[Dịch]Đế Hậu Khuynh Thành - Sưu tầm
Chương 6 : Đồ Nhi
.
Truyền thuyết kể,giang hồ mặc dù có nhiều cao thủ,văn võ song toàn,bản lãnh không thua kém gì nhau,ấy vậy mà,điều làm người trên giang hồ khiếp sợ chỉ có ba từ..
Tam ° Huyền ° Thoại!
Sở dĩ gọi như vậy là vì,ba người tạo thành bộ tam này quá mức 'xuất thần nhập hóa'
Cả ba người đều đeo mặt nạ bạc,mục đích để che dấu dung mạo,nhưng nhờ khí thế,bản lãnh vô cùng cao ngạo của họ đã làm xiêu đổ hầu hết các mỹ nữ,đàn bà trong kinh thành
Mặc dù không muốn nhưng danh hiệu 'Mỹ Nam Kinh Thành' đều được nắm giữ trong tay.
Tiền,bạc không đếm xuể
Vung tay một cái cũng đủ san bằng một quốc gia..
Khí thể vương giả Tiên Giới đặc trưng không thể che dấu,vốn đã nổi giờ lại càng nổi bật hơn
Có biết bao nhiêu tiểu thư quyền quý,công chúa ở khắp Lục Giới muốn gả cho ba người nhưng đều bị cự tuyệt
Môn phái Tam ° Huyền ° Thoại cũng đã ra đời,nói đúng hơn đây là một tổ chức ngầm
Mà Chủ Môn không ai khác chính là bọn họ
Đứng đầu là Đại Sư Huynh
Người này vô cùng tà mị,ra tay vô cùng thẳng thắn
Nghe nói chỉ cần nhìn lướt qua một góc của gương mặt ấy thôi cũng đủ khẳng định rằng người này dung mạo so với hoa còn đẹp hơn,k hí thế áp bức người ,đ ầy vẻ cao ngạo của một bậc đế vương
Sau Đại Sư Huynh là Nhị Sư Huynh
Người này rất thanh thản,mặc dù mọi người có bức bối,oan ức gì trong lòng,chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của tà áo xanh lục phấp phới trong gió là đã xóa tan hết mọi sự nặng trĩu.
Nhị Sư Huynh đôi lúc rất lãnh khốc vô tình,nhưng cử chỉ vẫn nho nhã mà dịu dàng với mọi người trong môn phái. Làm người ta không tự chủ được mà sinh lòng yêu thích
Cuối cùng là Tam Sư Huynh
Người này có thể gọi là Hoa Hoa Công tử rồi cũng nên
Tuy đào hoa nhưng hắn chưa thật lòng yêu một ai,chẳng qua chỉ là người qua đường mà thôi
Là người phải nói là 'hài hước' nhất trong ba người, luôn bày ra đủ trò để chọc ghẹo hai người còn lại. Nhưng khi hắn trầm ngâm lại toát lên một vẻ u sầu khó nói thành lời
Bọn họ chung tay,hợp tác lại với nhau tạo thành 'Tam Huyền Thoại'
Nổi danh lừng lẫy, thiên hạ Lục Giới không ai không biết...
***
'Rầm'
Liễu Giai Giai đập mạnh tay xuống bàn,con mắt như không tin được mà trừng lớn,môi anh đào lắp bắp từng chữ,cánh tay trắng nõn run run chỉ vào hai người ngồi đối diện,kinh hãi nói
"Hai...hai người...là..là...Ôi thiên a!!"Cứ tưởng là sẽ được gặp mỹ nam,ai ngờ chỉ thấy hai cái đầu trọc!!..
Lục Lão thở dài một tiếng,thần thái già nua vô thức hiện lên đau khổ
"Làm..làm thế nào mà hai người có thể..biến thành cái dạng như vậy?"
Nàng khó khăn hỏi
"Hừ,chúng ta sống đã hơn 1000 năm..."
"Cái gì?????!"
Hồng lão chưa kịp nói xong,Liễu Giai Giai càng hận không thể trực tiếp ngất đi
"Ngươi cứ bình tĩnh,chuyện này không phải ai cũng biết hay sao? Ngũ Lục trừ Nhân Giới nếu là người tu luyện thành công thì đều sống thọ hơn mấy ngàn tuổi,tất nhiên pháp lực của họ phải mạnh,nếu không thì chỉ sống khoảng mấy trăm năm,tất nhiên là dung mạo vẫn trẻ trung như cũ."
Hồng Lão thấy nàng như muốn ngất thì vội vàng giải thích,quả nhiên đã lôi kéo được sự tò mò của Liễu Giai Giai
"Nhưng...nếu như vậy thì sao hai người lại..?"
Nàng khó hiểu nhìn hai lão, nếu như có cái phép này thì nàng đương nhiên phải học hỏi rồi,mặc dù không đáng tin cho lắm nhưng thật sự là nàng đã xuyên qua,có thêm cái này thì có đáng gì.
"Chúng ta..."
Hai người liếc nhìn nhau một cái,hơn nửa ngày trời,Hồng Lão mới mở miệng, thanh âm có chút run run
"Năm đó là lúc ta vừa tròn mười tám,Đại Sư Huynh đã hai mươi tuổi đầu. Trong một lần tập bắn cung,ta và nhị sư huynh đã thấy đại sư huynh bí mật luyện ma pháp ở trong rừng,loại ma pháp này rất thần bí và vô cùng mạnh. Tuy ta rất muốn học nhưng sư huynh lại ra lệnh cấm,từ đó ta rất uất ức,nghĩ rằng sư huynh chỉ muốn cho mỗi bản thân biết được loại ma pháp này,vì thế,trong lúc Đại huynh có việc phải ra ngoài ta đã lén trộm bí kíp,cùng nhị huynh luyện công" Ngừng một lát,hắn lại nói tiếp"Sau đó,có một số việc xảy ra...Ta và hai sư huynh trốn khỏi hoàng cung,phiêu bạt giang hồ..Chúng ta từ đó đã tạo nên môn phái Tam ° Huyền° Thoại,cũng từ đó...Đại Sư Huynh đã phát hiện ra bọn ta đã luyện được ma pháp cấm,mặc dù huynh ấy giận nhưng cũng cặn kẽ giải thích rằng,Ma pháp này phải có nội lực vững vàng,hơn nữa nó xuất phát từ tâm,nếu không có mà lại luyện ma pháp thì cứ mỗi một trăm năm sẽ có thời khắc bị hóa thành đá,cứ như vậy,mỗi lần tới thời kì,Đại Sư Huynh lại lấy Sương Tinh Linh cho chúng ta để hóa giải,cũng chỉ diệt ngọn mà không diệt tận gốc ! Nhưng năm trăm năm trước,Đại Sư Huynh cùng bọn ta bị Phụ Hoàng đuổi bắt,chúng ta thì thoát nhưng Đại Sư Huynh thì không,trong năm trăm năm qua tổng cộng thời kì biến đổi tương đương đã xảy ra năm lần,Nhị Sư Huynh và ta cố luyện chân khí để cầm cự tương ứng sẽ phải già đi một bậc!Bây giờ sức đã yếu,không thể luyện thêm chân khí nữa,bởi vậy chúng ta mới cần có một người đi tìm tung tích của sư huynh"
Sau khi nghe Hồng Lão nói một hơi không chớp mắt,Liễu Giai Giai im lặng một lúc lâu mới lên tiếng
"Vậy..Các ngươi là cần ta?Sao các ngươi lại không tự mình xuống núi tìm người a?"
"Không được!Tung tích của chúng ta là bí mật,giang hồ có bao nhiêu là kẻ thù,bây giờ chúng càng ngày càng mạnh mà chúng ta càng ngày càng yếu,không thể mạo hiểm. Nếu như để kẻ thù biết được bí mật của bọn ta,chúng sẽ không tha cho Môn Phái!"
Lục Lão nãy giờ không tiếng động lại lên tiếng,giận dữ hướng nàng đáp
"Vậy...."
Liễu Giai Giai toát mồ hôi lạnh nhìn hai người,ấp úng nói "Cả hai ngươi nhận ta làm dồ đệ vì việc này?"
"Đúng"Hồng Lão căng thẳng đáp,giờ đây bí mật của bọn hắn đã được phơi bày,nếu như nàng không chấp thuận thì chỉ có con đường chết
Như hiểu được ý của Hồng Lão,Liễu Giai Giai ngầm than thở một hồi lâu rồi gật đầu một cái
Hai người như rút được gánh nặng,thở ra một hơi
"Đồ Nhi"
Lục Lão mỉm cười nói
"Sau này mọi việc đều nhờ ngươi!"
Hồng Lão kích động tiếp lời
"Ừm!! Sư Phụ!"
Liễu Giai Giai chắp tay trước ngực,cúi đầu nói "Tương lai Đồ Nhi cũng trăm sự nhờ hai Người!!!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện