[Dịch]Đệ Nhất Sủng Phi- Sưu tầm
Chương 20 : CHƯƠNG 20
.
Nguyên một ngày Jaejoong không thấy bóng dáng Yunho đến chỗ mình, chỉ biết cả ngày hắn ở ngự thư phòng có việc quan trọng, cậu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không giải thích được vì sao.“Min Hae, muội có thấy phi tần nào lai vãng đến gần ngự thư phòng không?’’
“Chủ tử, muội có đi nghe ngóng nhưng tuyệt đối không có ai. Đặc biệt, ngay cả Han công công cũng phải đứng ở ngoài, muội nghe nói hoàng thượng tiếp vị khách rất quan trọng!”“Khách? Ai vậy nhỉ?’’Jaejoong tựa đầu lên cánh tay suy nghĩ, Min Hae thấy vậy liền nhanh miệng nói:“Chủ tử, hay là hoàng thượng có người mới?’’Jaejoong nhổm dậy ngạc nhiên:“Người mới?’’Cậu yên lặng suy nghĩ, lát sau mỉm cười nói:“Chắc hẳn là không, tất cả tâm tình đều đặt vào ta rồi,làm sao có kẻ khác được!’’Như chợt nhớ ra điều gì đó, Min Hae reo lên:“A, phải rồi, sáng nay trước khi chủ tử dậy, hoàng thượng trước luc rời đi có lấy một ít tóc của chủ tử!”Jaejoong nhíu mày, lấy tóc để làm gì? “Tối hôm trước hoàng thượng cũng hỏi ta về ngày sinh, giờ sinh nữa, sau lại lấy tóc?’’Bỗng cậu siết chặt bàn tay, ánh mắt thâm trầm, gương mặt tỏa ra khí lạnh đáng sợ khiến Min Hae đứng cạnh liền hấp tấp lùi về sau hai bước. Từ lúc nàng đi theo Jaejoong, chưa thấy cậu có biểu cảm này bao giờ, chẳng lẽ có chuyện gì nghiêm trọng.“Chủ tử? Có chuyện gì sao ạ?’’Jaejoong liếc nhìn phía xa xa bằng ánh mắt sắc lẻm, cậu nói:“Những thứ đó dùng cho việc xem kiếp số, hoặc là dùng để hãm hại người khác. Yunho chắc chắn không phải dùng vào mục đích thứ hai, chỉ có thể là xem tướng sô, nhưng làm vậy để làm gì chứ?’’Cậu day day huyệt thái dương, ngồi trầm ngâm, Min Hae ở cạnh cũng không dám nói gì thêm. Cả căn phòng chìm vào im lặng.Lúc này Han công công đang đứng trước cánh cửa, cố áp tai vào cũng không nghe ngóng được gì. Thời gian đã trôi qua một ngày dài. Trong căn phòng tuyệt đối yên tĩnh, sáp hương cháy thành vòng xoắn ốc, tỏa ra mùi gỗ đàn thoang thoảng. Tịch Tề đứng bên cạnh chăm chú nhìn Yunho đang nằm trên giường rồng. Rất nhiều năm rồi, Đông Bang không có một vị vua trẻ tuổi như vậy. Trên gương mặt sáng sủa là một vẻ tĩnh lặng không bình an. Chóp mũi cao cao có tầng mồ hôi mỏng, mi mắt khẽ động, đôi mày kiếm thi thoảng duỗi rồi co, chất chứa bao nhiêu tâm trạng nói chẳng thành lời…Ông cúi đầu quan sát sắc mặt của Yunho, có nỗi thống khổ và thê lương trong ấy. Ông ước gì mình có thể nhìn xuyên cảnh mộng, để thỏa lòng hiếu kỳ về câu chuyện luân hồi khiến hắn luôn cố chấp. Ngón tay Yunho vô thức siết chặt, chân mày nhíu thành một hàng, vầng trán lấm tấm mồ hôi. Tịch Tề lặng thinh nhìn một dòng lệ chậm rãi ngưng đọng nơi khóe mắt, sau đó từ từ lăn xuống, nóng bỏng và sáng rực. Tịch Tề rút khăn tay thấm lấy giọt nước, lại cất vào trong người. Mà hắn vẫn lẩn quẩn chưa thể thoát khỏi nỗi đau của chính mình.Tịch Tề thở dài, ông sẽ không ân hận về việc mình đã làm. Yunho nhìn thấy tiền kiếp luân hồi, tuổi thọ của hắn mất đi bao nhiêu không rõ nhưng đạo hạnh của ông thì hụt mất một nửa, thiệt hại nặng nề, cứ xem như món quà tặng cho vị hoàng đế trẻ vĩ đại !Yunho bước trên mặt đường, cũng không thấy dấu chân. Phía trước là bóng đen vô tận, nhìn không thấy tận cùng. Trên đường hoa Bỉ Ngạn nở rộ, đóa hoa màu đỏ huyết, xa xa nhìn qua giống như là huyết đỏ trải thành thảm. Đến cuối đường là một dòng sông, tên gọi Vong Xuyên, hắn nhìn xuống, chỉ thấy nước sông không sạch sẽ khó phân biệt, sâu không thấy đáy. Trên sông có một cây cầu , Yunho bước đến, dừng lại bên thành cầu, thấy có một tảng đá, hắn liền bước tới, có đề chữ đá Tam Sinh, ghi lại kiếp trước kiếp này của mỗi người. Mặt trên có khắc bốn chữ đỏ tươi như máu – “Sớm đến bờ kia”. Yunho nhíu mày, bất giác ngước sang bên kia sông thì thấy có người đang đứng đó, hắn nheo mắt cố gắng nhìn, đến khi nhìn rõ, chỉ biết mấp máy môi: “Jaejoong!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện