[Dịch] Đế Quân

Chương 47 : Diệp Thước. (1)

Người đăng: 

.
- Không cần! Người trẻ tuổi đưa tay kéo Liễu Như Thị, sau khi để cho nàng ngồi ở bên cạnh mình mới nói: - Thần Dạ, ngươi rốt cục cũng nghĩ tới tìm ta . Thần Dạ lắc đầu cất tiếng cười, rồi đáp: - Thấy hai người các ngươi như vậy, ta thực sự hối hận đã tới tìm ngươi . Sắc mặt người trẻ tuổi có hơi sầm xuống, hờ hững đáp: - Việc Đế đô , ta đều mười phần rõ ràng. Hôm nay, nhiều nhất trước kì săn thú Đông Giao , nếu như ngươi không tới tìm ta thì tình huynh đệ chúng ta , từ đó một đao cắt đứt! Nghe vậy, Thần Dạ cười khổ một tiếng, một lát sau mới nói: - Tình huynh đệ chúng ta , vĩnh viễn không thôi. Sự thực, nếu không có xảy ra quá nhiều biến cố, ta quả quyết sẽ không tới tìm ngươi, rồi lôi ngươi nhẩy vào trong dòng nước đục này. Nhưng từ biến cố, người trẻ tuổi trong lòng hẳn là không đồng tình, bởi vì hắn sẽ không nghe hiểu. Thần Dạ nói đến biến cố, chính là đến từ sự thay đổi do hắn trọng sanh. Chứ còn trong một đời lúc đầu kia, Thần Dạ chưa hề tới tìm hắn. - Được rồi, đừng nói những lời thừa này. Nói đi, muốn để cho ta làm gì đây? Thần Dạ nhìn Liễu Như Thị, còn chưa nói điều gì thì người trẻ tuổi này nói: - Những năm gần đây, ngươi thì tự phong bế chính mình, quay về trong Thần gia, còn Thiết Dịch Thiên đi Nguyên Vũ Sơn. Ta liền một mực sống ở Hoa Thanh Trì này, theo ta trải qua năm tháng cô độc này, chỉ có Như Thị! - Như Thị là vì ta, mấy năm qua dốc hết tâm huyết nên mới có Hoa Thanh Trì phồn hoa này, ta mới có vài năm như một ngày, có khả năng tự thân tu luyện không chút xíu kiêng nể . . . . Kiếp nầy kiếp sau, cho dù Như Thị phụ ta, thì ta cũng sẽ không phụ bạc nàng! - Công tử Gia! Liễu Như Thị xoay tay cầm hai tay của người trẻ tuổi mà nắm thật chặt. Người trẻ tuổi cười một tiếng, sau khi cầm chặt tay Liễu Như Thị mới nói tiếp: - Cho nên, ở trước mặt nàng, ngươi cứ việc nói. Cho dù hiện tại dấu diếm nàng thì sau này ta cũng sẽ nói. Ở chỗ sâu trong con ngươi Thần Dạ , lập tức có một nét kinh ngạc nghi hoặc nhanh chóng xẹt qua, hắn dừng một hồi rồi mới trầm tư nói: - Hôm qua, Nhị hoàng tử sai người thiết lập một cái bẫy nhằm vào ta. Trước đó, có Tam ca của ta nhúng tay vào trong đó, mà Tiêu Một xếp hạng thứ năm trên đế đô Tuấn Ngạn Bảng hiện nay hẳn cũng là người của Nhị hoàng tử . . . . - Không nghĩ tới a. Bốn năm chưa từng gặp ngươi, nay vừa gặp được ngươi, thì ngươi lại chọc vào một phiền toái lớn như vậy. Vừa rồi nói ngươi là một tên phiền toái, ngươi vẫn còn không vui. Người trẻ tuổi không khỏi cười một tiếng trong trẻo, có một vẻ lành lạnh lướt qua trên khóe miệng. Thần Dạ cũng là bất đắc dĩ lắc đầu, rồi mới đáp: - Thông qua Tam ca Thần Nguyên của ta, ta nói cho Nhị hoàng tử một câu nói. Nếu hắn đã có ý cùng đánh một trận, thì ta cũng không thể lui bước. Cho dù náo động đến tận trời, thì trước sau đều là lớp người trẻ tuổi đấu với nhau. Nói như vậy thì vị Cửu ngũ Chí Tôn ở chỗ sâu trong hoàng cung cũng sẽ không thể nói thêm cái gì. - Nhưng mà ta một mình đơn độc, cho nên mới tìm đến ngươi ! - Hắc hắc! Người trẻ tuổi lạnh lùng cười một tiếng, rồi nói: - Nhị hoàng tử, Tiêu Một, mấy tên huynh đệ Trường Tôn gia .v..v..., những người này cũng có thể ứng phó, và có phương pháp ứng phó. Thế nhưng Tam ca của ngươi Thần Nguyên thì sao? Sau một hồi trầm lặng , Thần Dạ đáp: - Thân tại nhà quyền thế, đây là chuyện không thể tránh được, ngươi không phải cũng là bởi vì điều này mà rời khỏi Diệp gia đi tới Hoa Thanh Trì này sao? Ta không dám nói con đường chính mình muốn đi nhất định là chính xác, nhưng nếu muốn làm kinh động sợ hãi những huynh đệ có dã tâm này,thì ta cũng chỉ có thể học ngươi. - Học ta? Người trẻ tuổi hơi ngẩn người ra, bất chợt giật mình, lần thứ hai lại biến sắc đứng lên. Ở cách cái bàn mà hắn ôm vai Thần Dạ , Huyền Khí hào hùng cứ thế tuôn thẳng vào. Sau một lát hắn thu hồi, rồi lập tức cười to không ngớt! - Ha ha, ngươi làm khá lắm, không ngờ ngươi lại khá đến thế. Tiếng cười chưa dứt, một cơn tức giận ngập trời tuôn trào dữ dội ra từ trong cơ thể hắn. Người trẻ tuổi gầm lên: - Thần Dạ, ngươi rốt cuộc có coi ta là huynh đệ hay không? Vào lúc ngươi bơ vơ bất lực thì lại không muốn liên lụy huynh đệ, vì vậy phong bế chính mình. Hiện tại lòng tin quay về, liền muốn dẫn các huynh đệ ngược gió hóa rồng sao? Thần Dạ, chúng ta là huynh đệ của ngươi , không phải muốn phụ thuộc ngươi, do đó tùy ngươi ở nơi này thu được chỗ tốt phù hợp! Thần Dạ im lặng, hắn tự nhiên biết, huynh đệ của mình không phải cái loại thấy người sang bắt quàng làm họ. Thế nhưng khi chính mình gặp lúc nguy nan , có thể nào lại lôi bọn họ liên quan vào trong đó? - Diệp Thước. . . . - Câm mồm! Người trẻ tuổi tức giận không tan, tiếp tục quát: - Bốn năm trước đây, ngươi tự tay đóng chặt Tâm Môn của mình. Mà nay Tâm Môn của ngươi đã mở, nhưng nếu muốn mở Tâm Môn của ta thì cũng không phải đơn giản như vậy. Thần Dạ nghe vậy trong lòng cười to, vội nói: - Vậy ngươi muốn như thế nào? - Rất đơn giản, từ nay về sau, Thần Dạ ngươi cho dù có chuyện gì, cũng không được giấu diếm mà tự một mình đi giải quyết, càng không thể tránh né chúng ta. Nếu không phải như thế, tình huynh đệ, chúng ta thực sự gặp mặt ngươi là một đao cắt đứt. - Yên tâm, tất cả đều y theo lời ngươi nói. Sau khi dứt lời, trong lòng Thần Dạ thầm nghĩ, huynh đệ, việc đã phát sinh trong đế đô ta sẽ không gạt các ngươi. Nhưng còn mặt khác, thật xin lỗi, tương lai cô đơn, trước sau ta vẫn phải chính mình đi đối mặt. Trọng sanh mà đến, Thần Dạ tất nhiên có tin tưởng gấp bội. Nhưng một màn ở Bắc Vọng Sơn kia , hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không quên. Bởi vì từng có một đời trải qua, so với trước kia hắn càng hiểu rõ ràng hơn, những kẻ bắt đi mẫu thân là người cường đại. Cho nên, tuyệt không thể để cho các huynh đệ của mình đi đối mặt với những người đó! - Thật à? Người trẻ tuổi có hơi không tin tưởng lắm. - Nếu không ta cần gì phải tới tìm ngươi? Thần Dạ cười khổ nói: - Trong đế đô Hoàng Thành, tin tưởng chỉ cần Diệp Tam công tử ngươi muốn, liền không có chuyện gì không làm được. Cho dù Thần gia chúng ta là đầm rồng hang hổ, e là ngươi cũng có thể xông vào đi thôi? - Hảo, ngươi vẫn còn tin tưởng ta. Vậy thì làm huynh đệ, ta cũng sẽ không làm ngươi thất vọng. Thần Dạ, phòng ốc đã thu xếp xong xuôi cho ngươi. Trước nghỉ ngơi cả đêm, đến sau hôm nay, đế đô Hoàng Thành sẽ thấy thời tiết thay đổi mạnh! Thần Dạ khẽ nhướn mày kiếm một cái! Người trẻ tuổi lạnh lùng cất tiếng cười, lạnh giọng nói: - Nhị hoàng tử hắn muốn chiến, cũng tốt. Liền làm cho cả đế đô bắt đầu đại loạn. Lấy lớp người trẻ tuổi chúng ta làm vai chính, quấy rối hắn đến long trời lở đất. Ta cũng muốn nhìn một chút, vị ở chỗ sâu trong hoàng cung kia sẽ trả lời như thế nào với cuộc chiến tranh mà con của ông ta tự tay vén lên!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang