[Dịch]Đệ Nhất Sủng Phi- Sưu tầm
Chương 7 : Giữ lấy mạnh nhất
.
Chỉ là, rơi vào mắt của nàng là mẫu đơn đủ loại màu sắc ở trong viện kia, cũng là hiện lên một tia không hờn giận.
“Nhổ, những loại hoa hồng màu đỏ, cùng hoa tường vi màu máu.” Bỏ lại một câu như vậy, nàng dẫn đầu đi vào đại điện, đối với địa bàn của mình, đương nhiên là muốn chính mình làm chủ.
Mặc Diễm nhìn bóng lưng nhỏ nhắn xinh xắn kia, đứa bé này, thật đúng là không phải thú vị bình thường đâu!
“Hoàng thượng……” cung nữ điện Phượng Loan, ma ma còn có thái giám, quỳ trên đất .
Điện Phượng Loan là tẩm cung của hoàng hậu, mẫu đơn, vốn có danh xưng là “Hoa trung chi vương’’, là biểu tượng thân phận. Nếu như nhổ, đổi thành cái gì hoa hồng tường vi, chẳng phải là……
“Về sau nơi này chính là chỗ ở của hoàng hậu, sau này, toàn bộ phải nghe hoàng hậu phân phó.” Mặc Diễm thản nhiên căn dặn nói, sau đó đi vào trong điện.
Còn thừa lại là những người quỳ trên mặt đất bộ dạng dò xét, hậu cung có quy củ hậu cung, lời ấy của hoàng thượng, chẳng lẽ là muốn vì hoàng hậu nương nương này phế bỏ quy củ hậu cung sao?
Bọn họ vừa mới nghe nói hoàng thượng đã lập công chúa địch quốc làm hoàng hậu, còn là một cô gái man di, đều không quá tin tưởng, nhưng hôm nay, bọn họ thật ra đối với tiểu hoàng hậu này đã nhìn với cặp mắt khác xưa, lúc này mới tiến cung, thế nhưng khiến cho hoàng thượng vì nàng phế đi quy củ trong cung.
Xem ra về sau, nên cẩn thận hầu hạ .
“Thích không?” Mặc Diễm đi theo ở phía sau Tây Nhã Lê, nhẹ giọng hỏi.
Lúc này, Tây Nhã Lê cũng không có không đếm xỉa hắn, mà là gật gật đầu.
“Sáng sớm ngày mai, nhớ đi thỉnh an thái hậu. Ngươi trước nghỉ ngơi đi.” Mặc Diễm dặn dò một tiếng, sau đó rời đi đại điện.
“Cung tiễn hoàng thượng.” Mọi người đồng thời lên tiếng.
“Cẩn thận hầu hạ .” Mặc Diễm lưu lại một câu, rời đi điện Phượng Loan.
Đợi cho Mặc Diễm rời đi, những thái giám, cung nữ kia mới tụ tập cùng một chỗ lần nữa, vây quanh một ma ma có chút lớn tuổi, khẩn trương hỏi: “Trương ma ma, hoàng hậu này……”
“Hoàng thượng đã lên tiếng, về sau đều cẩn thận hầu hạ, mặc kệ thân phận hoàng hậu là gì, nàng hiện tại chính là hoàng hậu, là chủ tử hậu cung này. Đều nhớ lấy, ở bên trong hậu cung này, muốn sinh tồn được, thì phải trung tâm với chủ tử của mình, mà hiện tại, chủ tử điện Phượng Loan, chính là hoàng hậu.” Trương ma ma trầm mặt, nàng không cần phân biệt là nữ nhân hay chỉ là một đứa trẻ, sống hơn nửa đời người ở trong nội cung, trước kia chính là hầu hạ hoàng hậu, nàng không thể nào không biết tình thế triều đình hiện nay.
Chẳng qua là, thế sự hay thay đổi, ai có thể đoán được chuyện tương lai, muốn bảo vệ tính mạng, cũng chỉ có trung thành với chủ tử của mình.
“Dạ, Trương ma ma.” Mọi người gật đầu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trương ma ma mang theo cung nữ vừa muốn gõ cửa, lại thấy Tây Nhã Lê đẩy cửa đi ra .
“Hoàng hậu nương nương.” Trương ma ma có chút kinh ngạc, bởi vì biết hôm nay Tây Nhã Lê muốn đi cấp thái hậu thỉnh an, các nàng sợ nàng vừa mới tiến cung mất cấp bậc lễ nghĩa, cho nên chuẩn bị đánh thức nàng sớm một chút, chuẩn bị tốt một chút, ai biết, nàng thế nhưng so với tưởng tượng của các nàng còn dậy sớm hơn.
“Hoàng thượng đâu?” Tây Nhã Lê suy nghĩ một chút, hỏi.
Cái này, ngay cả tiểu cung nữ phía sau Trương ma ma đều ngây ngẩn cả người.
“Hoàng hậu nương nương, hoàng thượng ở điện Long Diệu.” Trương ma ma tuy có chút ngoài ý muốn Tây Nhã Lê vì sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn là cẩn thận trả lời.
“Đi điện Long Diệu.” Trí nhớ Tây Nhã Lê rất tốt, đường ngày hôm qua đi qua một lần, nàng tự nhiên là nhớ rất rõ ràng.
Hoặc là, đối nàng mà nói, ngày hôm qua căn bản không có khác gì hôm nay, cho dù nàng vĩnh viễn cũng không cần ngủ, cũng không có bất kỳ quan hệ gì.
“Hoàng hậu nương nương?” Trương ma ma các nàng còn không kịp phản ứng, Tây Nhã Lê đã đi ra đại điện.
Trương ma ma cũng mang cung nữ bước nhanh theo đi ra.
Khi Tây Nhã Lê đi đến điện Long Diệu, Mặc Diễm vừa mới thức dậy.
Vốn là lấy thân thể hắn hiện tại, hẳn là nên nghỉ ngơi nhiều, nhưng mà thân là hoàng thượng, cho dù chỉ là treo cái biển hành nghề, lên lâm triều cũng phải lộ diện.
Trong điện Long Diệu, thái giám cung nữ xếp thành hai hàng, đứng ở trước giường Mặc Diễm, thật cẩn thận chuẩn bị hầu hạ hắn thức dậy.
Nhưng vào lúc này, Tây Nhã Lê lại đẩy cửa mà vào.
Mặc Diễm đang muốn đứng dậy liền hơi hơi sửng sốt, dậy sớm như vậy?
“Hoàng hậu nương nương.” Mọi người quỳ xuống hành lễ.
Ánh mắt Tây Nhã Lê lại dừng trên người cung nữ đang muốn mặc quần áo cho Mặc Diễm.
Một ánh mắt lạnh đảo qua, chỉ nghe “Bùm” Một tiếng, vốn hai hàng thái giám cung nữ đang đứng thật chỉnh tề, đồng loạt quỳ gối trên mặt đất.
Thân thể cũng không tự chủ được mà run rẩy, sắc mặt tái nhợt.
Ngay cả Trương ma ma là lão nhân trong cung, dưới một cái liếc mắt kia, cũng không có thể chịu được, quỳ xuống.
Loại khí thế mới vừa rồi, thật là đáng sợ.
“Đi ra ngoài!” Thanh âm thản nhiên, rõ ràng giống như hài tử ngây thơ, lại có ma lực làm người ta sợ hãi. Những thái giám cung nữ kia thậm chí còn không có hướng hoàng thượng hỏi thăm một tiếng, liền lăn ra ngoài.
Trương ma ma quỳ gối ở phía sau Tây Nhã Lê, một thân đã đầy mồ hôi lạnh, chần chờ một chút, cuối cùng cũng lui đi ra ngoài.
Một lần nữa cảm nhận được không khí trong lành ở ngoài điện kia, Trương ma ma chỉ có một cảm thụ, trong cả đời của nàng, trải qua hai đời đế vương, gặp qua người đáng sợ nhất, không phải tiên hoàng, không phải hoàng hậu, không phải Nhiếp chính vương, không phải hoàng thượng bây giờ, mà là tiểu hoàng hậu gần sáu, bảy tuổi này.
“Dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?” Mặc Diễm mỉm cười giương cao khóe môi, đi tới kéo tay của nàng, đi đến bên giường, ngồi xuống.
Đối với hành vi vừa rồi của nàng, chẳng những không có tức giận chút nào, ngược lại còn rất cưng chiều.
“Về sau sự tình này, chính mình làm. Nếu như lại bị ta thấy được có người chạm vào ngươi, chết!” Nàng đột nhiên đứng dậy, dáng đi cực kỳ tao nhã, rời khỏi đại điện.
Chẳng qua là nàng nhàm chán, nghĩ đến xem hắn đang làm cái gì. Bất quá khi thấy những người đó chạm vào thức ăn của nàng, nàng rất không hài lòng. Nếu như không phải biết nơi này không phải là Huyết tộc, không thể tùy tiện giết chóc, những người ban nãy, sớm đã thành tro rồi .
Lưu lại Mặc Diễm trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi đó, hồi lâu cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Đây là chiếm hữu của nàng?
Lấy gương đồng, nhìn qua cánh hoa anh đào màu hồng trên cổ kia, Mặc Diễm lắc đầu một cái, cái vật nhỏ này, thật đúng là có bản lĩnh làm người ta dở khóc dở cười.
Hắn đứng dậy, chính mình thu thập một chút, xem ra, hắn vẫn là cần đi chỗ thái hậu nhìn một chút, nếu không, hắn cũng không cam đoan, vật nhỏ kia, sẽ gây ra chuyện gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện