[Dịch]Đệ Nhất Sủng Phi- Sưu tầm

Chương 24 : CHƯƠNG 24

Người đăng: 

.
Yunho cùng Jaejoong tiễn Tịch Tề ra xe ngựa, trước khi vào xe, ông xoay người lại nhìn hai người mỉm cười:“Nhân duyên khó khăn mới có được, hãy biết quý trọng!”Dứt lời ông quay người bước vào trong xe, chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh, đi một mạch ra cổng thành, cuối cùng chỉ còn lại làn khói bụi. Jaejoong và Yunho cũng xoay người bước trở về Tuyết Nguyệt cung. Đang đi thì Han công công chạy lại bẩm báo:“Hoàng thượng, An tướng quân cùng các vị quan thần có chuyện muốn nghị sự, giờ đang đợi người ở ngự thư phòng ạ!” Yunho nhíu mày suy nghĩ rồi quay sang Jaejoong ở bên cạnh cất lời:“Đệ về Tuyết Nguyệt cung trước, lát nữa ta đến sau nhé!”“Vâng!” Jaejoong mỉm cười đáp.Khi Yunho cùng đám người đi về phía ngự thư phòng, Jaejoong cùng Min Hae cũng hướng Tuyết Nguyệt cung đi. Lúc này Min Hae mới lên tiếng:“Chủ tử, cao nhân kia nói chuyện gì với người vậy ạ?’’“Hửm, không có gì đâu, mấy việc tình duyên thôi’’ Jaejoong trả lời qua loa, cậu hiện tại đang nghĩ đến làm cách nào để vào rừng Nam mà không để Yunho biết, bởi nếu sự việc không kín đáo, hắn sẽ nghi ngờ cậu ngay. Đến Tuyết Nguyệt cung, khi chuẩn bị vào phòng ngủ, Jaejoong chợt dừng bước, nhíu mi, ánh mắt lạnh lẽo không nói một câu nào. Min Hae thấy vậy ngạc nhiên hói:“Chủ tử, có việc gì sao ạ?’’Jaejoong xoay người nói:“Min Hae, muội ở ngoài này, ta vào trước, khi nào ta gọi thì mới được vào, nghe không?’’“Dạ!”Nghe được câu trả lời của Min Hae, cậu gật đầu rồi chầm chậm bước vào phòng. Trong phòng lúc này yên tĩnh vô cùng, ánh chiều nhẹ hắt lên màn trướng khẽ đung đưa theo gió, trong không khí thoang thoảng hương hoa ly cùng mùi trầm hương, nhưng có một sự ngột ngạt vô hình bủa vây tất cả. Jaejoong tiến sâu vào trong, ánh mắt cảnh giác lướt qua một lượt, cậu cất giọng trầm đều:“Ai?’’Không một tiếng động đáp lại, chỉ thấy thấp thoáng ẩn hiện vạt áo màu đen khí phách nhẹ bay sau tấm màn trướng, Jaejoong bước mạnh về phía trước, bỗng cậu khựng lại nhìn tấm lưng trầm tĩnh, hòa cùng ánh chiều phản chiếu sự phiêu dật, mái tóc như lướt trên ngọn gió lả lướt mềm mại. Người nọ mỉm cười, khẽ nhếch khóe môi, từ từ xoay người lại đối diện với Jaejoong, dang đôi tay ra, miệng thì thầm:“Jae!’’Jaejoong lao về phía trước ôm chặt nam tử đang đứng, nghẹn ngào cất tiếng:“Min!’’Không biết qua bao lâu, cậu mới bình tĩnh lại, ngẩng đầu lên nhìn nam tử trước mắt, đưa bàn tay dò xét qua hàng lông mày, sống mũi, đôi môi và chiếc cằm tinh xảo, tất cả phác họa lên sự anh tuấn và khí phách mạnh mẽ không thể có ở người thứ hai . Jaejoong nhìn sâu vào đôi mắt nam tử, giọng khàn khàn hỏi:“Changmin, sao có thể tìm được ta?’’“Ta lần theo dấu vết của đệ, đến Shinki quốc thì mất dấu, sau đó ta sang Đông Bang, tình cờ nghe được thông tin của đệ. Nhưng vì có việc nên giờ mới quay lại được!” Changmin trả lời, ánh mắt nhẹ nhàng lướt nhìn Jaejoong từ trên xuống dưới hài lòng mỉm cười.“Sao huynh rời đi được?’’ Jaejoong nghi hoặc hỏi.Changmin rời khỏi người Jaejoong, bước lên phía trước ngồi xuống, tay chống lên bàn, ánh mắt tinh nghịch nói:“Sau khi đệ phóng mồi lửa kia, bọn chúng thiệt hài nặng nề vô cùng, vốn định cho người tìm đệ nhưng không ngờ lại bị kẻ thù tìm đến, trong một đêm diệt sạch, ta và Hankyung cùng Heechul huynh lợi dụng chạy khỏi đó. Ai ai cũng nghĩ tất cả đã bị xóa sổ, nên chúng ta mới may mắn toàn mạng, coi như sống một thân phận mới!”, ngừng lại một lúc, Changmin lại hỏi:“Jaejoong, sao đệ vào hoàng cung Đông Bang?’’Jaejoong mỉm cười bước đến, ngồi xuống nói:“Cũng chẳng có gì, ban đầu vốn là muốn nghịch ngợm chút, nhưng giờ thấy hứng thú ở lại đây’’“Hở?’’ Changmin nhướn mi, nhẹ cười: “Không phải đệ trúng lưới tình rồi chứ?’’“Ha, được vậy may quá” Jaejoong cười khanh khách nói, rồi liếc mắt về phía Changmin hỏi lại:“Huynh tính về sau thế nào?’’“À, ta là đang muốn ăn dầm ở dề chỗ đệ, không biết có được không?’’ Changmin cũng cười cười đáp lại.“Chậc chậc, người như huynh vứt đâu chẳng sống được!’’Changmin đưa ngón tay trỏ lên, lắc qua lắc lại nói:“Ồ, không đâu’’ rồi bật cười.Jaejoong cũng cười theo, sau cậu mới cong cong đôi mắt nhìn Changmin ra đề nghị:“Ta ở đây thân cô thế cô, huynh có muốn ở lại cùng ta không?’’Changmin rất tao nhã cầm chiếc chén tung lên cao rồi chụp lấy, cất giọng tinh nghịch:“Ta đang mong đệ nói câu đó!”Jaejoong bật cười nhìn Changmin, hắn cũng không kiêng dè, với tay ra nhéo nhéo bên má của cậu, hai người đùa nghịch một lúc lâu, sau đó Changmin đứng lên nói:“Ta phải qua chỗ Hankyung có chút việc, mấy ngày nữa quay lại với đệ!”Jaejoong gật đầu, không nói gì, Changmin tiến đến gần cửa sổ, quay đầu lại nhìn cậu, thì thầm:“Gặp lại sau!”Nói xong, Changmin nhẹ nhàng lướt qua màn trướng biến mất vô ảnh vô tung, còn lại Jaejoong, cậu ngồi một lúc rồi gọi ra ngoài:“Min Hae, muội vào đây!”Min Hae tiến vào thấy nét mặt Jaejoong tươi tắn, ngạc nhiên lên tiếng:“Chủ tử, có chuyện gì vui vậy ạ?’’“A, không có gì, gặp lại người quen thôi, khi nào có dịp sẽ giới thiệu cùng muội. Giờ đi giúp ta chuẩn bị nước tắm, ta muốn tắm chút!”Min Hae vui vẻ đáp “Dạ’’ rồi lui ra ngoài chuẩn bị. Lát sau khi nàng chuẩn bị xong liền lui ra ngoài.Jaejoong từ từ tiến vào bồn tắm, cởi hết y phục rồi bước vào, để nước bao bọc lấy toàn thân cậu, hơi nước khiến hai má cậu ửng đỏ, cậu chớp chớp đôi mắt khiến hàng mi run lên rồi nhẹ nhàng khép lại, dựa đầu ra phía sau, một tay gác lên thành bồn tắm, nhìn vào tựa một bức vĩ thanh của trần gian thế tục khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng rơi vào trầm luân.Min Hae đang ở ngoài, chợt thấy Yunho tiến vào, định hành lễ, Yunho phất tay cho miễn rồi hỏi:“Jaejoong đâu?’’Min Hae ấp úng đáp:“Dạ, chủ..chủ tử …đang tắm ạ. Để nô tì vào báo!”Yunho mỉm cười nói:“Không cần, các ngươi ra ngoài đi!”Nói xong không quản đám cung nhân còn đứng đấy, liền bước vào trong.a
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang