[Dịch] Đế Quốc Cuồng Lan

Chương 20 : Khác nhau

Người đăng: 

.
Nữ nhân trước mặt này là người nào? Là trưởng công chúa Cơ Chu quốc! Trưởng công chúa có ý nghĩa như thế nào? Có nghĩa là tương lai nàng có thể trở thành nữ vương Cơ Chu quốc! Như vậy Tiền Bất Ly hắn sẽ trở thành một nhân vật như thế nào? Tiền Bất Ly biết rõ công chúa Cơ Thắng Tình rất ưa thích hắn, chỉ có điều thói quen được hoa tươi xinh đẹp quấn quanh người khiến Tiền Bất Ly chẳng muốn đáp lại mà thôi. Giờ này khắc này, trong bầu không khí không lành mạnh, hai từ ngữ đột nhiên hiện ra trong đầu Tiền Bất Ly: Nhiếp Chính Vương? ! Buông rèm chấp chính? ! Phì, phì, phì! Lão Tử cũng không phải là thái hậu hoang dâm vô đạo! Tiền Bất Ly vội vàng vứt bỏ suy nghĩ của mình. Ánh mắt của hắn phiêu hốt bất định, trong chốc lát nhìn về phía Cơ Thắng Tình, trong chốc lát nhìn về phía ngón tay của chính mình đang gõ rất nhanh trên mặt bàn, chén trà trên bàn cũng đang chấn động, phát ra tiếng va chạm rất nhỏ, thế nhưng Tiền Bất Ly không nghe thấy loại tạp âm rất nhỏ này, đầu óc của hắn đã vận chuyển đến cực hạn. Mục tiêu này cũng không dễ dàng đạt tới. Đầu tiên, hắn phải trợ giúp Cơ Thắng Tình ngồi trên vị trí quốc vương, mà từ tình huống trước mắt mà xét, Cơ Thắng Tình đang ở thế hạ phong, muốn thay đổi cục diện, không thể nghi ngờ đây sẽ là một nhiệm vụ nguy hiểm và gian khổ. Cho dù cuối cùng Cơ Thắng Tình thành công làm tới nữ vương, đối với Tiền Bất Ly mà nói thì hắn vẫn không thể thư giãn. Mỗi khi một quân chủ mới đăng cơ, đều sẽ xuất hiện cảnh tượng đấu đá tranh giành quyền lợi vô cùng thê thảm. Hơn nữa có thể nói là Tiền Bất Ly hiểu rất rõ tám chữ 'Được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ'. Nếu như hắn muốn sừng sững không ngã, trong lúc đó hắn phải tạo ra được một lực lượng của riêng mình, ít nhất thì cũng có thể cầm giữ binh tự trọng! Đương nhiên, đây là hành động vạn bất đắc dĩ. Thượng sách là dùng tâm kế của mình để mê hoặc công chúa, làm cho nàng ngoan ngoãn phục tùng mình. Thế nhưng Cơ Thắng Tình cũng không phải là một nữ tử nhu nhược. Khi nàng ngồi trên ghế vương vị từng ngày một, tính tự chủ cùng kiên cường trong tâm tính nàng sẽ tăng trưởng một phần, muốn phục tùng nữ nhân này nói dễ vậy sao? Có lẽ suy nghĩ của Tiền Bất Ly rất ích kỷ, rất ác liệt. Thế nhưng đối với hắn, một người hiện đại mà nói, hắn tuyệt sẽ không giao tánh mạng của mình vào trong tay người khác, dù nàng là nữ vương! "Ngươi làm sao vậy? Đang suy nghĩ gì?" Cơ Thắng Tình sợ hãi nói. "Ta suy nghĩ. . . . tương lai của hai người chúng ta." Tiền Bất Ly khẽ thở dài một tiếng. Đột nhiên hắn nhớ ra một lãnh tụ vĩ đại đã từng nói một câu: khẩu súng làm nên chính quyền! Có lẽ từ hiện tại, hắn nên đi làm mấy thứ gì đó rồi. Nếu như có thể khiến lực ảnh hưởng của công chúa dần dần xa lánh quân đội, hắn có thể nắm chắc quân đội Tuyết Nguyên thành, bồi dưỡng thành một đội gia quân! Dù sao bây giờ hắn là thống lĩnh! "Tương lai của chúng ta. . . Sẽ như thế nào?" nước mắt Cơ Thắng Tình đảo quanh hốc mắt. "Còn nhớ hứa hẹn mà ta đã từng nói không? Mặc kệ mưa gió lớn hơn nữa, ta cũng sẽ cùng vượt qua với ngươi!" giọng nói Tiền Bất Ly rất kiên quyết. "Chán ghét. . ." Cơ Thắng Tình thoáng nín khóc, mỉm cười nói: "Vậy ngươi còn xụ mặt hù dọa người ta! Ta còn tưởng rằng ngươi không muốn theo giúp ta đi Thượng Kinh nữa" "Ta sẽ không đi Thượng Kinh." Tiền Bất Ly lắc đầu, nói: "Hơn nữa, ta hy vọng ngươi cũng không nên đi." Cơ Thắng Tình ngây dại: "Là. . . . Vì sao?" "Bởi vì chúng ta không cần phải đi vào chỗ nguy hiểm." "Thế nhưng. . . Thế nhưng dù nữ nhân ác độc kia làm hơi quá đáng, ta vẫn muốn gặp mặt phụ vương, để cho phụ vương cho ta một công đạo! Hơn nữa lần này ngươi lập được đại công, phụ vương nhất định sẽ tưởng thưởng hậu hĩnh cho ngươi, ừ. . . chỉ dựa vào công lao tiêu diệt khinh kỵ cận vệ bộ lạc Phi Ưng , phụ vương rất có thể sẽ phong tước hiệu bá tước cho ngươi, ta biết rõ ngươi không có hứng thú đối với mấy thứ này, nhưng đây là vinh quang mà ngươi nên được!" "Công bình muốn dựa vào hai tay của mình đi tranh thủ, mà không phải dựa vào bố thí của người khác." Tiền Bất Ly vẫn lắc đầu nói: "Vinh quang cũng giống như vậy, vinh quang được người khác bố thí mà vẫn là vinh quang sao?" Cơ Thắng Tình trầm mặc một lát rồi nói: "Bất Ly, ta thật sự muốn quay về Thượng Kinh, muốn tiến cử ngươi cho phụ vương." "Thượng Kinh rất nguy hiểm, điện hạ!" sắc mặt Tiền Bất Ly trầm xuống, hắn nói: "Ta không muốn lại một lần nữa phục hồi lần thứ ba!" "Bất Ly, không có nguy hiểm đâu." Cơ Thắng Tình buồn bã nói: "Chúng ta trước tiên có thể phái người chuyển tin tức, truyền tin tức đại thắng trở về Thượng Kinh, đến lúc đó ngươi cùng ta đều sẽ trở thành nhân vật được người người nhìn chăm chú, nữ nhân ác độc kia cho dù có lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám hạ thủ chúng ta. Huống chi, bọn hắn cũng không có khả năng là đối thủ của ngươi!" "Ta chưa bao giờ đánh giá thấp mình, thế nhưng, muốn đối phó với trên năm vạn cấm vệ quân hoàng gia của các ngươi ở kinh thành. . . . có lẽ ta không chịu đựng nổi. . . ." Cơ Thắng Tình ngẩn người, một lần nữa nàng nín khóc mỉm cười, nói: "Đã biết rõ ngươi là người khôi hài! Cấm vệ quân hoàng gia chỉ có thể nghe phụ vương điều khiển, sao bọn hắn sẽ đối phó với ngươi?" Tiền Bất Ly trầm mặc một lát rồi chậm rãi đứng lên, không có biện pháp thuyết phục nàng sao? Tiền Bất Ly hiểu rõ nguyên nhân vì sao Cơ Thắng Tình phải kiên trì như thế, nghĩ đến nàng một mực cố gắng làm ra chút ít thành tích để cho phụ vương của nàng vì nàng mà cảm thấy kiêu ngạo, thế nhưng với việc vương hậu xa lánh cùng làm khó dễ, nàng hoàn toàn không làm thành công việc gì cả. Hiện tại công lao tiêu diệt khinh kỵ cận vệ bộ lạc Phi Ưng bày ở trước mặt nàng, mộng tưởng nhiều năm qua rốt cục có thể thực hiện được, đương nhiên nàng sẽ không buông tha. Thế nhưng đồng tình thì đồng tình, Tiền Bất Ly tuyệt đối sẽ không bởi vì đồng tình mà đưa bản thân mình rơi vào hiểm cảnh. Đám người của lão nương kia có lẽ không dám gây tổn thương cho công chúa, nhưng đối với hắn thì khó mà nói được. Rượu độc, độc tiễn, ám sát hoặc là vu oan, có rất nhiều loại phương pháp có thể khiến cho Tiền Bất Ly hắn rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục. Cho dù sau đó lương tâm quốc vương trỗi dậy, xử trí vương hậu, nhưng mạng của hắn đã không còn, mấy thứ đó còn có ý nghĩa gì? Kết quả tốt nhất thì là Cơ Thắng Tình bắt được cơ hội này, lật đổ vương hậu, mấy năm hoặc là mấy chục năm sau thành công ngồi lên vương vị, sau đó nhìn lên bầu trời xa xăm, chảy xuống hai hàng nước mắt: "Bất Ly, ta nhớ ngươi. . ." Thế nhưng thời điểm đó, bên cạnh của nàng có lẽ có người khác rồi? Sau đó Tiền Bất Ly hắn ở dưới cửu tuyền nước mắt tràn mi: "Ta. . . đáng giá!" Thật sự đáng giá sao? Đáng giá cái rắm! ! Hắn nhớ rõ một chiến hữu cũ của ông nội đã từng nói một câu nói như này: "Kỳ thật một người thành công khác với một người thất bại chỉ ở một điểm, người thành công thì cho rằng người khác chính là đá kê chân của mình, mà người thất bại tức thì trở thành đá kê chân của người khác." Vĩnh viễn không làm đá kê chân cho người khác, đây là một trong những tiêu chí của Tiền Bất Ly. Kỳ thật Tiền Bất Ly không sợ mạo hiểm, chẳng qua nếu như chỉ vì để cho Cơ Thắng Tình hoàn thành tâm nguyện của nàng mà khiến bản thân gặp nguy hiểm tánh mạng. . . . vậy đúng là bệnh không nhẹ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang