[Dịch]Đệ Nhất Sủng Phi- Sưu tầm
Chương 39 : Giấc mộng hai kiếp
.
Chuyện xưa như một tiếng thanMộng vàng tan vỡ hồng trần hư khôngTình xưa nghĩa hải trầm luânNgoái đầu phút chốc đã thành thiên thu——————
Yoochun ngồi trên ngựa, choáng váng ngã xuống, trước khi chìm vào bóng tối, hắn chỉ kịp thấy thân ảnh phiêu dật của sư phụ!“Con đã tỉnh?’’ Tịch Tề ánh mắt trầm ngâm nhìn đệ tử cưng của mình hỏi.Yoochun ngạc nhiên, một tay chống người dậy, một tay đỡ lấy bên đầu đau nhức,, nghi hoặc nhìn sư phụ mình.“Sư phụ? Sao lại như vậy? Sao người lại đưa ta quay trở về?’’Tịch Tề ánh mắt xa xăm, yên lặng không nói, thật lâu sau ông cười khẽ, mắt vẫn không nhìn Yoochun, nói:“Yoochun, con không thể đi tìm Jaejoong, tuyệt đối không thể!’’“Tại sao chứ? Sư phụ, người hiểu rõ, con chỉ đến gặp đệ ấy hỏi rõ ràng, vì sao lại rời xa con, vì sao lại không quay về, vì sao bao nhiêu năm qua không một chút tin tức nay lại trở thành đệ nhất sủng phi của Jung đế?’’“Bởi vì dù con có đến cũng không có câu trả lời, Jaejoong không nhớ con, có thể là do tác động nào đó khiến thằng bé mất trí nhớ!’’“Tại sao người lại quả quyết như vậy chứ?’’“Yoochun, lần trước gặp Jaejoong ở Đông Bang quốc, ta chỉ nhìn thấy trước vòng luân hồi của thằng bé, cũng chỉ nghĩ nó là một đồng nhân bình thường, vì si tình mà trái luân đạo, sửa đổi kiếp số. Nhưng đến tận bây giờ ta mới phát hiện, ta sai rồi, thằng bé hoàn toàn không phải người bình thường, mà là kẻ có năng lực cực mạnh, chẳng qua là đã bị phong bế bởi ấn ký. Hôm trước khi con đi, ta ngồi nhẩm lại, mới phát hiện ra cốt thiên của nó, cũng bởi vì ấn ký đang rục rịch thoát ra, bởi vậy ta mới có thể thấy được, mà nguyên nhân là vì con, Yoochun!’’“Vì con? Sư phụ, con không hiểu, người đang nói chuyện gì vậy?’’“Yoochun, con đã nghe chuyện thoát cốt thai chưa?’’Yoochun ngạc nhiên:“Sư phụ, chuyện đó thì liên quan gì đến con và Jaejoong chứ?’’Tịch Tề khẽ cười, ông đứng dậy, bước đến gần Yoochun rồi ngồi xuống, tựa người vào chiếc cột sau lưng, khép hờ đôi mắt kể:“Yoochun, từ thuở mới khai sinh lập địa, Ma giới và Thiên giới trải qua cuộc tàn sát khốc liệt, kết quả, Ma vương vị diệt, hồn phách tan biến. Trải qua hàng ngàn thế hệ, các Ma vương tuy mang sức mạnh vượt trội nhưng hết lần này đến lần khác đều bị thu phục, rồi con của chúng lại kế nhiệm. Đến khi một Ma vương vẫn chưa có đứa con nào bị tiêu diệt, ai ai cũng cho rằng từ nay Ma giới không tồn tại nữa. Nhưng bất ngờ rằng, truyền nhân của hắn, kẻ kế thừa duy nhất huyết mạch ma tộc lại tồn tại trong nhân gian. Điều này hiển nhiên các chúng tiên không hề nghĩ đến, chỉ đến khi hắn xuất hiện, tiên giới mới chao đảo ngược xuôi tiêu diệt. So với cha của hắn thì hắn mạnh hơn rất nhiều, có khả năng triệu hồi ma mộc – căn mạch của ma lực.Căn mạch ma lực mang sức mạnh nguyên thủy của ma đạo, không chỉ là kẻ thù của tiên môn mà ngay cả ma tộc cũng khiếp sợ. Vì lẽ đó, người có khả năng sử dụng căn mạch mới áp chế được một ma giới xáo động, khiến ma tộc sợ hãi phải phục. Trước nay duy nhất Ma Vương đời thứ nhất làm được điều này, nhưng từ hàng trăm vạn năm trước, Ma vương đã bị diệt, nay hậu duệ của hắn lại có thể. Kẻ hùng mạnh nhất trong Ma giới, là người mang dòng máu huyết thống mới khống chế được căn mạch lại xuất hiện, điều này trực tiếp đe dọa không chỉ an nguy của chúng tiên mà là toàn thể tam giới. Không thể nghi ngờ, đây là một viên đá ném xuống mặt hồ tĩnh lặng khiến cả hồ nước dậy sóng bão bùng. Điều cần làm duy nhất lúc bấy giờ là truy tìm tung tích của hắn – kẻ mang dòng máu huyết thống kia, dùng tất cả những gì có thể, đày hắn xuống Âm Ti cốc, vĩnh viễn không được siêu sinh! Trải qua hàng ngàn trận chiến lớn nhỏ, cuối cùng, người có tiên cốt vững nhất của tiên giới lúc bấy giờ – Thánh Thủy tiên quân sử dụng tất cả tiên lực của mình cùng với trái tim của đế vương Thiên giới – Thiên đế, hai người hợp lực trực tiếp ra đòn chí mạng nhằm vào Ma vương, nhưng bất ngờ rằng hắn lại hóa giải dễ dàng, sau đó, Ma vương nhấc tay lên, một ngôi sao lạc từ dải ngân hà đột nhiên xuất hiện, hắn dùng sức mạnh của mình, triệu hồi ma vực, hắn nói…’’Tịch Tề ngừng lại, Yoochun nhìn chằm chằm sư phụ của mình, hắn thấy tim của mình đập liên hồi, trên gương mặt tuấn lãng hiện lên vẻ sốt sắng, Tịch Tề mỉm cười, tiếp tục:“Hắn nói: “Ai ở nơi ngàn cánh buồm lướt qua khẽ ngâm thiên trường địa cửu…. Ai ở nơi phồn hoa tan mất hứa hẹn đến trời cùng đất tận….! Thiên đế, ngươi và ta, vạn đời vạn kiếp mãi dây dưa, chỉ cần ta tìm được ngươi, sẽ móc tim của ngươi treo lên ma mộc, để máu của nó nhỏ xuống từng giọt, lúc ấy ngươi sẽ biết ta đau đến tê tâm liệt phế như thế nào!’’. Lời nói vừa dứt, Ma vương nhìn thẳng vào Thiên đế đang được Thánh Thủy tiên quân đỡ lấy. Con biết không, lúc này Thiên đế mỉm cười, nói: “Ta lật nhào cả tam giới, chỉ vì một cái bóng đổ ngược của ngươi!’’. Khi ấy, Ma vương bật cười, cười cuồng vọng, cười đến thê lương rồi dùng ma lực của mình cuốn lấy Thiên đế, khép đôi mắt lại, ánh sáng của ngôi sao kia chói lòa rồi nó phát nổ! Trong ánh hào quang mang hơi thở cái chết, một bóng áo lam từ đâu bay vào. Hàng trăm vạn dặm tiên giới và ma giới trước khi tan biến đều thấy được ánh sáng đó. Đẹp như thánh thần, hùng vĩ đến đáng sợ.’’Yoochun ngồi bất động nhìn sư phụ của mình, không nói gì, hắn im lặng, Tịch Tề cũng im lặng, cả không gian chìm vào sự bí bách không tên, cuối cùng cũng lại là Tịch Tề lên tiếng:“Bóng áo lam đó không ai khác chính là Thánh thủy tiên quân, Ma vương và Thiên đế dây dưa với nhau đoạn nhân duyên nghiệp chướng, nhưng lại không hề biết, vị thiên tiên đức cao vọng trọng cũng ôm trong mình nghiệt duyên với Ma vương. Ba người bọn họ cứ âm thầm trầm luân như vậy cho đến khi cùng tất cả tan biến trong ma vực do chính Ma vương triệu hồi, xóa tan hoàn toàn Tiên giới cùng Ma giới trên đời. Trải qua hàng trăm vạn năm, trong nhân gian, ba người họ từ đời này sang đời khác dù có ở cách xa nhau bao nhiêu, cuối cùng vẫn tề tụ như trận chiến năm nào, ấn ký bị phong ấn phá bỏ thoát ra ngoài, Thiên đế luôn ngóng đợi Ma vương, Thánh Thủy tiên quân vẫn một mảnh si tình ôm ấp hy vọng, Ma vương kiên trì tìm kiếm Thiên đế, như đúng những gì mình đã từng nói, móc lấy quả tim trong lồng ngực kia treo lên ma mộc, cùng tiên quân đồng vu quy tận, cứ như vậy luân hồi bám riết. Yoochun, con mang trong mình căn mệnh của Thánh thủy tiên quân, vậy con biết ai là Ma đế rồi đúng không?’’Dứt lời, Tịch Tề lặng lẽ nhìn dáng vẻ chật vật của đệ tử mình nhưng không làm gì thêm, Yoochun ôm ngực cúi xuống, hắn không rõ hiện tại bản thân phải làm thế nào, chỉ thấy nơi lồng ngực của mình đau nhức nhối, ngước mắt lên thì thào:“Vậy tại sao con không nhớ gì, Jaejoong cũng thế? Hơn nữa, Thiên đế chẳng lẽ lại là…?’’“Đúng, Jung Yunho chính là Thiên đế năm nào. Hiện tại cả ba người đều không nhớ ra bởi ấn ký bị phong bế, chỉ khi nào nó được mở hoặc tự thoát ra mới có thể nhớ lại, chỉ khi nào cả ba người cùng gặp mặt mới có thể khiến ấn ký bứt phá thoát ra ngoài. Bởi vậy, Yoochun à, con không thể đến Đông bang gặp Jaejoong, một khi ba người ở một chỗ, thảm kịch vạn năm lại tái diễn.’’Yoochun nằm xuống, tay gác lên che đi đôi mắt đang rơi ra từng giọt lệ của hắn, nghẹn ngào nói:“Chẳng lẽ cả đời này con không thể gặp lại đệ ấy, sư phụ, biết đâu không phải thì sao, người nhầm lẫn chăng?’’“Ta không nhầm, Yoochun, khi con rời đi, tiến đến Đông Bang càng gần, ấn ký kia càng rục rịch muốn phá tan. Chỉ cần ba người ở gần nhau, tùy mức độ mà có thể nhận biết được. Ta tin chắc trên đường đi, trên mi tâm của con sẽ ẩn hiện nốt chu sa hình lửa tam sinh.’’“Vậy nếu Jaejoong là Ma vương thì sẽ có dấu hiệu gì nhận biết? Thiên đế nữa?’’Tịch Tề đứng dậy, hai tay chắp sau lưng, nói:“Trên mi tâm của Jaejoong là đóa bỉ ngạn rực rỡ tựa huyết y, của Jung đế sẽ là hình giọt ngọc băng thanh!’’Nói rồi ông từ từ bước ra ngoài, để lại Yoochun ngẩn ngơ nhìn vào hư không!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện