[Dịch]Đệ Nhất Sủng Phi- Sưu tầm

Chương 49 : CHƯƠNG 49

Người đăng: 

.
Cố bám vào vách tường men theo từng hàng gạch, bóng người trải dài tập tễnh bước vội, cỏ dại quấn theo từng bước chân khiến chủ của chúng di chuyển khó nhọc, cuối cùng lê từng bước nhích dần tới một bức tường không cao lắm, ở dưới là lỗ nhỏ dành cho chó.“Hừ, đẩy ta đến cảnh ngộ này, Jung Yunho ngươi đừng mong được yên thân, cả sủng phi của ngươi cũng đừng mong sống tốt!’’ Bóng đen ai oán vừa ôm bên bả vai rách thịt do mất một cánh tay vừa căm hận lẩm bẩm, nhưng bất ngờ một cơn gió mạnh đánh ập tới, người đang đứng chưa kịp định thần đã đổ mạnh nằm rạp xuống vùng cỏ dại. Lướt theo sau là tà áo đỏ kiều diễm phấp phới trong gió đêm.“Quận chúa cao quý, muốn đi sao?’’“Ngươi là ai?’’ “Ta? Ta là người sẽ “phụng dưỡng’’ bà trong suốt năm tháng còn lại !’’ “Changmin, tóm bà ta kéo đi!’’Ngay tức khắc, thân ảnh nam tử lao vụt ra đã nắm trọn cơ thể đang nằm ở dưới, xốc ngược lại, dùng khinh công mang người đi, trả lại cho khu đất trống trải một mảnh tĩnh lặng. Chưa đầy hai khắc sau, tại một khu rừng rậm cách kinh thành mười lăm dặm, ánh trăng chiếu rọi bóng dáng hai nam tử cao lớn đứng bất động, gió đêm mang theo cái lạnh tạt vào da thịt khiến những con thú nhỏ co ro tìm chỗ trú, ngọn cỏ lá cây lơ thơ lười biếng nằm quan sát những gì đang diễn ra.Đôi môi đỏ mọng, ánh mắt sắc bén nhìn kẻ đang nằm dưới đất, Heechul đưa ngón tay mân mê làn môi kiều diễm của mình, híp mắt quan sát . Changmin lạnh lùng khoanh tay không nói gì. Tất cả chìm trong yên tĩnh dị thường, đến khi Heechul lên tiếng:“Quận chúa Jung Seung Yeon, bà ngại mình sống quá lâu so với bậc tiền bối trong quá khứ sao?’’Người nằm dưới đất quắc mắt nhìn lại:“Ngươi là ai?’’“Ta?’’ Heechul đưa ngón tay khẽ kéo lại vạt áo của mình, cậu cười nói tiếp:“Ta là kẻ khiến bà từ giờ đến lúc chết không thể quên!’’Nói xong cậu lại bước đến, ngồi xuống đưa tay nắm chặt cằm người đối diện:“Chậc chậc, khuôn mặt này với tuổi của bà hẳn là được bảo dưỡng kỹ vô cùng. Đáng tiếc, một đường kiếm rạch ngang phá bỏ hết công sức bấy lâu. Nhưng…….’’Heechul ngừng lại, hất mạnh tay khiến người trước mắt mất trọng tâm ngã nhoài người, một bên mặt đập mạnh xuống nền đất lạnh lẽo. Cậu cười yêu mị:“Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cái sai của bà là động vào người không nên động. Ta chỉ hơi chậm chân, thiếu chút nữa bà đã lấy mạng của Joongjae. Và những kẻ động đến Joongjae của ta đều được đón nhận một kết quả xứng đáng.’’Changmin đứng bên cạnh lặng yên nãy giờ bước lên cạnh Heechul, nói:“Heechul huynh, đệ nghĩ người đàn bà này chúng ta xử lý sau. Trước mắt cần lưu ý tình hình của Jaejoong và Jessica!’’Nghe vậy Heechul mỉm cười, nghịch nghịch ngón tay trả lời Changmin.“Đệ yên tâm, khi nãy nhìn qua hai người kia, trừ Jessica thương nặng, ta thấy Jaejoong vẫn ổn. Hơn nữa, trước khi rời khỏi ta cũng kịp thời cho Jessica dùng thuốc, trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng! Hankyung huynh đã ở lại lo liệu cả rồi.’’Dứt lời cậu đá đá chân vào người đang nằm phủ phục:“Trước hết mang bà ta về trước, ta mới nghĩ được một số cách khá hay!’’Changmin đang suy nghĩ tình hình của Jaejoong và Jessica, nghe Heechul nói thì giật mình, tự nhiên hắn thấy lạnh sống lưng, ai chứ sư huynh của hắn mà nghĩ cách nào hay ho áp dụng nên người sống thì kẻ đó thà xuống mười tám tầng địa ngục còn tốt hơn, tuy nghĩ là vậy nhưng hắn vẫn nghe lời, tiến đến điểm huyệt người trước mắt, ôm ngang người nhìn Heechul. Thấy Changmin nhìn mình, Heechul nheo mắt cười cười, dùng khinh công nhẹ lướt người trên không rời đi, chỉ chờ có thế, Changmin mang theo người theo sau. Cả khu rừng lại chìm vào tĩnh lặng vốn có của nó.Ở hoàng cung Đông Bang, trong Thái y viện, Jaejoong ngồi trên trường kỷ để Yoo thái y bắt mạch, Yunho sốt sắng ngồi cạnh quan sát nhất cử nhất động của cậu, phía bên trong, các thái y khác bận rộn băng bó và chuẩn trị cho Jessica. Chil Hyun đứng lặng yên bên cạnh Han công công, nửa khắc sau Yoo thái y mới lên tiếng:“Hoàng thượng, mạch thai của Kim quân vẫn ổn định, cơ thể ngài ấy cũng không có bị qua thương tổn gì ạ. Ngài ấy khó chịu có lẽ do hít phải khói lửa, lại bị kinh hách và xúc động nên mới thế. Trước mắt để chắc chắn, thần kê thuốc an thai cùng ít dược an thần cho Kim quân. Ngài ấy cần nghỉ ngơi nhiều hơn!’’Mày kiếm đang nhíu chặt của Yunho dãn ra, hắn thở hắt một hơi trút hết lo lắng, thật may mắn, Jaejoong và bé con không bị sao hết.“Jaejoong, ta đưa đệ về Thanh Cung điện nghỉ ngơi trước. Khi nào có tin của Jessica, sẽ có người báo cho chúng ta!’’Jaejoong nhìn vào bên trong, cắn môi nói:“Yunho, Jessica vì cứu đệ mới bị thương nặng như vậy, giờ sống chết không biết, đệ muốn ở lại đây chờ đợi!’’“Không được, giờ điều quan trọng là đệ phải được nghỉ ngơi, còn có bé con nữa! Đệ yên tâm, chỉ cần có tin ta sẽ nói ngay!’’Jaejoong muốn lên tiếng thì Han công công nhanh hơn:“Kim quân, tối nay ngài đã quá hoảng sợ rồi, ngài nên về nghỉ ngơi ạ, dù không nghĩ cho ngài thì cũng nên nghĩ cho tiểu chủ tử nữa. Có An tướng quân cùng lão nô ở đây, chẳng lẽ ngài không yên tâm sao ạ?’’Chil Hyun thấy vậy cũng góp lời:“Hoàng thượng, người đưa Kim quân về nghỉ ngơi đi, chỗ này đã có thần và Han công công. Có bất cứ điều gì sẽ có người bẩm báo không chậm trễ! Xin Kim quân cứ yên tâm!’’Jaejoong nhìn ba người, lại nhìn vào bên trong, do dự lúc lâu cũng gật đầu, đồng ý cùng Yunho trở về Thanh Cung điện nghỉ ngơi. Lúc còn ở Tuyết Nguyệt cung, trước khi rời đi cậu đã kịp thấy Heechul huynh xem lẫn đám người áo đen cho Jessica dùng thuốc khi Chil Hyun tập trung giao tranh với những kẻ khác, hơn nữa ngay vừa rồi cậu cũng thấy trong đám thái y vào trong có Hankyung huynh dịch dung vào cùng. Khả năng sống sót của cô bé là khá cao. Như vậy cậu cũng yên tâm!Yunho thấy Jaejoong đồng ý liền tiến đến cởi long bào bao bọc lấy cậu rồi bế lên, trực tiếp hướng Thanh Cung điện rời đi. Còn Chil Hyun, Han công công cùng Yoo thái y và những thái y khác ở lại túc trực.Ở Tuyết Nguyệt cung, trận chiến cũng đã kết thúc, trừ một vài kẻ bị bắt sống, ngoài ra tất cả đều bị diệt. Ba đạo quân theo lệnh rút về doanh trại bên ngoài, Cấm Vệ quân nhanh chóng trở lại vị trí của mình, Đội Cẩm Y vệ lui về mật thất chờ chỉ dụ tiếp theo, Ám vệ quay lại ẩn thân như trước. Hoàng cung Đông Bang trải qua một đêm dài đằng đẵng, những tia nắng sớm mang đến không khí tươi mới trải khắp cung điện, nhưng cũng không đủ xua đi bụi than của trận lửa kinh liệt.Trên nền Tuyết Nguyệt cung ngổn ngang các mảnh gỗ bị cháy xém, hoặc đã bị lửa liếm qua còn lại một chút ít, thậm chí sương đêm cũng chưa đủ làm tắt lịm một số đốm lửa nhỏ vẫn tí tách cháy trên các mảng gỗ dày. Những cột trụ bị kéo đổ đêm trước gãy đứt đoạn còn nghi ngút khói, chắn ngang những lối đi, duy chỉ có ngay tại chính điện vẫn tồn tại một chiếc cột cao lớn sừng sững nhưng lại mất đi vẻ uy nghiêm vốn có bởi những vệt nám đen do lửa nghiến. Cỏ cây xung quanh cung điện không bị héo tàn bởi hơi lửa và sức nóng thì cũng bị giày xéo giẫm nát nhuốm bụi tro hoặc máu tươi. Cả một vùng hoa ly tươi trắng qua một đêm trở nên hoang tàn ngang dọc. Tòa kiến trúc tọa lạc uy nghi nay chỉ còn lại một đống phế tích, khiến ai nấy nhìn vào cũng thương tiếc một thời vàng son!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang