[Dịch]Đế Hậu Khuynh Thành - Sưu tầm
Chương 2 : Xuyên Qua
.
Núi Sương Mù ở phía Bắc của một đảo cùng tên.
Bao quanh đảo là một lớp sương dày như một chiếc khăn len , chỉ xuất hiện vào tờ mờ sáng, nhưng sương ở Núi còn dày dặc hơn và xuất hiện bất thường
Trên núi không những có các động vật nguy hiểm mà còn có các sinh vật lạ, đã vậy còn nhiều sương , trước kia cũng đã có người lên núi nhưng đều bị bỏ mạng nên không ai dám bước chân lên ngọn núi này
***
Trời tờ mờ sáng, không khí thoáng mùi đất ẩm do trận mưa tối qua để lại, vài giọt sương trên lá còn đọng lại tạo nên một vẻ thanh dịu lạ thường
Lúc này mặt trời còn chưa tỏa sáng hẳn, vậy mà nơi đây có thứ còn tỏa ra ánh sáng chói mắt hơn cả mặt trời
Trên đỉnh núi, có hai ông lão đang ngồi nghiền ngẫm luyện chân khí, một người màu xanh dịu mát, một người màu hồng phấn ấm áp. Nhìn qua có thể đoán được hai người này chẳng có gì giống nhau, nhưng điểm chung duy nhất của họ là .. đều bị hói đầu..!?
"Aiz.. Đã bao nhiêu năm rồi chúng ta chưa xuống núi nhỉ?"
Ông lão mang xiêm y hồng phấn thở dài hỏi
"Ừm... Ta cũng chẳng nhớ"
Người kia bị hỏi thì trưng ra bản mặt tươi cười lắc đầu đáp
"Aizzz.."
Lại một tiếng thở dài phát ra
"Hừ.. Tất cả đều tại sư huynh,nếu năm đó sư huynh không bỏ chúng ta lại thì bây giờ đâu đến nỗi"
"Tại ngươi a! Ngươi dụ dỗ ta nên mới lạc mất sư huynh!"
"Cái gì? Thiên,ngươi xem lại đi,ai bảo ngươi giới thiệu cho ta cơ chứ?"
Ông lão hồng y bực mình đáp
"Hàn,ngươi..."
'Xanh' lão được gọi là Thiên kia cũng tức giận không kém
"Hừ,sư huynh đến giờ còn không biết tung tích ra sao a"
Lục lão hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói
"Aa... Ai bảo chúng ta là 'Bộ Ba Huyền Thoại' cơ chứ? Bây giờ xuống núi chẳng may gặp bất trắc, lúc đó mà sử dụng võ công thì lộ hết!"
Hồng lão kia lại nhíu mày ,tay không tự chủ được siết chặt lại. 'Bộ Ba Huyền Thoại' bọn hắn, chỉ cần nhắc đến thôi thì chó mèo cũng phải bỏ chạy a..
Sư Huynh cùng hai người bọn hắn luôn giấu mặt dưới những chiếc mặt nạ, nhưng người đời chỉ cần thấy phong thái uy quyền của bọn hắn thôi thì ba cái danh hiệu 'Mỹ Nam Kinh Thành' đều thuộc về bọn hắn!
Giết người không chớp mắt, khí thế vương giả, phong thái uy quyền lẫy lừng như bọn hắn mà cuối cùng phải chịu chết già ở đây sao?
"Phải chăng có đồ nhi thì hay biết mấy,chúng ta có thể nhờ nó a"
Lão lục nhàn nhã uống trà, thần thái già nua có chút lơ mơ
Trời xanh hình như cũng thảm thương cho tình cảnh của bọn hắn nên đã một cước đá bay ai đó tới
'TÙM!'
Nước lạnh làm Liễu Giai Giai hoàn toàn thanh tỉnh, nhận thức được mình đang trong tình trạng nguy cấp thì chơi vơi kêu cứu
"Aaa.. Cứu a...Cứu người!! Ặc.."
Ông lão mang xiêm y màu lục nghe tiếng kêu cứu trực tiếp phi thân tới, để lại đệ đệ nhà mình đang chưa kịp tiêu hóa tình hình
Núi Sương Mù trăm năm không có người, nay lại có người dám bén mảng đến đây? Đã vậy còn hạ cánh ở ao cá của bọn hắn??
Thật kỳ lạ a!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện