[Dịch]Đệ Đệ Song Sinh Là Thái Tử - Sưu tầm

Chương 18 : Chuyện xưa nặng nề.

Người đăng: 

.
Liễm Tiêu và Dung Tắc xuất hiện, làm cho Ôn Lang có chút bất ngờ, nhưng vẫn không tỏ vẻ gì. Sau đó, bà ấy giống như viết cái gì đó, xé một cái rồi khẽ đưa tờ giấy đó đến chỗ Liễm Tiêu, dập dìu bay đến trước mặt nàng. Chiêu thức ấy, thật đúng là không đơn giản. Đến khi tờ giấy đó bay qua cũng không có khí gì sắc bén, nàng ta hẳn là đang ra hiệu Liễm Tiêu chụp lấy mà thôi. Nhưng Liễm Tiêu lại lạnh lùng liếc bà ấy một cái, vung tay lên, phất tờ giấy đó ra. "Đừng giả bộ, bà vốn không bị câm." Lúc này, Ôn Lang thật sự ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Liễm Tiêu một hồi, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: "Một đôi mắt thật khá, ánh mắt rất tinh! Không hổ là hậu nhân của công chúa Chiến Phượng!" Liễm Tiêu từng nói với Cẩm Y, trong cung không có ghi lại người này. Bởi vì ngay từ đầu bà ấy vốn không tiến cung, nên đương nhiên là không có ghi lại. Điểm này đã được Dung Tắc xác nhận. Nhưng Liễm Tiêu không thể đến hỏi Lam Diên hay là Phù Hương và Như ma ma về lai lịch người này, dù sao lúc bà ấy biến mất, nàng vẫn chỉ là một đứa trẻ. "Bà là người của nhà họ Kính?" "Không sai, xác thực mà nói, thần là người của công chúa Chiến Phượng. Năm đó, là công chúa đã cứu thần, lại đưa thần đi tập võ." Bà ấy nhìn nhìn Dung Tắc, lại nói tiếp, "Sau đó, 'Mặc kiếm' trong giang hồ lui về ở ẩn, chỉ còn Ôn Lang của nhà họ Kính. Kính nguyên soái và công chúa Chiến Phượng bảo vệ biên cương, mà thần thay bọn họ bảo vệ thiếu chủ và phu nhân, chính là ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu của người. Sau đó, lại theo mẫu thân của người trở về triều đình." Sau đó, Ôn Lang nhìn chăm chú vào Liễm Tiêu, khẽ cười, nói: "Còn muốn biết thêm gì nữa?" Liễm Tiêu vẫn chỉ lạnh lùng, chưa để lộ ra tâm tư gì. "Lúc trước là vì sao đột nhiên biến mất? Lại vì sao vẫn núp ở trong cung?" Nghe vậy, Ôn Lang lại nhìn nhìn Dung Tắc, hỏi: "Lại là Dung Tắc nói cho người biết sao?" Liễm Tiêu không trả lời, mà Dung Tắc vẫn luôn im lặng cũng nhịn không được nhíu mày. "Kỳ thực, thần vẫn biết, Dung Tắc đang điều tra thần. Lúc trước, đúng là có mang đến một chút phiền toái. Chỉ là, thực không may, thần không thể động tới hắn, bởi vì Lam Diên và Thanh Loan đều sẽ mất hứng. Khi đó, làm hại thần mất không ít tay chân làm việc." Lúc này, Liễm Tiêu mới bình tĩnh nói: "Những chuyện đã qua ta không quan tâm. Ta đến, chỉ muốn nói cho bà biết, đừng tiếp cận Cẩm Y, lại càng không được nói cho hắn bất kì chuyện gì hắn không nên biết." "Thần không rõ công chúa đang nói chuyện gì?" Ôn Lang chỉ không chút để ý đáp lại một câu. Nhưng Liễm Tiêu cũng không có ý định vòng vo với bà ấy, trực tiếp nói: "Ý của ta là không muốn bà nói cho Cẩm Y biết hắn không phải là con của phụ hoàng và mẫu hậu!" "Người biết? !" Sắc mặt Ôn Lang thoáng biến đổi, sau đó giống như nghĩ tới cái gì, lại nói, "Khó trách đêm qua khi nhìn thấy thần, phản ứng lại kỳ quái như vậy." Sau đó, bà ấy có chút trào phúng cười, nhìn Dung Tắc, nói: "Lại là ngươi nói? Xem ra ta vẫn là xem nhẹ ngươi, không nghĩ tới ngay cả chuyện đó ngươi cũng biết." Nhưng bà ấy đột nhiên ngẩn ra, nhìn chằm chằm Liễm Tiêu, ánh mắt có chút kinh dị, "Không đúng! Chuyện đó cho dù là Dung Tắc nói cho người, thì người cũng không thể biết mặt thần. Nhưng đêm qua người quả thật nhận ra thần, đúng không? Nhưng người không có khả năng từng gặp thần." Liễm Tiêu chỉ là hừ nhẹ một tiếng, nói: "Tại sao ta có thể nhận ra ngươi thì đó là chuyện của ta, có liên quan gì tới bà đâu chứ!" "Tiểu công chúa, người thật đúng là ngoài dự đoán của thần mà." Ôn Lang giống như thật sự rất vui vẻ, trong ánh mắt và giọng nói lộ ra sự sung sướng rất rõ ràng. Liễm Tiêu không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn bà ấy chằm chằm. Rồi sau đó Ôn Lang giống như hiểu được cái gì, gật gật đầu, nói: "Được, thần đồng ý với người!" Lời thoáng ngừng, "Nhưng mà... Công chúa theo thần học võ thì sao?" "Không cần!" Liễm Tiêu lại thực rõ ràng từ chối, "Dung Tắc có thể dạy ta." Nghe vậy, Ôn Lang hơi ngơ ngác, nhìn nhìn Dung Tắc, bỗng nhiên cười, nói: "Nếu công chúa học khinh công của Dung Tắc, lại phối hợp với độc thuật của thần thì dù cho là người có võ công đệ nhất thiên hạ cũng không thể làm khó dễ được người." Nói xong, bà ấy chỉ nhìn Liễm Tiêu, ánh mắt tự tin mà chắc chắc. Liễm Tiêu không nói gì, nhưng nàng không thể không thừa nhận, mình quả thật có rung động. Với thân phận của nàng thì khinh công và độc thuật này có ích hơn nhiều so với các loại kiếm thuật đao pháp linh tinh kia. Cho nên, nàng đón nhận ánh mắt Ôn Lang, im lặng một lát rồi nhẹ nhàng lộ ra một nụ cười mỉm, nói: "Được." Sau đó, lại không chút để ý hỏi, "Vậy... Cẩm Y rốt cuộc là con của ai?" Sắc mặt Ôn Lang thoáng trầm xuống, trả lời: "Nay điện hạ là hoàng tử, tương lai sẽ là thái tử, là hoàng đế. Đây là sự thật duy nhất." "Ngươi là người duy nhất biết thân phận thật sự của Cẩm Y?" Xác định rõ ràng điểm này với Ôn Lang, Liễm Tiêu cũng là vì đề phòng sơ sót. "Không sai." Liễm Tiêu bỗng nhiên cười, giọng điệu lại có chút lạnh lẽo, nói: "Vậy... Ngươi chết đi, không phải tốt nhất sao?" Lời này không làm cho Ôn Lang tức giận, mà ngược lại bà ấy lại nở nụ cười, nói: "Công chúa có cùng suy nghĩ với thần năm đó." Liễm Tiêu chỉ lẳng lặng chờ câu sau của bà ấy. "Thần cũng không phải giả bộ câm, trên thực tế, năm năm trước, giọng nói của thần mới vừa khôi phục lại. Khi đó thần trúng độc, tuy rằng cứu được mạng, nhưng lại câm." "Là do... Như ma ma sao?" Liễm Tiêu cũng không quá chắc chắn. "Làm sao có thể! Cho dù bà ấy muốn hại thần cũng không thể ngốc như vậy, lại đi dùng độc. Trên đời này, không ai có thể độc được thần." Liễm Tiêu bỗng nhiên ngẩn ra, lại nói: "Là tự ngươi? !" Ôn Lang nhìn nhìn Liễm Tiêu, lại nở nụ cười, gật gật đầu. "Vì..." Liễm Tiêu muốn hỏi vì sao, cuối cùng lại không hỏi. Vì sao? Lý do quá đơn giản, chỉ có khi bà ấy đã chết, thân thế của Cẩm Y mới có thể hoàn toàn bị chôn vùi. Thật sự không nghĩ tới, Ôn Lang này lại trung thành đến vậy. Nhưng người bà ấy trung thành, rốt cuộc là ai? "Nhưng khi đó, bị A Như phát hiện. Bà ấy uy hiếp thần, nói nếu thần không tự giải độc cho mình thì bà ấy sẽ đi tìm Lam Diên đến." Ôn Lang cười cười, lại nói, "Thực bất hạnh, sự uy hiếp này thần không thể mặc kệ được. Lúc đó, thần đã nghĩ, độc này thần hoàn toàn không nắm chắc có thể giải được. Nếu có thể giải được thật, vậy thì cho là ý trời đi. Sau đó, kết quả chính là thần thật sự vẫn còn sống, có lẽ là ông trời cảm thấy mạng của thần chưa tới lúc dứt." Liễm Tiêu cúi thấp đầu như có điều suy nghĩ. Có lẽ bí ẩn về thân thế của Cẩm Y được chôn dưới đáy lòng người này sẽ càng thêm an toàn hơn một chút. Nếu có người thứ hai biết được thì cái gọi là bí mật sẽ không còn là bí mật. "Vậy chiến dịch Mạc Bắc năm đó, bà có biết đã xảy ra chuyện gì không?" Trong điện Hoàng Cực, lúc cùng Cẩm Y nghe lén được cái gọi là chân tướng trong miệng Nguyên Thừa tướng rốt cuộc là có ý tứ gì. Hắn nhắc tới Mộ Duệ áy náy với Kính phu nhân lại là ý gì, hay chỉ là vì Kính nguyên soái chết trận? Nhưng ngoài Liễm Tiêu dự đoán là trong ánh mắt của Ôn Lang đột nhiên lóe ra tia lạnh lùng, sự hận thù sắc bén như vậy trực tiếp hiện rõ trên mặt, sát khí lạnh lẽo trong nháy mắt ép tới. Cũng trong nháy mắt, Dung Tắc chắn Liễm Tiêu ở sau người, nắm kiếm, vẻ mặt đề phòng. Chỉ là vẻn vẹn trong một lát đó, Ôn Lang liền thu lại sát khí, sắc mặt vẫn có chút lạnh nhạt như trước. "Không cần đề phòng như thế, ta không có khả năng làm hại công chúa." Lời này là bà ấy nói với Dung Tắc, nhưng hắn cũng không có nghe theo lời mà thả lỏng đề phòng. Sau đó, Ôn Lang nhẹ nhàng thở dài, nói: "Trên người công chúa chảy dòng máu của công chúa Chiến Phượng, làm sao ta có thể ra tay với hậu nhân của công chúa, cho dù... Cho dù cũng có..." Câu nói kế tiếp, bà ấy cũng không nói nữa, đột nhiên xoay người rời khỏi. Liễm Tiêu không ngừng suy đoán lời nói chưa hết kia, cho dù cũng có cái gì? Máu... Ngoài dòng máu của công chúa Chiến Phượng ra, nàng còn kế thừa, chính là dòng máu của hoàng tộc họ Mộ. Hơn nữa, nàng sẽ không tính sai, sát khí đó là hướng về phía nàng, hoặc là nói là hướng về phía... Hoàng tộc họ Mộ? Ôn Lang là vì chiến dịch Mạc Bắc mà hận hoàng tộc họ Mộ? Vì sao? Sự thật, sự thật của chiến dịch Mạc Bắc lại là cái gì? Liễm Tiêu bỗng nhiên nghĩ tới một từ, lòng mạnh trầm xuống, công cao chấn chủ! Hoàng đế thái tổ băng hà, tiên đế thế chỗ, công trạng xuất sắc của nhà họ Kính bỗng nhiên hiện ra, thế cân bằng bị phá vỡ. Chỉ sợ lúc ấy Kính nguyên soái và công chúa Chiến Phượng là vì tránh đi mũi nhọn mới rời khỏi triều đình, mà việc để con trai độc nhất và con gái ruột ở lại trong cung, chỉ sợ cũng là làm con tin hoặc là vì dẹp yên lòng nghi kỵ của đế vương. Đáp án đã vô cùng sống động. Tiên đế cũng không phải là người quá mức khoan dung độ lượng, lại có người như Nguyên Hồng Lâu ở bên cạnh, còn có Mộ Duệ áy náy với Kính phu nhân, lòng thù hận của Ôn Lang... Chỉ sợ, chiến dịch Mạc Bắc năm đó chính là một hồi... . . Trên đường trở lại uyển Tô Phương, Liễm Tiêu như có điều suy nghĩ đi chậm suốt cả quãng đường, mà Dung Tắc thì đi theo sau. "Dung đại nhân biết bao nhiêu về chiến dịch Mạc Bắc năm đó ?" Liễm Tiêu bỗng nhiên hỏi một câu như vậy. Dung Tắc thoáng im lặng một hồi mới trả lời: "Sau khi Hoàng Thượng thế chỗ không lâu liền che dấu tất cả tư liệu về chiến dịch Mạc Bắc. Cho nên những gì thần và công chúa biết được không khác gì nhau lắm." "Ngươi chưa từng đi thăm dò sao?" Dung Tắc giống như khẽ thở dài nói: "Hình như công chúa đã đánh giá vi thần quá cao, dù sao thần cũng chỉ là một người giang hồ lỗ mãng, những việc có thể làm chỉ là bồi dưỡng chút cấp dưới trung thành mà có khả năng thôi. Phạm vi thần có thể tra được, dù sao cũng có hạn." Trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ. "Dung đại nhân tự coi nhẹ mình quá mức rồi." Liễm Tiêu chỉ không chút để ý đáp lại. Nhưng mà lời Dung Tắc nói ngược lại cũng có chút đạo lý. Năm đó, hắn có thể phái người giám sát Ôn Lang, cuối cùng phát hiện chuyện các bà ấy tráo đổi trẻ con, lại hoàn toàn không thể nào tra ra thân thế của Cẩm Y, hắn có thể tra được Ôn Lang ẩn nấp ở trong cung, lại không biết lúc trước Ôn Lang biến mất như thế nào. Mà trận chiến ấy, dù sao cũng là chuyện của mười chín năm trước, lại bị cố ý che dấu đi, khó tìm dấu vết để lại. Quả thật, dù sao hắn vẫn không thích hợp ở chỗ này. Nhiều năm như vậy, nhìn phần kiêu ngạo vẫn như trước không mất đi đó liền biết, hắn vốn không thể bỏ được sự kiêu ngạo nên có của cái gọi là Ngân Sương kiếm khách kia, không muốn để cho hai tay lây dính dơ bẩn của thế giới này. Bằng không vào cung mười ba năm, lấy sự tin cậy của Mộ Duệ đối với hắn, lấy chức vị của hắn, nếu muốn đưa tay che trời cũng không phải việc khó. Cuối cùng Liễm Tiêu chỉ là không tiếng động thở dài, không hỏi thêm gì nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang