[Dịch]Đệ Đệ Song Sinh Là Thái Tử - Sưu tầm

Chương 16 : Thật thật giả giả

Người đăng: 

.
Có Dung Tắc nói rõ trước đó, cho nên Liễm Tiêu đối với những gì mình nhìn thấy cũng không ngoài ý muốn, đó là một gian nhà tù, hoặc cũng có thể nói là một phòng tra tấn. Người bị treo trên tường vết thương đầy mình, nhưng đầu rũ xuống nên không nhìn thấy mặt, chỉ là dường như có chút nhìn quen mắt. "Đó là ai?" Liễm Tiêu nghiêng đầu hỏi Dung Tắc. "Hẳn là công chúa đã từng gặp vị Lưu đại nhân này vài lần rồi chứ, chỉ là, với cái bộ dạng này của hắn bây giờ, cũng khó trách nhìn không ra." Liễm Tiêu thoáng nhíu mày, lại nghe Dung Tắc nói tiếp: "Lúc trước có điều tra một vụ án lớn, Hoàng Thượng muốn biết người phía sau màn là ai, trong khi đó vị Lưu đại nhân này là người biết được sự việc bên trong. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng vì ngại các phương diện quan hệ, không thể thẩm vấn công khai, nên vị Lưu đại nhân này đã bị đạo tặc bắt cóc đến nơi này." Dung Tắc chỉ đơn giản nói ra nguyên nhân, nhưng Liễm Tiêu nghe vào mặt mày lại nhăn càng sâu. "Chuyện đó thì có liên quan gì tới ta?" Giọng của nàng có chút lạnh, thực không thích cảm giác lúc này. Mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó rất đáng ghét giấu sau lưng mình, nhưng lại cảm thấy nhất định phải biết. "Kỳ thực, cũng không phải chỉ có mình vị Lưu đại nhân này là biết thông tin. Chẳng qua, trước đây khi Hoàng Thượng hỏi điện hạ Cẩm Y cảm thấy vị đại nhân này như thế nào thì điện hạ trả lời, làm người không tệ, làm quan lại không được. Tuy vậy, điện hạ vẫn có chút thưởng thức vị Lưu đại nhân này. Mà đây cũng thành bùa đòi mạng vị đại nhân này." "Dung Tắc! Rốt cuộc ngươi có ý gì, mau nói rõ ràng ra cho ta." Sắc mặt Liễm Tiêu dần dần trầm xuống, giọng nói cũng lộ ra sự tức giận. Lúc này, xuyên qua vách tường, trong căn phòng tra tấn bên kia mơ hồ truyền đến các loại giọng nói, đột nhiên xuất hiện một giọng làm cho Liễm Tiêu thoắt cái sợ ngây người. Giọng nói quen thuộc như vậy, cho dù mơ hồ không nghe được nội dung, nhưng nàng vẫn thập phần rõ ràng chủ nhân của giọng nói đó là ai. Chợt quay đầu, nàng nhìn chằm chằm Dung Tắc, hắn chỉ chậm rãi nói một câu: "Bên kia không nghe được tiếng bên đây, bên đây cũng chỉ có thể mơ hồ nghe được một ít bên kia." "Ta không muốn nghe ngươi nói mấy lời vô nghĩa này." Vẻ mặt Liễm Tiêu thập phần bình tĩnh, "Tại sao... Cẩm Nhi lại ở đây?" "Hoàng Thượng nói, làm đế vương phải đủ tàn nhẫn quyết đoán, không thể để tâm trạng cá nhân ảnh hưởng phán đoán. Cho nên việc điện hạ tới thẩm vấn Lưu đại nhân cũng không tính là chuyện bất ngờ gì." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Lời thoáng ngừng, Dung Tắc nhìn Liễm Tiêu, mới nói tiếp, "Kỳ thực, từ năm ngoái, điện hạ đã là chủ nhân của trang Quỳnh Nguyệt này." Tay Liễm Tiêu vịn trên tường khẽ run, nàng quay đầu xuyên qua lỗ thủng lại nhìn xem căn phòng đá đó. Bởi vì tầm nhìn nhỏ hẹp, vừa rồi bị chặn cũng không có nhìn thấy, lúc này, người xuất hiện ở trong mắt, tuy chỉ thấy một cái bóng lưng, nhưng làm sao nàng có thể nhận sai được. Kỳ thực, tất cả những chuyện này, Liễm Tiêu biết mình cũng có thể đủ hiểu được. Cái gọi là đế vương vô tình, Mộ Duệ chính là ví dụ điển hình nhất. Mà hắn lại tuyệt đối không muốn người thừa kế mình quá mức yếu đuối. Thế nhưng dùng cách thức như vậy để giáo dục một đứa nhỏ... Không, ở trong mắt hắn, có lẽ Cẩm Y chính là hoàng đế tương lai, cho tới bây giờ chưa từng là một đứa nhỏ. "Hoàng Thượng hy vọng người thừa kế phải là người có thể được mọi người khen một tiếng nhân hậu khoan dung, nhưng vẫn có đủ khí thế ngăn chặn bọn họ, trong lòng lại phải bình tĩnh mà lý trí, phải có được sự tàn nhẫn quyết đoán có thể tự chặt đứt cánh tay mình như một vị tráng sĩ." "Vậy nếu Cẩm Y không nghe lời thì sao, sẽ thế nào?" Liễm Tiêu nhẹ giọng hỏi. Nàng cũng không cho rằng Cẩm Y sẽ dễ dàng chịu bị người sắp đặt như vậy. "Rất đơn giản, không nghe lời, liền phạt." "Ta không nhìn thấy thương tích gì trên người hắn." Dung Tắc đột nhiên trầm mặc xuống trả lời: "Cách trừng phạt này không giống như những gì công chúa từng biết. Không có thương tích. Hoàng Thượng sẽ không để cho công chúa và Hoàng Hậu phát hiện, hắn biết hai người nhất định sẽ đau lòng. Có một loại thuốc, sau khi ăn vào cả người sẽ giống như bị kim đâm, đau đến muốn chết đi sống lại. Nhưng sẽ không lưu lại di chứng gì, trên người càng không có thương tích. Hơn nữa, vì phòng ngừa điện hạ chịu không nổi mà tự làm mình bị thương mà sẽ huyệt điểm hắn. Lúc người không thể động đậy được dù chỉ một chút, cái loại đau không có chỗ trút này gần như có thể bức người ta phát điên. Ít nhất, đã có không ít phạm nhân bị thuốc này làm cho điên rồi." Giọng điệu Dung Tắc vô cùng bình thản, nói rất nhẹ nhàng bâng quơ. Nhưng Liễm Tiêu nghe vào trong tai lại dần dần cứng đờ, cả người phát lạnh. Dung Tắc nhìn vào phòng tra tấn, còn nói: "Điện hạ chính là học được cách lớn lên ở trong hoàn cảnh như vậy. Cho dù trước mặt công chúa điện hạ vẫn có vài phần trẻ con, nhưng có vài thứ, đã sớm khắc vào máu thịt." Liễm Tiêu đột nhiên quay đầu nhìn chằm chằm Dung Tắc, giọng điệu khàn khàn trầm thấp, nói: "Dung đại nhân thật đúng là rất trung thành. Ngươi làm nhiều như vậy, chẳng qua là muốn bảo ta phải học cách chấp nhận số phận đúng không! Ta đã khuyên Cẩm Nhi từ bỏ học võ rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa!" Cuối cùng lúc chất vấn ra tiếng, trong mắt Liễm Tiêu đã mơ hồ lộ ra hận thù. Dung Tắc thản nhiên đối mặt với ánh mắt Liễm Tiêu, sắc mặt thoáng có chút đen tối. Sau một lát im lặng, đột nhiên quỳ một gối xuống, cúi đầu nói: "Dung Tắc muốn xin công chúa một chuyện." Đối với người vốn ngông nghênh lại đột nhiên hành động như thế, quả thật làm cho Liễm Tiêu hơi sửng sốt, cũng làm cho nàng bình tĩnh lại. Liều mạng nói với mình, người trước mắt này sẽ không hại bọn họ, có như vậy mới gắt gao đè ép nỗi hận ý đó xuống. "Mời nói." Dung Tắc ngẩng đầu nhìn Liễm Tiêu nói: "Điện hạ là lớn lên như vậy, cho nên mới chín tuổi đã cực kì trưởng thành sớm. Còn công chúa lớn lên trong sự sủng ái trọn vẹn của Đế hậu, nhưng lại càng thêm bình tĩnh hơn điện hạ. Thần từng nói, sẽ không tìm tòi nghiên cứu bất kì bí mật gì của công chúa, đương nhiên sẽ không nuốt lời." Đối với điểm này, Liễm Tiêu từ chối cho ý kiến. Nàng đã không định che giấu tâm trí của mình ở trước mặt hắn, nên đương nhiên là tin lời hắn nói. "Cho nên, khi thần cho rằng công chúa đã có đủ tâm trí để hiểu được mọi chuyện thì liền mang công chúa đến nơi này. Thần chỉ là hy vọng công chúa đồng ý một chuyện." Thoáng dừng lại, hắn mới nói: "Chấp nhận thân phận công chúa của mình, chấp nhận mọi thứ trong hoàng gia, nơi này, chính là tất cả của công chúa trong tương lai." Liễm Tiêu nhịn không được ngây ngốc. Kỳ thực nàng biết rất rõ, nàng vẫn luôn không hề xem mình là người của thế giới này. Thế giới của nàng rất nhỏ, ngoài Cẩm Y ra, cũng cũng chỉ có Lam Diên là có vẻ gần gũi hơn một chút. "Người có thể ảnh hưởng đến điện hạ nhất đó là công chúa, chỉ có công chúa yên tâm ở lại thì điện hạ mới có thể thật lòng nguyện ý kế thừa đế vị tương lai. Công chúa cũng rõ ràng hơn ai khác, điện hạ phải là hoàng đế tương lai, bằng không, công chúa và điện hạ, còn có Hoàng Hậu và dòng họ Kính, tất cả mọi người sẽ chạy không thoát một chữ chết." Những gì Dung Tắc nói, làm sao mà Liễm Tiêu lại không biết. Nhưng nàng cũng là thật sự không biết, chẳng lẽ mình thật sự vẫn luôn hy vọng rời khỏi chỗ này sao? Đúng vậy, hẳn là vậy, ở đây, thật sự không thể làm cho người ta thích được. Kiếp trước, giây phút cuối cùng đó, nàng thật mệt mỏi, thật sự muốn kết thúc tất cả mới lựa chọn đón nhận lưỡi hái tử thần, nhưng không đoán được, sau khi tỉnh dậy, lại là một cuộc chiến đấu mới đang chờ nàng. Dung Tắc đã đứng lên, mà Liễm Tiêu cũng lui trở lại bên cạnh bàn đá ngồi xuống. Cả phòng lặng im.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang