[Việt Nam] Đế Hoàng Tôn
Chương 15 : Đích đến
Ngày đăng: 18:25 18-01-2018
                                            .
                                    
             Đây là một chặng đường khiến người ta không thể bình tĩnh. 
Thời  gian trôi qua thực hỗn loạn, có khi thời gian dường như ngừng lại dài  dằng dặc khiến người ta sắp nổi điên, trong chốc lát lại cảm thấy nhanh  đến khó tin, như là đã trôi qua trăm ngàn năm. 
Không gian thì yên tĩnh một cách đáng sợ, thanh âm cũng không có, chỉ ngẫu nhiên có hào quang xẹt ngang, sáng lạn như pháo hoa. 
Cũng  không biết là qua bao lâu, phía trước tinh quang rực rỡ làm cho hắc ám  cùng hư vô có vẻ phong phú hơn một ít, nhiều thêm một ít sắc thái. 
- Chuyện gì xảy ra vậy? 
Không gian bắt đầu chấn động dữ dội, xung quanh trở nên vặn vẹo loang lổ, các loại sắc thái không ngừng hiển hiện. 
Chỉ  thấy khoảng không trước mặt dần dần tách ra giống như một cánh cửa đang  mở, gã thanh niên cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, dường như có một bàn tay vô  hình tóm lấy hắn, sau đó ném về phía trước. 
- Khốn kiếp! Thô bạo vậy? 
Cả  người bị cưỡng ép ném xuyên qua cánh cửa, trước mắt hoa lên, tiếp đó cơ  thể va chạm mạnh với một vật cứng, khẽ nảy lên rồi lại rơi xuống, tình  trạng của hắn lúc này quả thực đúng là: 
“Thân em như trái bần trôi 
Gió dập sóng dồi biết tấp vào đâu” 
Toàn  thân truyền đến tiếng đau nhức, không rõ là có bị gãy cái xương nào  không, nhưng lúc này hắn không còn tâm trạng để ý đến tình trạng cơ thể,  hắn cần biết mình đã trở lại Tổ Sơn chưa. 
Đầu vừa ngẩng lên,  lập tức không khí trong lành thổi vào mặt, thậm chí còn mang theo hơi  đất và hương hoa cỏ thơm ngát, hơi thở tự nhiên từ xung quanh tràn  tới, dù không biết bản thân đã trở về Tổ Sơn chưa, nhưng ít nhất cũng là  một thế giới tràn ngập sức sống. 
Gã thanh niên hít sâu một hơi, cảm giác bao nhiêu căng thẳng mệt mỏi dường như tan biến. Đến lúc này hắn mới chậm rãi mở mắt. 
Đập vào mắt hắn là một đêm trăng tươi sáng, một khu rừng Tùng xinh đẹp tuyệt trần, tràn ngập sức sống. 
Rừng tùng chập chờn, nước suối chảy róc rách, ánh sáng trăng phản chiếu xuống, cảnh tượng thanh nhã trầm tĩnh và thanh khiết. 
Xa  xa là núi non tú lệ liên miên, cây cối um tùm. Những cây tùng cổ xưa  cứng cáp, thậm chí còn có những cây dây leo to như chiếc thùng nước, lại  còn có những thảm cỏ xanh tràn ngập hương hoa dại, bừng bừng sức sống  và sinh cơ. 
Khác xa với không gian u ám toàn bóng tối và tử  vong, đây thực sự là một thiên đường an lành, quả thực đúng là “Trăng  lồng cổ thụ bóng lồng hoa” 
- Ha ha... 
Hắn thậm chí có  xung động muốn khóc thật to, trải qua sự tử vong và đơn độc, đối diện  với những thần thoại mà không ai tin là thật, cuối cùng thì hắn cũng trở  lại thực tế, trở lại thế giới bình thường. 
Ù ù ù... 
Đột  nhiên, phía sau lưng truyền đến thanh âm như lệ quỷ, vô cùng đáng sợ,  tác động tới thần kinh căng cứng, gã thanh niên lập tức quay phắt lại,  nụ cười còn đọng lại trên môi lập tức biến thành méo xệch. 
Chỉ  thấy một mảnh hắc ám vô tận kéo dài đến tận cuối trời, như là con đường  dẫn xuống chốn u minh, khiến một gã đồ tể hay bàn tay thấm đẫm máu cũng  phải thấy chùn chân, vô thức lùi lại. 
Cảnh tượng trước mắt so  với rừng tùng tươi đẹp tràn ngập ánh trăng thì đúng là một trời một vực.  Lẽ nào rừng Tùng cũng chỉ là ảo giác, do hắn quá mong đợi thoát khốn  nên nhìn nhầm? 
Gã thanh niên chậm rãi quay lại, hắn thực sự mong  rằng đó không phải là ảo giác, chỉ là mong ước nhỏ nhoi đó lập tức bị  dập tắt. Khóe miệng giật giật, chuyện tốt thì mãi không thấy đâu, chuyện  xấu thì vừa nghĩ đến đã xuất hiện, hắn thực sự có suy nghĩ muốn ngửa  mặt lên trời chửi lớn một trận. 
Trên mặt đất nơi rừng Tùng cổ  xưa đã không còn, chậm rãi xuất hiện một vầng trăng tròn đỏ rực như máu,  hô ứng với vầng trăng sáng trên bầu trời. Vầng trăng tròn máu ấy tiếp  lấy ánh sáng trong suốt, nhưng vừa xuống đất, ánh sáng ấy đã biến thành  màu hồng tím. 
Đó là một vầng trăng tròn nhuốm máu, thấu phát khí tức chí âm chí nhu. Càng quan sát càng làm người ta sởn tóc gáy.  Cái gì mà cảnh sắc tươi đẹp, cái gì mà đêm trăng phong tình, bỗng chốc  biến thành tử địa trong mắt hắn. Rừng tùng chập chờn, nước suối chảy róc  rách, núi non tú lệ đều bị thay thế bởi một phương viên hoang sơ cổ lão  rộng không biết bao nhiêu. 
Trăng rằm nhuốm máu hiện rõ ở trên mặt đất, làm cho người thấy phải sợ hãi! 
Lúc  này hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng cuối cùng vẫn phải  đưa ra sự lựa chọn, căn bản không thể chờ đợi mãi được, bởi vì xung  quanh hắn không hề nhìn thấy tòa tế đàn nào, vẫn phải cất bước đi tìm. 
Phía  đằng trước tuy mặt đất nhuốm máu, nhưng so với mảng hắc ám cắn nuốt vạn  vật ngay cả Cổ mộ cũng nuốt thì e là an toàn hơn vô số lần. 
Hít sâu một hơi lên tinh thần, gã đồ tể đạp bước tiến về phía mảnh đất nhuốm máu. 
Ánh  trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu rõ bóng dáng kéo dài trên mặt đất màu  máu, đôi mắt lạnh lẽo quan sát bốn phương. Nói không khẩn trương thì là  giả, không ai có thể không cảm thấy áp lực ở một nơi kỳ quái tràn đầy  những nguy hiểm không biết. Chỉ là hắn trải đời đủ để đè nén cảm giác lo  lắng và vứt vào một xó. 
Lo lắng, khẩn trương, kinh sợ hay gì đó tương tự, không hề mang lại chút tác dụng nào khi gặp nguy hiểm. 
Càng  đi về phía trước, hắn càng tỏ ra cẩn thận, nhìn xung quanh kỹ càng, cẩn  thận quan sát mọi động tĩnh. Cảm giác nguy hiểm bao trùm toàn thân, hắn  biết chỉ cần mất cảnh giác một chút là e rằng sẽ bỏ mạng lại nơi này. 
Dưới  bầu trời đêm mông lung, minh nguyệt đối huyết nguyệt, chỉ có thể mơ  hồ nhìn thấy phía trước có một hình ảnh mông lung, dường như là từng  tảng loạn thạch chất chồng lên nhau, cao thấp không đồng đều, lại cài  răng lược. 
Gã đồ tể trong lòng rung động, bởi hắn nhận ra, phía trước rõ ràng là một mảnh di tích. 
Lại là một mảnh phế tích chăng? Lần trước đã gặp thủy phủ Lạc Long Quân, lần này sẽ là gì đây? Cung điện của mẹ Âu Cơ chăng? 
Dưới  ánh trăng máu, nơi này có vẻ đặc biệt tịch mịch, so với sự hoang vu  trước thì đây là những cung điện to lớn, cảnh tượng lại vô cùng cô tịch  và thê lương. 
Tường đổ, gạch ngói vỡ vụn, tựa như đang kể lại một câu chuyện cũ mà người khác không biết. 
Rắc! 
Gã  thanh niên dừng lại, nhíu mày nhìn xuống. Chỉ thấy dưới chân hắn, một  nửa chiếc xương sọ màu trắng lộ ra trên lớp sỏi đỏ, vừa mới bị hắn dẫm  nát dưới chân. 
Hắn thậm chí không có chút cảm giác gì, chỉ đưa  chân đem xương sọ từ trong đất sỏi đá ra, đây là 1 cái xương sọ của  người trưởng thành, không biết tồn tại đã bao nhiêu năm, đã gần như  phong hoá, bề ngoài từ lâu đã không còn sáng nữa, mặt trên có rất nhiều  vết rạn thô ráp. 
Xương khô đã nhiều năm, khiến hắn càng thêm đề phòng với nơi này, rất chậm rãi bước vào bên trong khu di tích. 
Đi  được một đoạn, gã thanh niên thấy được vài cột đá to, vô cùng to lớn.  Cũng không biết mấy cột đá này đã tồn tại bao nhiêu năm, nhưng bây giờ  vẫn đứng sừng sững nơi đó. 
Thỉnh thoảng còn thấy được vài nền nhà lớn, mỗi một khối đá làm nền dài đến vài thước, rất dày. Thật là kinh người! 
Gã  thanh niên tiến đến một cột đá, chỉ thấy trên đó có vài bức đồ án, vẽ  mấy sinh vật kỳ dị, phảng phất như sinh ra cùng với thiên địa. 
- Ồ! 
Đột  nhiên lông mày hắn khẽ nhíu lại, bởi hắn phát hiện xung quanh bỗng  nhiên tối sầm lại. Chỉ thấy mặt đất đỏ máu, bỗng chốc chuyển sang màu  đen. Khu vực mặt trăng máu trên mặt đất lập tức tối sầm lại, như là hiện  tượng nguyệt thực xảy ra vậy. 
Nguyệt thực, một hiện tượng thiên  văn kỳ thú tương đối hiếm, rất được yêu thích, thế nhưng nguyệt thực  trên mặt đất như này thì đúng là chưa từng thấy trên đời. 
Gã  thanh niên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt lập tức tràn ngập vẻ  kinh hãi. Một quãng thời gian không dài nhưng hắn đã trải qua quá nhiều  chuyện, có thể nói thế giới quan đã triệt để thay đổi, nhưng lúc này đây  vẫn không thể tin vào mắt mình. 
Hắn còn tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt hai mươi lần nhưng cảnh tượng vẫn y nguyên như vậy. 
- Mẹ của tôi ơi...cái quái gì vậy? 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện