[Dịch]Đệ Đệ Song Sinh Là Thái Tử - Sưu tầm
Chương 15 : Chương 12.2
.
Nếu Dung Tắc đã giám sát người tên Ôn Lang kia từ lúc bà ta đi theo Lam Diên đến hoàng cung thì sau chuyện tráo đứa trẻ, đương nhiên càng thêm không thể thả lỏng, cho nên đáp án này kỳ thực là không cần nói cũng biết.
Dung Tắc gật gật đầu, chờ Liễm Tiêu nói ra điều thật sự muốn hỏi.
"Vậy Dung đại nhân chưa từng điều tra lý do bà ấy vẫn ở lại trong cung sao?"
"Đã từng tra... , nhưng không có manh mối. Nhiều năm như vậy, bà ấy không có bất kì hành động gì."
"Võ công của Ôn Lang so với Dung đại nhân như thế nào? Ngươi chưa từng nghĩ tới chuyện đích thân đi thử thăm dò sao?"
"Thẳng thắn mà nói, thần không dám."
Liễm Tiêu nhịn không được hơi sửng sốt.
"Mặc Kiếm Ôn Lang, kỳ thực bội kiếm của bà ấy tên là 'kiếm Huyết Tuyến', mũi kiếm dài nhỏ, toàn thân màu đen là bởi vì... Kiếm kia có tẩm kịch độc chạm vào máu là chết. Kiếm thuật của Mặc Kiếm Ôn Lang tất nhiên tinh diệu, nhưng chỗ đáng sợ không phải ở trong kiếm, mà là ở chỗ độc của bà ấy." tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Thoáng dừng, hắn lại nói tiếp, "Lúc trước lý do bà ấy đột nhiên biến mất cũng không tra được bất kì manh mối gì, chẳng qua, mấy năm nay, Như ma ma có đi qua uyển Hổ Phách gặp bà ấy, nhưng dường như chỉ là tới thăm hỏi mà thôi, cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt."
"Như ma ma biết bà ấy ở trong cung?" Như thế làm cho Liễm Tiêu yên lòng. Nếu Như ma ma đã yên tâm chuyện bà ấy ở lại trong cung thì như vậy chắc chắn sẽ không nguy hại đến Cẩm Y.
Dung Tắc gật gật đầu.
Im lặng một hồi, Liễm Tiêu mới chuyển đề tài, lại hỏi: "Ngày hôm qua lúc chúng ta ở các Ấm Ngưng nói chuyện, ngươi xác định không có bất kì kẻ nào tiếp cận, cũng như có thể nghe thấy chứ?"
Hơi chút trầm ngâm, Dung Tắc mới hỏi: "Công chúa lo lắng điện hạ nghe được?"
Liễm Tiêu gật gật đầu.
"Xin công chúa yên tâm, tuyệt đối không có khả năng." Dung Tắc trả lời vô cùng khẳng định.
"Vậy sao?" Liễm Tiêu như có chút suy nghĩ đáp lại, mới nói, "Vậy... Dung đại nhân, mời dẫn đường đi."
"Được." Dung Tắc đi đến bên cạnh nàng, cúi thấp đầu, nói một câu "Thất lễ." rồi liền nắm cánh tay Liễm Tiêu, vận khinh công, bay vút mà đi.
Qua một hồi, Liễm Tiêu đột nhiên mở miệng: "Về chuyện tập võ, liền theo như lời của Dung đại nhân, âm thầm dạy ta đi."
Dung Tắc thoáng ngẩn ra, liền đáp "Được".
"Còn có... Đừng để Cẩm Y biết."
"Được."
Dung Tắc mang theo nàng vẫn đi thẳng tới hướng đông, khi ra khỏi hoàng cung, Liễm Tiêu khẽ nhíu mày, nhưng cũng không hỏi gì nữa.
Sau đó tới khi cách ngoài thành của một tòa trang viên nào đó không xa, Dung Tắc mới ngừng lại.
"Nơi này là... trang Quỳnh Nguyệt?" Liễm Tiêu có chút kinh ngạc hỏi.
Quỳnh Nguyệt, là hoa Quỳnh dưới ánh trăng. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Hoa Quỳnh trắng như tuyết ngạo nghễ nở rộ dưới ánh trăng bạc, đẹp đến không thuộc nhân gian.
Trang Quỳnh Nguyệt là biệt uyển của hoàng gia. Liễm Tiêu đã từng theo Đế Hậu tới đây, lúc ấy ấn tượng quá mức khắc sâu, cho nên vừa liếc mắt liền nhận ra chỗ này.
Chỉ là, nàng không rõ Dung Tắc mang nàng đến nơi này rốt cuộc là có dụng ý gì.
"Kể từ lúc này trở đi, xin công chúa trăm ngàn đừng lên tiếng, chúng ta phải ẩn vào trong trang." Dung Tắc cũng không giải thích khó hiểu của nàng, chỉ dặn dò một câu như thế.
Nhìn nhìn hắn, tuy có nghi hoặc, nhưng Liễm Tiêu vẫn im lặng gật gật đầu.
"Hoa Quỳnh dưới ánh trăng..." Dung Tắc đột nhiên nhẹ giọng lẩm bẩm một câu, rồi sau đó hừ nhẹ một tiếng, mang theo ý trào phúng và một chút chán ghét.
Điều này làm cho Liễm Tiêu thật sự có chút kinh ngạc, chưa từng thấy Dung Tắc như vậy, biểu hiện ra chán ghét rõ ràng như thế. Dung Tắc trong ấn tượng, hẳn là dù có chán ghét như thế nào, cũng nhiều nhất chỉ có lạnh lùng liếc mắt một cái mà thôi.
Trang Quỳnh Nguyệt... Rốt cuộc ẩn dấu bí mật gì?
Trong khi tâm tư đang nghĩ ngợi, Dung Tắc đã phi thân mang theo nàng đến trong thôn trang, lúc này, Liễm Tiêu mới chính thức được thấy thân pháp quỷ mị của hắn. Lúc trước khi Mộ Duệ nói khinh công của hắn là tuyệt nhất thiên hạ cũng không có bao nhiêu cảm giác, tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n ở trong cung dù biết Dung Tắc là người có võ công tuyệt thế thì cũng chỉ là tên gọi mà thôi, nhưng đến lúc này nàng mới thật sự hiểu được, năm đó, Ngân Sương kiếm khách của giang hồ hẳn là đàn anh ngạo thị như thế nào.
Một kiếm quét ngang thiên hạ, tiếu ngạo giang hồ.
Có lẽ, vào hoàng cung này thật đã mai một hắn. Nhưmg hắn vẫn cam nguyện tự hủy hai cánh, tạm biệt quá khứ kiêu hùng, chỉ vì Mộ Duệ và Lam Diên từng gọi hắn một tiếng "Đại ca".
Trong ngày thường thấy khí thế của hắn nghiêm nghị, lạnh nhạt kiêu ngạo, thì ra chỉ là một người si có chấp niệm quá sâu.
Hơn nữa, lúc này thấy được võ công của Dung Tắc, mới thật sự tin tưởng lời hắn, đêm qua bọn họ nói chuyện không có bất kì kẻ nào nghe thấy.
Như vậy, biểu hiện của Cẩm Y hôm nay là vì sao?
.
Khi Dung Tắc dừng lại, Liễm Tiêu nhìn nhìn xung quanh, bọn họ núp sau bụi hoa, trong đình viện không có ai, nhưng Dung Tắc lại vẫn hoàn toàn đề phòng. Gần đây... Hẳn là có không ít ám vệ.
Ánh mắt của hắn chợt nhìn chằm chằm núi giả cách đó không xa, giống như đang chờ cái gì, tư thế chờ đợi.
Đột nhiên, cơ thể giống như một cơn gió, trong lúc sửng sốt, Liễm Tiêu liền phát hiện hai người đã ẩn vào bên trong núi giả.
Cả một đoạn đường, Dung Tắc đều là mang nàng theo, Liễm Tiêu thật tò mò, nếu là một mình thì khinh công của hắn còn có thể đạt tới trình độ nào nữa đây?
Dung Tắc dẫn Liễm Tiêu đi vào trong núi giả, ở bên ngoài nhìn như đơn giản, đi ở bên trong mới phát hiện đường nhỏ gấp khúc phức tạp. Mãi đến khi trước mặt bị một mặt tường ngăn chặn đường đi, Dung Tắc mới ngừng lại. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Ở bên tường sờ soạng một hồi, trước mắt liền đột nhiên xuất hiện một khe hở chỉ đủ từng người một đi qua.
Dung Tắc đi vào, Liễm Tiêu cũng rất nhanh đuổi kịp.
Đây cũng không phải là con đường gì, chỉ hai ba bước liền xuyên qua khe hở, xuất hiện ở trước mắt là một căn phòng đá rộng rãi.
Dung Tắc tùy tay gạt một cái ở bên tường, cái khe hở kia liền khép lại.
Trong phòng đá sắp xếp cực kì đơn giản, ở giữa chỉ có một bộ bàn ghế bằng đá. Nhưng làm Liễm Tiêu kinh ngạc lại là mấy chục chùm ánh sáng từ trên đỉnh phòng đá chiếu xuống, hơn nữa còn là ánh sáng mặt trời, chiếu rọi cả căn phòng đá vô cùng sáng sủa.
"Đến đây là ổn rồi, công chúa có gì muốn nói cứ việc mở miệng." Có lẽ là phát hiện Liễm Tiêu có điều không hiểu, Dung Tắc nói.
"Đã có ánh sáng chiếu vào, vậy trên đỉnh đó có lỗ hổng sao? Không có người ở bên ngoài xuyên qua lỗ hổng mà phát hiện căn phòng đá này sao? Lỗ hổng to như vậy..."
"Không thể. Cái này không phải là lỗ thẳng tắp, mà là lắp gương ở rất nhiều chỗ cua, dẫn ánh sáng đi vào, mới chiếu xuống căn phòng đá này."
Dung Tắc giải thích làm cho Liễm Tiêu nhịn không được giật mình. Là người hiện đại, đương nhiên nói một chút liền hiểu được nguyên lý mà hắn nói. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhưng người tạo ra căn phòng đá này, lại thật sự làm Liễm Tiêu dậy lòng bội phục.
Thu lại vẻ kinh ngạc, Liễm Tiêu mới trở lại chủ đề chính.
"Vậy bây giờ Dung đại nhân có thể nói cho ta biết ở đây có chuyện gì được không?"
Dung Tắc không lập tức trả lời, hắn đi đến một bên vách tường, nhẹ nhàng vỗ vỗ, sắc mặt có chút khuất tối, chậm rãi nói: "Phía sau bức tường này còn có một căn phòng đá, là một gian nhà tù, tất cả những chuyện không thể đặt ngoài ánh sáng đều được xử lý ở đây."
Liễm Tiêu chỉ thoáng nhíu mày. Nàng đương nhiên hiểu được cái gọi là chuyện không thể đặt ngoài ánh sáng là có ý tứ gì, nhưng chuyện này và mục đích Dung Tắc mang nàng đến đây lại có quan hệ gì?
Sau đó Dung Tắc giống như động đến cái gì, trên tường liền xuất hiện một cái lỗ.
"Công chúa tự mình xem đi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện