[Dịch]Đệ Nhất Sủng Phi- Sưu tầm

Chương 37 : CHƯƠNG 37

Người đăng: 

.
“Người nắm tay ta, che ta nửa đời cuồng dạiTa hôn mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh!’’—————“Nương nương, nương nương, không xong rồi!’’“Chuyện gì kinh hoảng như thế?’’ Thị nữ sắc mặt khó coi nói:“Nương nương, việc của chúng ta xảy ra vấn đề!’’Mi Young nghe thế lảo đảo như sắp ngã, phải vịn vào thành ghế để đứng vững, quát:“LÀM SAO?’’ “Thị nữ kia bị bắt rồi ạ, ngay cả những người mà ban đầu chúng ta cài vào Tuyết Nguyệt cung cũng bị điều tra ra rồi.’’Thị nữ cúi đầu nói, trong lòng lại vừa thấp thỏm, lo lắng người kia sẽ đem hết những chuyện mà Hwang phi đã ra lệnh cho nàng ta làm khai ra, coi như hoàng thượng có thể vì Hwang gia mà không động đến Hwang phi nhưng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.Mi Young nghe xong, bỗng chốc từ trên ghế đứng lên, mắt mở thật to nhìn thị nữ rồi lại cười:“Khẳng định là ả thị nữ kia đã khai hết nhưng hoàng thượng e ngại thế lực Hwang gia nên chưa động thủ. Trước mắt chúng ta vẫn an toàn!’’“Nương nương, làm thế nào bây giờ? Không có những người được cài vào đó, chúng ta…’’“Hừ? Chúng ta tạm thời án binh bất động, không động thủ được ở bên trong Tuyết Nguyệt cung chẳng lẽ lại không động thủ được ở bên ngoài sao? Huống chi ngay cả nếu ta không động tới hắn, những người khác cũng không nhất định sẽ như vậy.” Nàng ta nhàn nhạt nói xong, xoay người vào nội thất.Chuyện ở Tuyết Nguyệt cung tạm thời lắng xuống, cả Yunho và Jaejoong đều không có biểu hiện gì đặc biệt. Trong khi đó, ở An phủ, không khí trầm lặng đến đáng sợ, hai bên người cúi đầu không dám ngẩng lên.“Sao thế, tất cả câm hết rồi sao hả?’’“Tướng quân, chuyện này, nếu hoàng thượng không truy cứu nữa thì chúng ta cần gì phải động thủ ạ?’’ Donghae lên tiếng thay cho những người khác hỏi.Chil Hyun lấy tay lay nhẹ một bên thái dương, nói:“Hoàng thượng có cái khó của hắn, ngồi trên cái ghế cửu ngũ chí tôn, không phải thích làm gì cũng được!’’Ngừng lại một lúc, hắn lại tiếp tục:“Donghae, việc này giao lại cho ngươi, chỉ cần sắp xếp thế nào cho tự nhiên là được!’’“Dạ!’’Donghae cúi người thưa một câu rồi lui ra ngoài sắp xếp, mọi người cũng lục đục theo sau bước ra ngoài.Ở Thanh Cung điện, Yunho mày nhíu chặt nghe thuộc hạ bẩm báo, bàn tay nắm chặt:“Ngươi nói thấy xác của Min Hae ở khu rừng Nam?’’“Vâng ạ!’’Người quỳ dưới điện thưa, cũng không dám nói thêm gì. Sáng nay hắn nghe lệnh tìm kiếm thị nữ bên cạnh Kim quân, nhưng ngoài ý muốn lại phát hiện nàng ta đã chết, lại ở nơi cấm địa, chuyện này rốt cuộc thế nào hắn không dám đoán bừa, chỉ quay về bẩm báo với chúa thượng của mình.Yunho không nói gì, Han công công ở bên cạnh cũng im lặng, chính ông cũng không hiểu chuyện ra sao, người của Kim quân lại chết ở nơi được coi là tử địa của hoàng cung, đơn truyền bao thế hệ nay không ai dám lại gần chứ đừng nói vào trong.“Chuyện này phải nói sao với Jaejoong?’’ Yunho tay xoa một bên thái dương nói, hắn không thể nói với cậu thị nữ thân cận của cậu đã bị chết, lại chết một cách bí ẩn, dù có nói, cũng không phải lúc này, tránh gây kích động.Han công công tiến lên thưa:“Hoàng thượng, hay là thế này ạ, người nói với Kim quân, nhà Min Hae có việc nên về gấp, không kịp bẩm báo!’’“Liệu có bị nghi ngờ không? Jaejoong cũng vô cùng tinh ý!’’“Chắc hẳn không sao đâu ạ!’’“Được rồi, tạm thời vậy đã!’’Yunho nói xong, cũng đứng dậy, trực tiếp hướng Tuyết Nguyệt cung bước đi.Lúc này Jaejoong đang nằm nghỉ ngơi, chỉ lúc sau có tiếng bước chân đến, cậu nâng người dậy.“Yun, huynh đến rồi à?’’Yunho vội bước đến đỡ người cậu:“Đệ cứ nằm nghỉ đi, có phải cơ thể có chỗ nào không thoải mái?’’“Không, tại ta nằm nhiều có chút mỏi người. Sao tự nhiên huynh lại đến giờ này?’’Yunho ngồi xuống cạnh Jaejoong, để cậu dựa vào người mình, lấy ngón tay khẽ búng vào chóp mũi cậu, sủng nịch nói:“Không có chuyện gì ta đến thăm đệ không được sao?’’Jaejoong nhăn mũi, cười khanh khách, bắt lấy ngón tay hắn nghịch nghịch. Yunho nhìn Han công công nhẹ nháy mắt, ông hiểu ý, dẫn đám cung nhân rời khỏi, trong phòng chỉ còn Jaejoong cùng hắn.“Phải rồi, Jaejoong, nhà Min Hae có việc, lúc ấy đệ đang nghỉ, không tiện nói, ta đã cho phép, đệ không trách ta chứ?’’“Min Hae quay về Shinki sao?’’ Jaejoong ngạc nhiên nhìn Yunho hỏi.“Ừ, vì gấp nên không gặp trực tiếp đệ để nói được, sau lại vì chuyện kia nên giờ ta mới nói được!’’“Không sao, nói với huynh cũng được. Không biết Min Hae bao giờ quay lại!’’“Ừm, chắc cũng phải lâu nữa!’’“A, vậy sao giờ, hay tạm thời tìm một người khác?’’“Ta cũng nghĩ vậy, đệ muốn để bên nội vụ chọn hay tự chọn?’’“Để ta tự tìm đi, nhé?’’Yunho nhéo nhéo má Jaejoong cười nói:“Đã biết, thật là không thể từ chối được đệ mà!’’Jaejoong khúc khích cười, bắt lấy ngón tay đang nghịch trên má mình cho vào miệng cắn cắn. Yunho nheo nheo mắt nói:“Jaejoong, ta không ngại để đệ gặm tay đâu, nhưng phải trả phí đó, mà phí này rất nặng?’’“A, phí gì? Huynh…hưm hưm…’’Chưa đợi Jaejoong nói xong, Yunho đã rời tay ra khỏi miệng cậu, kéo lại gần, cúi xuống bắt lấy làn môi ướt át kia khiến cậu không kịp phản ứng, chỉ có thể để hắn hôn đến lúc thiếu dưỡng khí mới chịu thả ra. Dựa người vào trong lồng ngực ấm áp của Yunho, Jaejoong cố gắng hít lấy từng ngụm khí, lại vòng tay ra đằng sau nhéo mạnh vào hông hắn, nói:“Đáng chết..thừa lúc ta không để ý.’’“Ủa, đệ xem ra vẫn còn khí lực đấy chứ?’’Nói xong lại cúi xuống gặm nhấm tiếp cánh môi vểnh lên của cậu, không khí dần nóng lên. Yunho không kìm chế được, đưa tay vào vạt áo của Jaejoong, lướt nhẹ từ bả vai xuống, dùng sức trực tiếp xoa nắn một bên ngực cậu, lại hôn xuống cằm nhỏ rồi chiếc cổ mảnh khảnh khiến Jaejoong cảm thấy cơ thể cậu như có ngàn vạn con kiến bò lên, cậu không đẩy Yunho ra, chỉ lấy tay nắm vạt áo trước ngực hắn, hơi thở đứt quãng:“Yun…Yunnie… không được….. ta….. hiện tại không tiện!’’
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang