[Dịch]Đệ Nhất Sủng Phi- Sưu tầm

Chương 27 : CHƯƠNG 27

Người đăng: 

.
Sáng hôm sau khi Jaejoong tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, cũng may tối hôm qua Yunho cũng bế cậu đi tắm, sau lại ăn bữa khuya thì giờ cậu mới còn sức mà nhỏm dậy. Cậu hé mắt nhìn, xung quanh không có ai, Jaejoong mới nhổm người dậy, tay kéo chăn che đi những vết ngân hôn rải khắp người mình, cậu cất giọng khàn khàn gọi:“Min Hae’’ “Dạ?’’ Min Hae được gọi liền chạy vào, thấy chủ tử xộc xệch trên giường thì bụm miệng cười, mắt len lén nhìn vẻ mặt cậu.Jaejoong lườm Min Hae nói:“Còn cười nữa, sao không gọi ta dậy?’’“Dạ, lúc sáng trước khi hoàng thượng rời khỏi có dặn muội là để cho chủ tử ngủ, sợ người còn mệt! chủ tử có muốn ăn gì giờ không ạ?’’“Ừ, muội chuẩn bị nước đi, ta tắm xong rồi ăn!”“Vâng!”Chẳng mấy chốc Jaejoong đã ngâm mình trong bồn tắm,, cậu dựa người vào thành bồn, khép hờ mắt hỏi:“Từ tối qua đến sáng nay có chuyện gì không Min Hae?’’Đứng sau tấm bình phong, Min Hae nghe được hỏi, liền trả lời:“Chủ tử, chuyện tối qua hoàng thượng sủng hạnh người, tam cung lục viện giờ ai cũng biết rồi ạ!”“Vậy sao? Nhanh thật!” Jaejoong nhếch miệng cười.“Còn nữa, chủ tử, lúc sáng Hwang phi có đến tìm gặp nhưng vì chủ tử nghỉ ngơi nên đã quay về, chỉ nhắn lại là lúc nào chủ tử dậy thì gửi lời.’’“Lời gì?’’“Dạ, Hwang phi hỏi khi nào bắt đầu ạ?’’“A, nàng ta gấp đến vậy sao?’’ Jaejoong mỉm cười, trên gương mặt không thấy được biểu tình nên không rõ là tức giận hay không quan tâm.Cả căn phòng chìm trong yên lặng, Jaejoong ngâm người một lúc cũng đứng dậy mặc đồ, sau đó bước ra ngoài, lúc cậu vừa ngồi xuống thì Yunho cũng đến nơi.“Jaejoong, sao đệ không nghỉ ngơi thêm nữa, dậy sớm vậy?’’ – Yunho vòng tay qua vai Jaejoong vừa ôm nữa nhẹ nhàng hỏi, lúc cúi xuống cố tình hôn phớt qua gáy cậu.Jaejoong hai má ửngđỏ nói:“Yunnie, ta ngủ đủ rồi!”“Vậy giờ phải ăn thêm để bồi bổ mới được”Yunho ngồi xuống nói, ánh mắt nhu tình vẫn nhìn chăm chăm Jaejoong, thấy cậu ngượng ngùng, mới xoay người cầm đũa gắp thức ăn cho cậu. Jaejoong cũng phối hợp vừa ăn vừa nói chuyện với hắn. Sau khi ăn xong, hai người vào nghỉ trưa, Jaejoong nằm trên giường, nhìn gương mặt Yunho ngay trước mắt, cắn môi hỏi:“Yunnie, ta muốn ra ngoài cung chơi!”Yunho nhíu mày, hắn không nói gì, chỉ im lặng. Jaejoong thấy vậy cũng không nói thêm, cậu kéo chăn nằm nghiêng người. Thấy vậy Yunho bật cười, kéo bả vai cậu để cậu đối mặt với hắn:“Jaejoong, không phải ta không muốn cho đê đi chơi, chỉ là ngoài đó rất nguy hiểm!”“Không có ai biết thân phận của ta, hơn nữa, hiện tại ta cũng chỉ muốn ra ngoài xem đây đó một chút, đâu có phải đi phá hoại gì đâu, hay huynh hiềm nghi hoàn cảnh của ta?’’“Đệ nói gì vậy, với đệ ta tin tưởng tuyệt đối, còn tin hơn cả bản thân ta nữa! Nhưng hiện tại ai cũng nhắm vào đệ, ta e người khác sẽ làm khó đệ!’’Jaejoong cười khanh khách nói:“Huynh yên tâm nha, ta thì ai làm gì chứ!”Yunho thấy ý Jaejoong quyết đi bằng được, cũng xuôi xuôi:“Được rồi, nhưng phải có người đi theo bảo vệ đệ ta mới yên tâm!”“Được rồi mà!”Jaejoong mỉm cười vươn tay ôm Yunho nói, cọ cọ đầu vào lồng ngực của hắn khiến hắn bật cười, tay ôm ngang hông cậu kéo cả cơ thể mềm mại dán vào người hắn, áp miệng vào vành tai cậu cắn cắn cất giọng:“Vậy thưởng gì cho ta đây?’’Jaejoong bất giác rụt người về, lại không thoát được cánh tay cứng rắn kia, liền ngước đầu lên, hướng cằm của hắn cắn cắn. Yunho thấy dưới cằm hơi ngưa ngứa thì híp mắt, nhổm người dậy đè lên thân hình Jaejoong, nhìn cậu cười tà mị:“Xem ra là đệ không muốn xuống giường nữa rồi!”Jaejoong nghe vậy liền kéo chăn trùm kín người, chỉ để hở đôi mắt chớp chớp:“Nha, ta mệt rồi, chúng ta đi ngủ đi!”Nghe thế Yunho vừa cười vừa lắc đầu, sau lại nằm xuống ôm Jaejoong vào lòng, nói:“Rồi, chúng ta đi ngủ!”Lần nữa Jaejoong thức dậy cũng đã xế chiều, bên cạnh Yunho đã đi từ lâu, hơi ấm cũng không còn, cậu đưa tay sang chỗ nằm bên cạnh thấy lạnh tanh, chợt thấy khó chịu vô cùng. Bước xuống giường, khoác thêm chiếc áo mỏng vào nữa, Jaejoong đi ra ngoài, chỉ thấy cung nhân đứng đấy, Min Hae lại chẳng thấy đâu, cậu cũng không nói gì, chỉ yên lặng ngồi xuống ghế, cất giọng nhàn nhạt:“Min Hae đâu rồi?’’Thị nữa bên cạnh thấy Jaejoong nói liền thưa:“Dạ, Min Hae tỷ vừa ra ngoài rồi ạ!”Jaejoong nghe thế cũng không nói gì, lúc này có một thị nữ khác mang trà lên cho cậu, cậu cũng nhấc chén trà lên nhấp một ngụm rồi bỏ xuống, liếc mắt nhìn một thị nữ khác đứng ở góc phòng, cậu đưa ngón tay trỏ tay khẽ ngoắc ngoắc ý bảo lại gần, thị nữ kia cũng bước đến trước mặt cậu, cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng lên. Jaejoong mới hỏi:“Má trái của ngươi sao thế?’’“Dạ, là nô tì không may bị ngã ạ!”“Ngã?’’ Jaejoong nghiêng đầu, nói:“Giờ cũng học được cách nói dối rồi sao?’’, ngữ khí của cậu không nóng không lạnh,khiến thị nữa kia sợ quá liền quỳ thụp xuống khóc:“Nô tì không dám, tại vì…tại vì…’’Jaejoong tỳ khuỷu tay lên thành ghế, nhẹ giọng hỏi tiếp:“Ai đánh, cứ nói ra!”“Dạ, là thị nữ ở Liên Tú cung ạ!”“Kim phi? Tại sao?’’“Dạ, lúc ấy nô tỳ đi qua,, chẳng may đụng phải Kim phi, liền bị thị nữ đi bên cạnh nương nương đánh!’’“Ngoài ngươi ra, còn ai bị đánh nữa?’’“Ngoài nô tỳ còn một tiểu thái giám nữa ạ, là bị đánh năm mươi gậy!”“Được rồi, ngươi đứng dậy về nghỉ ngơi đi, không cần phải ở đây nữa’’Thị nữ kia nghe vậy liền sợ hãi kêu lên:“Chủ tử, cầu xin người đừng đuổi nô tỳ!’’“Ta có nói là đuổi ngươi không? Hử? Ngươi về nghỉ ngơi, khi nào khỏe thì dậy tiếp tục làm công việc của mình, tiện thể ghé qua ngự y phòng lấy thuốc cho tiểu thái giám kia dùng đi, năm mươi gậy không phải là nhẹ đâu. Yên tâm, ta sẽ đòi lại công đạ này cho hai ngươi!”“Dạ!”Nghe được jaejoong nói vậy, thị nữ kia cũng biết mình không bị đuổi, lại được đòi lại công bằng thì thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy lui về nghỉ ngơi.Jaejoong nheo mắt, tay sờ sờ chén trà, nhếch miệng cười:“Kim phi, động tĩnh rồi sao? Ta chưa sờ đến ngươi, ngươi lại ra oai trước, động vào người của ta không dễ vậy đâu!”Cung nhân đứng xung quanh nghe cậu nói vậy, hít một ngụm khí lạnh, âm thầm đổ mồ hôi, nhưng họ cũng có phần yên tâm, chỉ cần trung thành với chủ tử, không lo bị ức hiếp ở chốn hậu cung này, bảo toàn được mạng sống của mình.Jaejoong không để ý mấy người họ, cậu chống tay lên bàn, khép hờ đôi mắt, không nói gì. Thời gian trôi qua khoảng một nén hương, Min Hae mới từ bên ngoài về, nghe tiếng bước chân lại gần, Jaejoong vẫn chưa mở mắt ra, nói:“Muội đi đâu?’’Min Hae giật mình, liền trả lời:“Muội đi sắp xếp như chủ tử dặn dò ạ!”Nghe vậy, Jaejoong đột ngột mở mắt, hỏi:“Ổn không?’’“Dạ, tất cả như chủ tử đã dặn ạ!’’Jaejoong bật cười, cậu nâng chén trà uông một ngụm lớn rồi đứng dậy, thong dong bước ra ngoài, mỉm cười:“Trời đẹp, đi Liên Tú cung thăm hỏi chút!’’
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang