[Dịch]Đệ Nhất Yêu Phi - Sưu tầm
Chương 6 : ĐÁNH CƯỚP CỨU NGƯỜI (3) NHẬN CHA NUÔI
.
Buông thân hình nhỏ nhắn của Vũ Nhiên ra đập vào mắt Vũ Lạp Nhã là bộ dáng cực thảm của Đỗ Phúc.
Tiện tay điểm vài huyết đạo trên cơ thể giúp hắn cầm máu, một bên băng bó giúp hắn làm sạch miệng viết thương. Hơn nửa nàng còn dùng thuốc trị thương thần tốc do mình tự chế liền 2 canh giờ sau miệng vết thương đã khép.
“Nha đầu , ngươi là dược sư” Đỗ Phúc nhìn tốc độ liền của vết thương khóe miệng không khỏi giật giật. Cư nhiên có thể làm vết thương hồi phục nhanh một cách biến thái như vậy ngoài dược sư ra thì còn có ai. Hơn nữa là cao cấp dược sư nhưng vị cao cấp dược sư đó trước mặt hắn chỉ là một nữ nhi mười tuổi.
Nghĩ tới không khỏi ngạc nhiên. Ở đây dược sư là người vô cùng được coi trọng. Thật không biết có phụ mẫu nào khi biết con mình là dược sư mà không nâng như trứng hứng như hoa. Là phượng hoàng của cả tộc mà lại để long dong nơi đầu đường xó chợ thế này.
“ Ân” Vũ Lạp Nhã lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của Đỗ Phúc. Nếu với người khác nàng sẽ không câu nệ trực tiếp rời đi nhưng người này vừa rồi đỡ giúp Vũ Nhiên một đao cũng như cứu đệ ấy từ quỷ môn quan trở về nên nàng sẽ coi hắn là ân nhân vậy.
Đỗ phúc nghiêng đầu nhìn về phía đám xác chết kia trong bụng lại một phen trấn động. Hắn là một sát thủ cao cấp nhưng vừa nhìn thấy đám người kia quả thật không kiềm được một tia sợ hãi.
Toàn bộ đều chết bằng một vết thương sâu cắt ở cổ. Vết cắt sâu đến 2/3 cổ cơ hồ muốn đem đầu cắt rời. Toàn bộ đều chết không nhắm mắt.
“Đại thúc thúc, thúc đi đâu lại gặp phải chật vật như này” Vũ Nhiên ngồi bệt xuống bên người Đỗ Phúc khuôn mặt tái nhợt, không e ngại như trẻ nhỏ gặp người lạ,tự nhiên hỏi thăm tình cảnh của hắn.
“Ta là Đỗ Phúc đang trên đường trở về thì không may gặp bọn họ nên…..”
“Ngươi nói dối” Vũ Lạp Nhã lên tiếng cắt đứt lời nói của hắn.
“Tiểu cô nương làm sao biết ta nói dối” Đỗ Phúc thần hơi trấn động hắn cư nhiên lại bị tiểu cô nương này đi guốc trong bụng a
“Thứ nhất cách ngươi nói chuyện không ngươi là một bách tính vô hại bình thường. Thứ hai nếu ngươi nói vô tình gặp bọn chúng mà chúng có thể biết rõ họ tên nguồn ngành như vậy. Thứ ba ngươi có võ công cao cường. Thứ tư thứ ngươi giữ trong ngực chính là thứ bọn người kia muốn. Thứ năm khi nói chuyện với ta ngươi không nhìn thẳng vào mắt ta, ta liền biết ngươi nói dối”
Lạp Nhã tựa tiếu kinh phong nói ra. Mỗi câu càng làm sắc mặt hắn ngày càng âm trầm.
“ Tiểu cô nương, tên là gì” một khắc sau Đỗ Phúc mới mở miệng lần này hắn lựa chọn nhìn thẳng mặt nàng.
“Vũ Lạp Nhã. Đệ đệ ta Vũ Nhiên” Nàng trả lời. Với loại người này nàng phi thường hài lòng. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hắn biết không thể lừa nàng liền sau đó lựa chọn thành thật. Theo lời hắn nói chắc là người có quyền thế trong giang hồ nhưng lại chính trực tựa hồ rất giống tính cách của ‘cha’ lúc đó.
“Thì ra là nữ nhi của Vũ Tướng quân, thất lễ rồi” Đỗ Phúc nghe xong khuôn mặt hơi biến sắc sau liền lộ ra vẻ mặt như nàng vừa cấp cho hắn một cái khinh hỉ.
“Đỗ thúc không biết đối với gia phụ là” Vũ Lạp Nhã đứng dậy phủi quần áo sau đó đỡ Vũ Nhiên cùng Đỗ Phúc dậy.
Nàng có thể ngông cuồng nhưng đối với người này không biết là do trời ban cho trên người có một loại tức khí cực kỳ giống như 'cha' kiếp trước. Nếu như có thể để người này thay thế cha bản thân nàng cũng có thể làm những việc mà trước đây chưa có cơ hội làm với 'cha' coi như là người này nhận thay cho 'cha' vậy
"Phụ thân tiểu thư từng cứu mạng nhi tử ta mà ta lại chưa thể đến bái tạ thật là hổ thẹn hổ thẹn" Đỗ Phúc khuôn mặt có chút ửng hồng nhăn mày mắt nhìn trời trông cực kì bi thương
"Đỗ đại thúc ta muốn thúc chấp nhận ta một chuyện" Đã như vậy Lạp Nhã nàng quả thật không muốn vòng vo nữa.
"Xin tiểu thư cứ nói" Đỗ Phúc mặc kệ thương thế của bản thân đưa tay thành quyền hơi khom người.
"Ta cảm thấy ngươi rất giống một người quen của ta nếu không ngại ta mong ngươi có thể đáp ứng ta trở thành nghĩa phụ của ta. Bây giờ ta lưu lạc nơi này không chắc bản thân có thể bảo đảm tốt cho Nhiên nhi hay không vậy nên mong Đỗ dại thúc nể mặt phụ thân ta chấp nhận" Lạp Nhã không cầu kỳ nịnh nọt một lượt nói ra những suy tính trong đầu.
Tuy nàng biết võ công của mình thừa sức bảo vệ Vũ Nhiên nhưng phòng hơn trị nếu thực có một thế lực đằng sau giúp đỡ việc bảo hộ Vũ Nhiên cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều. (Ems: Uầy tất cả đều vì Vũ Nhiên. Ta cảm thấy tội cho nam9 trước quá )
Đỗ Phúc nghe được những lời nói này có chút hơi sừng sờ. Nhưng ngẫm lại hắn cảm thấy lời nàng nói rất đúng a.
"Nếu tiểu thư đã nói vậy ta không còn cách nào để từ chối rồi. Đây là tín vật của ta khi cần giúp con có thể tới U Minh lầu tìm ta" Đỗ Phúc lấy ra một lệnh bài màu hoàng kim giao cho Lạp Nhã
"Hảo. Nghĩa phụ sau khi giải quyết xong việc của Nhiên nhi ta tự khắc tìm đến người" Lạp Nhã cũng phối hợp cất kim bài vào ngực cười nhẹ dặn dò.
"Đại thúc thúc lần sau tới nhất định phải dẫn ta đi mua kẹo hồ lô cho ta ăn đó vừa ta có băng bó cho ngài" Vũ Nhiên kéo vạt áo hắn vẻ mặt lưu luyến không muốn rời. Có lẽ hắn cũng cảm nhận được sự dễ chịu khi ở gần Đỗ Phúc
" Ân Lần sau gặp lại ta nhất định mua thật nhiều kẹo hồ lô cho tiểu Nhiên ăn" Đỗ Phúc lấy bàn tay thô ráp sờ sờ đầu Vũ Nhiên dáng vẻ sủng nịch vô cùng. Hắn quay về phía Lạp Nhã "Nhã nhi ta có việc phải trở về trước hẹn ngày tái ngộ"
"Hẹn ngày tái ngộ"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện