào. Thực lực của Liêu quốc hùng hậu, người có thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên cũng không dưới chục vạn người, kỵ binh đi lại như bay. Vốn không phải là điều mà Bắc Hán quốc có thể ngăn cản được. Bắc Hán quốc từ khi dựng nước tới nay, hàng năm đều phải cống nạp cho Liêu quốc vô số tiền bạc, lương thực và vải vóc để đổi lấy thái bình. Vốn dựa theo mức cống nạp cũ, Bắc Hán quốc còn có thể miễn cưỡng ứng phó được. Nhưng năm ngoái Hoàng đế Liêu quốc Da Luật Hùng Cơ đã gửi tới một tờ chiếu thư, nâng cao gấp đôi đồ cống nạp! Đối với yêu cầu như vậy của Liêu quốc, lão Hoàng đế Lưu Nghiệp dù có tức giận cũng không dám lên tiếng. Nếu không thể cống nạp, thiết kỵ của Liêu quốc một khi đi xuống phía nam, giang sơn của Bắc Hán này chỉ e là bỗng chốc sẽ tan thành mây khói. Nhưng Lưu Nghiệp mệnh tốt, lão đã chết rồi, nỗi lo này chỉ có thể để lại cho con trai mình. Lưu Lăng biết đã đến lúc mình nên gặt hái rồi. Hắn hắng giọng một cái liền hỏi: - Lư đại nhân, không biết tiền thuế và vải vóc trong quốc khố hiện giờ còn thiếu bao nhiêu so với yêu cầu của Liêu quốc? Lư Sâm suy nghĩ một hồi liền nói: - Còn thiếu so với yêu cầu của Liêu quốc cũng phải tới bảy phần. Lão liếc mắt nhìn văn võ bách quan phía sau nói: - Hiện tại còn cách thời gian sứ thần Liêu quốc tới đòi cống nạp chưa đầy hai tháng nữa. Các châu phủ lại đều đang rối ren trong cảnh đói kém. Rất nhiều nơi năm nay không có thu hoạch hoa màu nào. Về mặt thuế má e là khó mà tiếp tục được. Có người đã từng đề nghị với vi thần cắt giảm tiền quân phía của tướng sĩ biên phòng xuống một nửa, không biết chư vị đại nhân thấy thế nào? - Hừ! Lưu Lăng hừ lạnh một tiếng, nói: - Chết cái tâm này đi! Hiếu Đế nói: - Vì sự an nguy, thái bình của quốc gia, tất cả là ở quân sự. Nếu các quân tốt của biên cương ăn không đủ no, sao còn có sức mà chống đỡ lại kẻ thù bên ngoài? Chuyện này đừng nhắc tới nữa! Lư Sâm nói: - Thần cũng cho là như vậy. Còn có người đề nghị nói tăng thêm sưu thuế của bách tính lên năm phần. Trong vòng một tháng tất sẽ nộp đủ. Phàm thì người không nộp đủ sẽ cho vào đại lao hỏi tội. Hiếu Đế đập long án, tức giận nói: - Hoang đường! - Quốc gia là cái thuyền, người dân là nước. Nếu lại tăng thêm thuế má, khiến cho dân chúng lầm than, cuối cùng tất nhiên sẽ bị lật thuyền! Lưu Lăng cười lạnh nói: - Không biết vị đại nhân đưa ra ý kiến này liệu đã suy nghĩ tới người dân Đại Hán hiện tại chưa? Còn có bao nhiêu người có thể nộp được khoản thuế nặng như vậy? Nếu đem dân chúng cả nước đều ném vào đại lao, đại nhân lấy cái gì ra đút cho no cái bụng của họ? Lưu Lăng nói xong lời này, thấy sắc mặt của Hộ bộ Thượng thư tái xanh tái nhợt đi, giống như người bị bệnh vậy. Lư Sâm nói: - Không thể cắt giảm chi phí quân lương, không thể tăng thuế má lao dịch, còn có vị đại nhân nói có cống nạp hay không, có lo lắng chính là Bệ hạ. Ta có sốt ruột cũng chẳng có ích lợi gì, cùng lắm thì thiết kỵ Liêu quốc đi xuống phía nam, chúng ta phủi đít mà chạy. Hiếu Đế nghe thấy thế, liền đứng bật dậy, chỉ tay vào mặt Lư Sâm nói: - Lời này là ai nói? Mau nói cho Trẫm biết! Lư Sâm liếc mắt nhìn văn võ bách quan phía sau, chỉ vào một vị quan viên đã run cầm cập hầu như sắp quỵ xuống rồi, nói: - Lễ bộ Thị lang Lục Minh, là Lục đại nhân đã nói. Lễ bộ Thị lang Lục Minh nghe thấy thế, liền quỳ sụp xuống đất, dùng hết sức đập đầu xuống đất nói: - Bệ hạ minh xét, thần trung thành và tận tâm, sao có thể nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy. Bệ hạ, thần tuyệt đối không có nói. Bệ hạ! Là Lư Sâm, là Lư Sâm lừa người đấy! Không! Là ông ta, là ông ta nói những lời này! Lư Sâm quay người lại bình thản liếc nhìn Lục Minh nói: - Lục đại nhân, lẽ nào còn muốn ta gọi nhân chứng ra sao? Hiếu Đế đập bàn cái bộp một cái: - Võ sĩ trước điện đâu! Mau lôi tặc tử loạn thần bất nhân bất nghĩa này ra róc xương lóc thịt cho Trẫm! Bốn tên võ sĩ kim giáp đồng loạt bước lên, kéo tên Lục Minh như lôi chó chết ra khỏi đại điện. Tên Lục Minh đó bị các võ sĩ lôi đi, kêu rên suốt dọc đường. - Bệ hạ minh xét, thần trung thành và tận tụy bao nhiêu năm như vậy, Tiên Đế cũng đã từng nói thần trung thành như một. Bệ hạ! Đừng nghe lời gièm pha của kẻ tiểu nhân! - Bệ hạ! Cầu xin Bệ hạ tha mạng cho thần! - Bệ hạ! Thần không dám nữa! - Bệ hạ! Từng tiếng thê lương kêu rên vang vọng trên đại điện. Văn võ cả triều đều sợ tái mặt đi. Tận mắt chứng kiến một người đồng liêu cùng triều làm quan mười mấy năm bị lôi ra ngoài giết chết, trong lòng ai nấy đều không khỏi run sợ. Có người càng thấy hận Lư Sâm trong lòng. Nếu không phải lão ta nói ra những lời này, Lục Minh sao có thể bị xử tử? Là quan cùng triều, ai mà chẳng có vài câu tà đạo. Nếu tất cả đều tố cáo như vậy, chỉ e là văn võ cả triều sớm đã chết không còn một ai nữa rồi. Họ sao có thể biết, tên Lư Sâm này chính là cố ý chứ. Lưu Lăng không khỏi ngầm giơ ngón tay cái, trong lòng thầm nhủ Lư Sâm quả thật là người quả đoán. Nếu muốn làm được việc này, không giết gà dọa khỉ trước, thì thật sự là phí mất công sức. Bây giờ một người đã chết rồi, đối với những việc sau này có lẽ sẽ có lợi rất lớn. Hơn nữa, loại người bại hoại như vậy, có giết chết cũng vẫn phải giết chết, không có gì phải do dự. Lư Sâm là liều mạng đắc tội với văn võ cả triều để giúp Lưu Lăng làm việc. Điểm này trong lòng Lưu Lăng cũng vô cùng cảm động. Quả thực, lời của tên Lục Minh đó nói không hề sai! Nếu Liêu quốc thực sự dẫn thiết kỵ xuống phía nam, những quan viên này cùng lắm thì một chữ chạy. Nhưng hoàng tộc thì lại khác, cho dù là bỏ chạy khỏi kinh thành, thiết kỵ của Liêu quốc cũng vẫn đuổi cùng giết tận. Lư Sâm rất hiểu điều này, còn có thể cố tình nói như vậy, thật đúng là trung thành với đất nước. Lư Sâm làm như vậy là muốn tạo một cơ hội tốt cho Hiếu Đế và Lưu Lăng! Sắc mặt của Hiếu Đế âm trầm, ánh mắt nghiêm nghị liếc nhìn các đại thần đang quỳ trước mặt. Những lời của Lư Sâm vừa nói về Lục Minh quả thực cũng khiến y thực sự tức giận. Y không phải không biết trong số bách quan phía dưới thầm bàn tán về điều gì. Bắc Hán suy yếu, khắp nơi đều phải đối mặt với hổ đói chờ mồi. Y là Hoàng đế không cẩn thận một chút là sẽ rước họa bất ngờ. Triều đình Bắc Hán cũng sẽ theo đó mà bị diệt vong. Dưới ánh mắt chăm chú của Hiếu Đế, quần thần đều cúi thấp đầu, không dám thở mạnh. Thoáng chốc trên đại điện im lặng tới mức đáng sợ, im lặng tới mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi. Ngày thường các lão gia uy nghiêm trang trọng, lúc này ai nấy đều câm như hến. Bầu không khí bỗng chốc đáng sợ vô cùng, dường như sự im lặng này cứ thế chậm rãi trôi qua, lại có thể thổi bùng lên tới cực điểm. Tĩnh cực tất biến, vật cực tất phản . Sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại. Ánh mắt lạnh lùng của Hiếu Đế liếc nhìn một lượt, không ai dám ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, bên ngoài đại điện bỗng vang lên một tiếng kêu rên thê lương! - A! - Đau chết ta mất! - Bệ hạ! Tha mạng cho thần đi! - A! A! A! Tiếng kêu la thê lương này giống như tiếng xé vải giữa đêm khuya, giống như tiếng con cú mèo kêu trong đêm tĩnh lặng, giống như tiếng gầm hét đáng sợ của dã thú, khiến cho các đại thần ai nấy đều tái mặt đi. Lóc thịt sống, là một khổ hình khủng khiếp! Từng đao từng đao đi xuống, từng đao thịt, máu chảy từng dòng. Tiếng kêu hét thê lương của Lục Minh bắt đầu đã lên tới cực đại, truyền tới mỗi ngóc ngách trong đại điện, cũng truyền tới tận đáy lòng của mỗi người. Dường như tất cả mọi người đều sợ đến toát mồ hôi. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, còn ánh mắt của Hiếu Đế thì lạnh lùng, giống như là con đao róc thịt. Y liếc nhìn mọi người giống như đang róc thịt trong lòng mỗi đại thần, đau tới tận xương cốt. Chỉ một lát sau, tiếng kêu của Lục Minh cũng dần nhỏ đi. Từ tiếng tru lên lớn đã biến thành tiếng rên rỉ thống khổ. Chỉ là âm thanh này dù nhỏ, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng văn võ cả triều này lại càng tăng lên tầng tầng lớp lớp. Nhiều người thậm chí còn nghe thấy tiếng từng nhát đao róc vào xương. Âm thanh này đáng sợ vô cùng, khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác như rơi vào hầm băng. Hiếu Đế hừ một tiếng, bước tới bên cạnh ghế rồng ngồi xuống. Tiếng hừ lạnh này càng khiến cho những đại thần nhút nhát dường như mềm nhũn cả người ngã xuống đất. Bắc Hán quốc từ khi dựng nước tới nay, hầu như chưa từng giết chết quan lại từ ngũ phẩm trở lên. Thậm chí ngay cả quan thất bát phẩm phạm pháp cũng rất ít khi truy cứu. Cho nên quan lại 20 năm nay đều quên mất nỗi đáng sợ của pháp luật nghiêm minh của Hoàng đế. - Chư vị công thần, ai còn có biện pháp hay nữa không? Hiếu Đế chậm rãi thở dài một cái, giọng nói âm lạnh. Ai còn dám nói chứ? Những bách quan văn võ này ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, lập tức đều cúi đầu xuống. Đừng nói là nghĩ cách, ngay cả thở cũng không dám phát ra tiếng động lớn. Những người này, bởi vì sự khoan dung của Hoàng đế Lưu Nghiệp, đã quên mất thiên uy khó lường, đã quên mất làm bạn với vua như làm bạn với hổ. Lúc này, họ mới bắt đầu tỉnh mộng. Hiếu Đế chờ trong giây lát, thấy không ai lên tiếng, do đó đã lạnh lùng nói: - Thế nào? Vừa rồi các ngươi đều mồm năm miệng mười nói muốn thay Trẫm giải ưu, phân ưu cho Trẫm cơ mà? Bây giờ sao ai nấy đều câm như hến vậy? Hay là các ngươi đều có tâm tư giống Lục Minh? Lời này có thể trừng phạt! Lư Sâm cúi rạp xuống đất nói: - Vi thần không dám, xin Bệ hạ bớt giận. Hiếu đế đập mạnh xuống bàn quát: - Bớt giận? Bớt giận! Các ngươi nói đi, cơn giận này của Trẫm làm thế nào để bớt đi? Lưu Lăng quỳ trước mặt bách quan, thầm nhủ thời cơ đã tới rồi! Hắn đứng lên chắp tay nói: - Bệ hạ, vi thần thật ra có một kế không phải là thượng sách, nhưng tạm thời có thể vượt qua khó khăn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang