[Dịch]Đế Hậu Khuynh Thành - Sưu tầm
Chương 9 : Xuống Núi
.
Liễu Giai Giai mơ thấy mình được quay về nhà
Nàng lại tiếp tục cuộc sống trạch nữ như thường lệ...
Lại được uống trà đào thơm ngon..
Lại được ăn bánh bông lan ngọt lịm..
Ách...?? Sao nàng lại thấy cái bánh này có vấn đề nhỉ??
Cắn một cái không thấy kem sữa ngòn ngọt đâu mà chỉ thấy toàn lông là lông...
'Giai Giai!!!!!!!'
Mơ màng nghe ai đó gọi tên mình, Liễu Giai Giai miễn cưỡng hé mở mắt. Ánh nắng mặt trời chói lóa làm nàng có chút không thích ứng, chớp mắt vài cái nàng mới thấy rõ tình hình.
Tiểu Huyết tức giận nhìn nàng chằm chằm ...
Còn nàng thì lại...cắn vào mông nó..
Đúng! Là nàng đang cắn mông của Tiểu Huyết a!!
Vội vàng thả ra, Liễu Giai Giai ớn lạnh nhổ vài ngụm nước bọt...
"Hừ! Ngươi quá đáng!! Ta chỉ đang đánh thức ngươi, không cảm ơn còn cắn mông ta? Đã vậy vừa cắn vừa nói cái gì mà bánh bông bánh bèo gì đó?!"
Tiểu Huyết thét lên giận dữ, tay nó còn xoa xoa cái mông bị nàng cắn.
"Ách... Ta xin lỗi!! Tại... Ta đang đói ?! Đúng, là ta đang đói nha.. vậy nên ..."
Chưa để nàng nói hết câu, Tiểu Huyết đã chen vô, mặt khinh bỉ nói " vậy... ngươi thấy ta 'Ngon' mắt nên ăn ta sao? Hứ !! Đừng hòng."
"………" Hiện tại, nàng thực sự muốn cắn chết con cáo này ngay tại chỗ.
****
Liễu Giai Giai vô cùng cảm thán thời tiết ở đây.
Sáng thì nắng gay gắt, có thể lên tới ba mươi độ !!
Tối thì lạnh đến rét run, nhiệt độ giảm đến mười lăm độ !!
Đây là xa mạc Xa-ha-ra mini chăng ?!
Đưa tay lau mồ hôi trên trán, Liễu Giai Giai tiếp tục đi xuống núi...
Ngang đến khúc quanh cuối cùng, chỉ cần qua khúc này là có thể xuống núi thì nàng lại gặp một phiền toái không nhỏ.
Ở khúc quanh này không có lấy một con vật chứ nói gì đến con người. Nền đất toàn là lá cây héo úa lụi tàn, xung quanh toàn là thân cây trơ trụi. Bỗng nhiên nhiệt độ như giảm hẳn đi, Liễu Giai Giai bắt đầu ý thức được có dự cảm không lành vội gọi Tiểu Huyết..
"Tiểu H... AAAA!!!"
Chưa kịp gọi hết câu, trước mắt nàng đột ngột xuất hiện một cô gái
Nàng ta một thân áo trắng, tóc dài xõa trên mặt đất, môi nở nụ cười có như không
Liễu Giai Giai mặc dù đã thấy qua không ít trong những lần luyện tập nhưng vẫn không nhịn được mà lạnh sống lưng.
Nàng ta từng bước đi tới chỗ nàng, miệng lẩm bẩm một mình, thanh âm lạnh lẽo cô đơn pha chút khàn khàn vang lên
'Trả... mạng... cho.. ta !!"
Da gà da vịt của nàng đều nổi lên, sau gáy còn dựng cả lông tơ nhìn chằm chằm người đang đi tới hướng nàng
Đúng lúc này, Tiểu Huyết đột nhiên chui ra
"Á?! Cái gì vậy ? Con nhóc kia là ai?"
"Má nó!! Sao ta biết a?"
Liễu Giai Giai lệ rơi đầy mặt, đứng nguyên một chỗ không dám nhúc nhích
'Trả...cho....taaa…!!'
'Vù..'
Dứt lời, nàng ta bay tới chỗ nàng, khuôn mặt đầy vẻ dữ tợn, da mặt loang lổ dấu lõm, mắt, mũi đã nát bét lộ ra cả máu lẫn thịt khiến Liễu Giai Giai muốn nôn mửa
Tiểu Huyết hừ lạnh một tiếng, lập tức triển khai kết giới bao quanh khiến nàng ta không vào được.
Vì sức mạnh của Tinh Linh rất cao nên loại 'tôm tép' như nàng ta thì không bao giờ có thể địch lại, chỉ biết phẫn nộ nhìn hai người, giọng nói không ngừng gào thét khiến người ta bủn rủn tay chân.
"A... Làm sao bây giờ??"
Liễu Giai Giai hận không thể trực tiếp ngất luôn ở đây
"Làm cái gì là làm cái gì? Đi mau thôi!"
Tiểu Huyết đầu đầy vạch đen liếc nàng một cái.
Liễu Giai Giai đành lết từng bước qua ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của 'Ma Nữ', trán đổ đầy mồ hôi.
Sau đó dùng hết tốc lực chạy, kinh thành thẳng tiến!!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện