[Dịch]Đệ Nhất Sủng Phi- Sưu tầm

Chương 59 : CHƯƠNG 59

Người đăng: 

.
Kể từ khi Jaejoong bị ngất đến nay đã gần một tuần, cả Thái y viện được chuyển sang bên trái điện Thanh Cung, người khác không biết lại nghĩ chủ nhân bấy lâu nay của nó xảy ra việc, thậm chí bên ngoài dân chúng xôn xao nghị luận, nếu hoàng thượng băng hà thì hiện tại ai sẽ trở kế tục ngôi cửu ngũ chí tôn? Han công công nghe đám thị vệ bẩm lại tức đến mức lông mày dựng ngược, mắt trợn to thậm chí một quả trứng có thể nhét vừa, Yunho lại bình tĩnh khép hờ mắt cười nhạt:“Một lũ ngu dân, không lo buôn bán cấy cầy, tham dự vào mấy chuyện triều chính đến lúc đói rã họng lại ngửa tay xin triều đình!” Thời gian này hắn không lâm triều, để một tay An Chil Hyun lo liệu, Jaejoong đang nằm trên đùi hắn không rõ biểu tình, Yunho đưa tay khẽ luồn qua mái tóc đen nhánh của cậu mân mê. Chuyện Jaejoong bị ngất lần trước tuy không nguy hiểm đến cơ thể và đứa bé nhưng hiện tại vẫn cần an dưỡng nghỉ ngơi, Jessica được thái y lo liệu cũng đã ổn, hồi phục được năm bảy phần, chuyện trước mắt là ả công chúa kia. Hiện tại Yunho án binh bất động, không phải chỉ như vậy nhẹ nhàng cho qua mọi chuyện, cái hắn muốn là khiến nàng ta phải thống khổ hơn gấp trăm ngàn lần sự đau đớn cậu đã trải qua trong cơn thập tử nhất sinh, điều này không chỉ những tâm phúc bên cạnh Yunho như Han công hay ám vệ trung thành hiểu mà ngay Jaejoong cũng đoán được, vấn đề là cách thức thực hiện như thế nào và kết quả ra sao? Từ lúc ở cùng Yunho đến nay Jaejoong chưa từng thấy hắn sử dụng qua bạo lực trước mặt cậu bao giờ, rất tò mò nha!Mà hiện tại Seo Huyn đang ngồi im trên tráp nghe sứ giả làm nhảm đến khó chịu:“Chẳng phải chỉ là một con thị nữ thôi sao, sao ngươi lại hoảng đến vậy chứ?”Sứ giả trợn trừng mắt, nói:“Công chúa của thần, vấn đề là thị nữ cận thân của Kim quân, mà Kim quân kia là ai chứ? Là hòn ngọc quý trên tay, là ruột gan tim phổi của kẻ trị vì đất nước này, người đụng đến thị nữ kia chẳng phải tát vào mặt người ta rồi còn gì!”“Hừ, Yunho cũng chỉ trách cứ qua loa, chứng tỏ mọi chuyện không quá quan trọng. Ta thấy ông chuyện bé xé ra to tự hù dọa bản thân quá thôi.”Vị sứ giả già nhìn Seo Huyn lắc đầu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đầu óc quá đơn giản như thế sau này nếu có trở thành phi tần của Jung Yunho cũng bị những kẻ khác bày mưu hại chết lúc nào không hay, ông ngán ngẩm:“Công chúa, sao người gọi hẳn húy danh của người ta ra như vậy, bình thường sẽ mắc vào trọng tội bị xử chém rồi. Người đừng quên nhiệm vụ của chúng ta là hòa thân, thần khuyên người nên thu liễm lại tính khí, nếu không e là gặp đại họa. Jung Yunho không phải người dễ chọc, chuyện lần này hắn dễ dàng bỏ qua như vậy e có vấn đề, chúng ta cần phải đề cao cảnh giác!”Seo Hyun chán ghét liếc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của lão thần, lúc lâu sau mới ói ra một câu:“Được!”Nghe thế lão quan mới thở phào một hơi, thấy không còn chuyện của mình thì xin cáo lui. Se Kyung từ nãy im lặng chợt lên tiếng:“Công chúa, nô tì nghĩ những lời vừa rồi không hề sai, chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn!”“Cẩn thận? Hừ, ta nghĩ lời này ngươi nên dành để nói cho tên Kim Jaejoong kia nghe vẫn tốt hơn.”Dứt lời Seo Hyun bực mình xô hết khay xuống dưới, mím chặt môi khiến hai bên nội thị giật mình lùi lại một bước e dè cúi gầm mặt xuống, lát sau mới thấy nàng ta cất giọng:“Hắn cũng thật cao số, chẳng những không chết thậm chí đứa con trong bụng cũng bình yên sống sót!”Lời nói chua ngoa cùng ánh mắt ngoan độc khiến những người xung quanh ai nấy đều phát run, lại tự chủ lùi một bước, ai nấy đều hoài nghi từ lúc bước vào phạm vi lãnh thổ Đông Bang này có phải chăng công chúa của họ trúng phải loài độc dại nào đó, đến giờ mới phát tác? Nếu không tại sao từ một người vốn hòa nhã dễ gần lại trở thành như vậy?Ở Thanh Cung điện, khi Jaejoong tỉnh lại lần nữa nhìn xung quanh lại không có một ai, có lẽ Yunho ra lệnh cho tất cả rời ra ngoài để cậu có không gian yên tĩnh nghỉ ngơi, nhưng thường hắn sẽ nằm cạnh cậu, giờ lại không có, vậy thì người đã đi đâu?Lúc Han công công đẩy cửa bước vào thấy Jaejoong ngẩn ngơ như vậy liền tiến lên nói:“Kim quân, hoàng thượng vừa rời khỏi đi giải quyết một số việc, ngài có điều gì căn dặn không ạ?”Jaejoong không nói gì chỉ hơi nhíu mi chống tay ngồi dậy:“Ừm, không có gì. Hiện tại tình hình Jessica thế nào rồi?”“Dạ, hiện tại Jessica đã hồi phục gần như hoàn toàn, tuy nhiên vẫn đang được ở lại thái y viện chăm sóc thêm!”“Chăm sóc? Người đã khỏe còn giữ lại làm gì? Mang người về đây!”“Chuyện này…!”Han công công lưỡng lự, hoàng thượng chỉ căn dặn ông ở lại lưu tâm đến Kim quân, còn chuyện ngài sai phó hẳn không trong phạm vi cấm của người, dù có trách cũng không thể trực tiếp tìm ông tính sổ chứ?Jaejoong thấy Han công công vẫn đứng im như pho tượng vẫn chưa có ý định rời đi thì trực tiếp gạt chăn trên người bước xuống, làm hành động muốn tự mình đến Thái y viện đòi người. Lúc Han công công hạ quyết tâm làm trái lời hoàng thượng đi mang người về đã thấy vạt áo trắng thấp thoáng sau cửa điện liền tá hỏa chạy theo:“Ối, Kim quân, ngài đợi lão nô đi cùng…”Đến khi hai người đến Thái y viện lại thấy Jessica đang áo quần chỉnh tề có vẻ muốn rời khỏi, điều này khiến Jaejoong không tự chủ cười thật tươi, là cậu lo lắng thái quá rồi, Jessica một thân võ công sao có thể bị mấy chục trượng làm tổn hại cơ thể, nhưng sự kích động trong người cậu ngày đó là thật, đến giờ Jaejoong vẫn khó quên được cảm giác lúc ấy. Khẽ nhếch môi, cậu nâng một cánh tay lên hướng về phía Jessica đang ngẩn người nhìn mình, lên tiếng:“Lại đây!’’Có lẽ vì quá quen thuộc với cách thức này của Jaejoong nên Jessica cũng mỉm cười đưa tay ra cầm lấy bàn tay thon gọn đang đưa về phía mình.Một màn này khiến Han công công há hốc mồm nhìn ngây người, này sao có thể tự nhiên như vậy, có hoàng thượng ở đây ông đảm bảo sẽ có một bình dấm chua đổ lênh láng đến mức có thể ngập cả Thái y viện mất, mà ông – người được giao nhiệm vụ luôn theo sát vị Kim quân cao quý này cũng khó thoát liên lụy. Jaejoong liếc qua biểu tình biến hóa từ trắng sang xanh rồi tái mét trên khuôn mặt vị công công già thì thầm cười trong lòng, muốn giám sát cậu sao, đừng có mơ.Ở một nơi khác trong hoàng cung, Yunho hài lòng nhìn tòa kiến trúc trước mắt, hắn hao tổn bao công sức mấy tháng nay chỉ để gấp rút hoàn thành nó để tặng Jaejoong, Yunho rất có lòng tin khi nhìn thấy món quà này cậu sẽ ngạc nhiên vô cùng. Đang suy nghĩ miên man thì chợt ám vệ hiện thân ghé vào tai hắn bẩm báo tình hình, người này không khác những ám vệ khác, đều một thân quần áo đen, tuy nhiên khuôn mặt lại tĩnh lặng vô cùng, mặc dù vậy đôi mắt vô cùng linh hoạt dưới hàng mày sắc bén, Yunho gọi hắn chỉ bằng một cái tên – Trì. Lúc này Trì đang nói với hắn chuyện Jaejoong đích thân đón Jessica ở Thái y viện, Han công công không ngăn trở được, Yunho nghe xong chỉ mỉm cười phất tay nói:“Không sao, những người không có tính uy hiếp thì không cần thiết phải đề phòng.’’Trì im lặng không đáp lại, tự nghĩ có phải chủ nhân của mình quá tự tin vào bản thân đến mức khinh địch quá không, thị nữ kia cũng có nhan sắc, ai đảm bảo vị Kim quân kia có hay không sẽ động tâm một ngày nào đó. Yunho như hiểu được suy nghĩ của hắn, liếc mắt khinh bỉ:“Đừng có đứng đấy suy đoán linh tinh, trở về chuẩn bị kế hoạch sắp tới cho tốt, miễn đến lúc thịt dâng tận mâm lại trượt khỏi, lúc ấy đừng trách sao trẫm ác!’’Lời vừa dứt thì ám vệ cũng mất dạng, nhanh còn hơn gió thoảng qua, ai không biết lại ngơ ngác nghĩ có lẽ mình nằm mơ giữa ban ngày. Han công công từ xa lật đật chạy tới ngó xung quanh xong mới nhe nhởn:“Hoàng thượng, Trì đã báo cáo tình hình, lão nô chắc không phải nói lại nữa chứ ạ?’’Nghe xong Yunho không mặn không nhạt nói:“Chuyện trên triều thế nào rồi?’’Han công công nghe thế liền nhiệt tình:“Hoàng thượng, đám lão thần kia lại dâng sớ yêu cầu người nên chuyên tâm vào việc triều chính không nên mê đắm chuyện hậu cung tránh một ngày sa đọa không lối ra. Thật chẳng hiểu bọn chúng nghĩ gì, ăn cơm triều đình lại ra sức tố như vậy, rõ là rảnh nợ, tay ôm năm thê tứ thiếp no đủ hết việc làm, lão nghĩ có khi phải ra tay một lần cho bọn họ biết rõ uy nghi kẻo lâu ngày họ khinh họ nhờn lại làm loạn, lúc ấy khéo đám ô hợp ấy làm thịt hoàng thượng cũng nên!’’Yunho híp mắt:“Thịt trầm không dễ ăn vậy đâu!’’Nói xong thấy tầm mắt có người đi đến, hắn tiếp tục:“An tướng quân, ngươi nói cho Han công công biết, thịt Đường Tăng có dễ ăn không?’’Chil Hyun đang bước đến vốn định hành lễ lại nghe Yunho hỏi vậy thì ngây người, suy nghĩ một lúc liền trả lời:“Ý hoàng thượng là thịt Tôn Ngộ Không ạ? Không, tuyệt đối không dễ ăn chút nào!’’Han công công cảm thấy trên đầu mình có mấy con quạ đen bay qua, thật không nghĩ hoàng thượng giờ biết đùa, còn phối hợp với An tướng quân trêu mình, ông cố nén cảm giác bi ai nói tiếp:“Hoàng thượng, vậy người tính thế nào ạ, hay làm như đám quan đó nói, mưa móc hậu cung đủ đều?’’Nghe từ “mưa móc hậu cung’’ Chi Hyun liền hiểu Han công công đang nói chuyện gì cho Yunho nghe, thời gian này hắn giúp chấp chính, đọc không ít sớ yêu cầu hoàng thượng không nên độc sủng một người khiến hậu cung quạnh quẽ, việc này theo lệ là hợp lý không thể chối cãi, nhưng nếu phải làm thật vậy Jaejoong phải làm sao? Hiện tại cậu đang mang thai, nếu một phi tần may mắn cũng có thai nữa vậy địa vị của cậu sẽ bị uy hiếp và lung lay, anh em hoàng tộc như kẻ thù không đội trời chung, lịch sử các triều đại từ trước đến nay đã chứng minh điều đó. Chil Hyun suy tư, nếu Yunho thực sự làm theo lời những đại thần kia thì hắn cần chuẩn bị một chút, ít nhất trong thời gian mười năm tới sẽ không để bất kỳ một phi tần nào hoài thai, khoảng cách như vậy đủ an toàn để bảo vệ cho cả Jaejoong và đứa bé về sau. Lúc này Yunho lại thong thả nhởn nhơ nói:“Trầm là vua một nước, còn phải dành hơi sức lo chính sự, không nên hạ mình làm nam kỹ!’’Một câu của hắn thành công khiến Han công công trợn tròn mắt nhìn chăm chằm, Chil Hyun thì giật giật khóe miệng, dùng từ như vậy hình như hơi quá.Yunho nói xong lại dừng một chút, xong nói tiếp:“Hiện tại Jaejoong đang ở đâu?’’Han công công đang suy nghĩ làm thế nào để khuyên can hoàng thượng của ông dứt khỏi suy nghĩ tự hạ thấp bản thân quá mức như vậy đột nhiên nghe tiếng hỏi thì nghẹn lời, mất lúc lâu mới phân tích và hiểu ý của Yunho, liền nhanh miệng:“Hiện tại Kim quân đang ở Thanh Cung điện, trước khi lão nô rời đi thì có một người quen đến gặp ngài ấy, hình như còn tặng quà!’’“Quà? Là nam hay nữ?’’“Ơ, là một người được Kim quân gọi là sư huynh, hình như quà ở đây là một con chó!’’Yunh nhướn mi:“Hình như?’’Han công công vội lau mồ hôi trên trán, cúi xuống đáp lời:“Vâng, là một con chó ạ!’’Nói đến con chó này ông lại tức đến nghiến răng nghiến lợi, ở đâu có loại chó ngông nghênh bước vào điện của hoàng đế còn hếch mặt lên ra vẻ ta đây, đã vậy còn trực tiếp xông vào như chốn không người, chẳng coi đám thị vệ đến nội thị ra gì, kiêu đến thế là cùng. Nghĩ xong Han công công lần nữa ngẩng đầu lên lại vô cùng bi ai thấy hoàng thượng của ông đã không còn ở trước mắt, chỉ còn lại vạt áo vàng ở xa xa.Lúc này Yunho dùng khinh công liền trở về ngay cửa điện, trực tiếp phi người vào khiến thị vệ ngơ ngác nhìn, tại sao hoàng thượng lại không thèm đi mà phải dùng khinh công trực tiếp thế kia? Đến khi vào trong Yunho liền thấy một người từ trên xuống dưới mặc một bộ đồ đỏ chót đang nhàn nhã uống trà còn tươi cười với Jaejoong, mà cái vật thể trắng trắng, dài dài đang cong đuôi vẩy vẫy, đầu cọ cọ vào cạnh bàn phát giác có hơi người lạ mang theo nguy hiểm liền rúc thẳng vào giữa hai chân cậu , vùi đầu vào trong áo dài bên ngoài rên ư ử, thấy thế hắn trợn mắt quát:“Sắc cẩu, cút ra ngoài ngay!’
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang