[Dịch]Đế Đạo Chí Tôn - Sưu tầm
Chương 3 : Tiểu Quế Tử
.
Trời chiều vô cùng tốt, chỉ tiếc gần hoàng hôn.
Thượng Quan Vũ kéo lê thân thể mỏi mệt đi về hướng bờ sông. Hắn quần áo tả tơi, so với tên ăn mày còn có chút không bằng. May mắn ngày thường sớm có chuẩn bị, ở chỗ này giấu một ít quần áo sạch sẽ.
"Tiểu Quế Tử, ngươi yên tâm, ta tắm rửa một chút lập tức tốt thôi!"
Tiểu Quế Tử là một đầu tiểu Ô Quy, ở nơi này từ nhỏ thần bí sống trong sông. Một người một quy là sáu năm trước gặp nhau.
Ngày đó, Thượng Quan Vũ bị hạ nhân trong phủ khi dễ. Thượng Quan Vũ mới sáu tuổi làm sao phản khán được, bị đánh toàn thân đầy thương tích. Hắn từ Thượng Quan phủ đi ra ngoài, đần độn đi tới bờ sông.
Thượng Quan Vũ lúc ấy trong bụng đói khát, dự định ngay tại đây tìm kiếm nguyên liệu, ở trong sông bắt được hai con cá liền đem nướng ăn. Cũng không cần đến gia vị, nướng chín thì tốt rồi.
Ngọn lửa dâng lên, Thượng Quan Vũ thấy củi gỗ quá ít, phải đi xa tìm. Không ngờ khi trỡ về nhìn thấy một cái tiểu Ô Quy, hơn nữa cái Ô Quy kia thế nhưng ở đây ăn cá nướng.
Lúc ấy hắn liền hung hăng dụi dụi con mắt, đây là cái gì quy? Quá khủng bố đi?
Không biết sao lại thế này, Thượng Quan Vũ có trí nhớ của kiếp trước, lại có thân thể đặc tính của đứa nhỏ sáu tuổi. Chính hắn cũng biết được, nhưng là hắn cũng không có để ý, những thứ này cũng không trọng yếu.
Thượng Quan Vũ chân bước, nhẹ nhàng tới gần tiểu Ô Quy ở nơi đó, "Ngươi cái kẻ trộm cá này, lần này bị ta bắt được đi?"
Thượng Quan Vũ đem tiểu Ô Quy bắt được trong tay, cẩn thận xem xét. Con Ô Quy này có mai màu thanh hoàng, mặt trên che kín hoa văn, cảm giác vô cùng huyền ảo.
Tiểu quy thận trọng vươn đầu vươn đầu, "Tiểu thí hài ngươi còn không buông bản quy ra? Không biết người dọa quy, muốn hù chết quy sao? Ngươi nếu đem quy vĩ đại nhất Thiên Huyền đại lục hù chết, có thể gánh vác nổi trách nhiệm không?"
Tiểu Ô Quy lải nhải nói xong, Thượng Quan Vũ đầy kinh ngạc nhìn con Ô Quy này. Lắc lắc đầu, hình như nghĩ tới chuyện đáng sợ gì, thoáng chốc đã đem con tiểu quy này ném ra ngoài.
"Khụ khụ, may mắn bản quy có vô địch thần xác, bằng không đã bị tiểu thí hài ngươi ném chết !"
Thượng Quan Vũ ngạc nhiên nhìn con Ô Quy này, "Ngươi không phải con Ô Quy sao? Làm sao có thể nói chuyện? Ngươi là yêu quái? Hay là thần thú?"
Hắn kiếp trước xem rất nhiều tiểu thuyết, không chỉ biết yêu quái có thể nói chuyện, thần thú cũng có thể nói chuyện rất tốt.
"Ngươi nghĩ cái gì đây? Bản quy trời sinh có thể nói chuyện, nghe nói bản quy là huyết mạch quy tốt nhất toàn bộ đại lục đấy!"
Thượng Quan Vũ cũng là gan lớn, ném xuống sợ hãi trong lòng, đi đến bên cạnh tiểu Ô Quy.
"Ngàn năm quy vạn năm quy, ngươi đã sống bao nhiêu năm?"
"Đừng nhìn ta thân hình cao lớn, kỳ thật mới còn nhỏ thôi!"
Thượng Quan Vũ cảm thấy đầu óc không đủ dùng, tựa lớn nhỏ cỡ nắm tay, cũng có thể kêu thân hình cao lớn?"Vậy ngươi là cái loại Ô Quy gì a?"
"Cái này ta biết, là đại nhân/ đại nghĩa/ đại từ/ đại bi/ đại đức/ đại uy/ túc trí/ đại dũng Thần quy!"
Được rồi, Thượng Quan Vũ phục cái đầu tiểu quy này rồi, rõ ràng là khoác loác, còn có thể nói lẽ thẳng khí hùng như vậy.
"Vậy Thần quy ngươi tên là gì?"
"Cái này. . . . . . ta không hiểu được, ta còn chưa có tên cho mình đây! Từ nhỏ bản quy liền một mình sinh tồn!"
Thượng Quan vũ thậm chí cảm nhận được ánh mắt của tiểu Ô Quy ảm đạm xuống, trên người hắn còn cảm nhận được một loại cô độc mà chỉ mỗi hắn có loại cô độc này.
"Chúng ta làm bằng hữu đi, ta cho ngươi cái tên được không?"
Tiểu Ô Quy lắc lắc đầu, "Không được, trừ phi ngươi về sau đều làm cá như vậy cho ta ăn, bằng không ta cũng không cần!"
"Không thành vấn đề, ta làm rất đơn giản, ngươi là tiểu quy, về sau gọi là Tiểu Quế Tử đi!" Thượng Quan Vũ là ác thuần túy, thú vị cho phép.
"Tiểu Quế Tử? Thật khó nghe, cái này giống như không thể hiện được bản quy độc nhất vô nhị?"
"Ngươi không biết sao? Tiểu Quế Tử là tâm phúc bên người Khang Hi Đại Đế, không nói Tiểu Quế Tử làm mưa làm gió lật mặt như cắt, không nói hắn có thể lấy bảy mỹ nữ xinh đẹp. Đã nói Khang Hi Đại Đế, từ xưa đến nay đệ nhất Đại Đế! Quá xưng với ngươi đi?"
Tiểu Ô Quy quơ quơ đầu, trong lòng tính toán. Căn cứ truyền thừa trí nhớ trong đầu, Đại Đế đều là nhân vật vô cùng phách tuyệt thiên địa. Khang Hi Đại Đế là ai hắn không biết, nhưng từ xưa đến nay đệ nhất Đại Đế tuyệt đối là quan cổ tuyệt kim(đứng nhất từ xưa, vô song đến nay).
"Được rồi, ta về sau kêu là Tiểu Quế Tử , lại làm mấy con cá cho ta ăn đi!"
Cứ như vậy, Thượng Quan Vũ cùng Tiểu Quế Tử dần hình thành tình bằng hữu trong lúc đó .
Trở lại thời điểm hiện tại.
Thượng Quan Vũ từ trong sông đi ra, mặc một kiện quần áo sạch sẽ. Nhìn đến Tiểu Quế Tử, trong lòng liền nhịn không được muốn cười.
Kiếp trước đặc biệt thích Vi Tiểu Bảo, không nghĩ hiện giờ Vi Tiểu Bảo thế nhưng thành tên một con Ô Quy, thật sự là thực xin lỗi Vi tước gia, Thượng Quan Vũ chỉ có thể hướng Vi tước gia nói: 'thật có lỗi'.
Hiện giờ nghĩ đến thật sự là buồn cười, Đại Đế chính là nhân vật đế cực cảnh, mọi thứ tồn tại khiếp sợ. Hết thảy sinh tử sinh linh đều dựa vào một ý niệm của Đại Đế, Khang Hi là lợi hại, chỉ là không có năng lực thiên tài ma phi này. Cũng chỉ vì lúc trước không rõ, mới có thể lời thề son sắt như vậy nói Khang Hi là từ xưa đến nay đệ nhất Đại Đế.
Tiểu Quế Tử sáu năm qua, thân thể vẫn không lớn thêm, cũng không biết ăn nhiều cá như vậy đã đi nơi nào. Cho tới bây giờ hắn đều muốn không thông, thân thể nhỏ như vậy lại có thể ăn hết hai con cá? Tương đương với một người một bữa ăn hai đầu ngưu, thử hỏi ai có thể nuốt xuống hết đây?
Lắc lắc đầu, cắt đứt những suy nghĩ này. Thượng Quan Vũ thuần thục cạo sạch vảy cá. Tẩy sạch nội tạng, sau đó nhóm lửa đặt lên trên nướng.
"Cho, đây là đồ gia vị!"
Trước kia Tiểu Quế Tử chưa ăn qua cá nướng, mới đầu ăn đã cảm thấy món ăn này vô cùng ngon. Về sau bỏ thêm đồ gia vị, lại càng thêm tiên trân, kế tiếp Thượng Quan Vũ ngay tại nơi này thả thật nhiều đồ gia vị.
Một người một quy đều chuyên chú nhìn chằm chằm cá nướng, một người là chuẩn bị ở thời gian thích hợp phóng gia vị, một quy là chuẩn bị ở thời gian thích hợp ăn cá.
Mùi thơm mê người chui vào trong lỗ mũi bọn họ, dẫn dụ muốn ăn. Bọn họ đều sâu sắc cảm thấy được đối phương là một đứa ăn hàng, cho nên. . . . . .
Một người một quy, không nói hai lời, trực tiếp ăn. Thượng Quan Vũ mỗi tay cầm một còn, Tiểu Quế Tử trực tiếp nhào vào trên người hai con cá.
"Ta nói, Tiểu Quế Tử ngươi như thế nào trời sinh sẽ biết nói chuyện? Ta xem rất nhiều sách cổ, không thấy loại thú nào trời sinh đã biết nói chuyện đâu!"
"Ta cũng không biết, dù sao trí nhớ của nhân loại vừa bắt đầu các ngươi sẽ nhận thức tiếng nói !"
Thượng Quan Vũ chính là lòng hiếu kỳ sai khiến hắn hỏi, hắn cũng biết hỏi tiểu quy mơ hồ này, nhất định là cái gì cũng hỏi không ra.
Từ việc không tầm thường này, đó có thể thấy được tiểu Ô Quy này tuyệt đối bất phàm. Nhưng chỉ là cảm thấy, dù sao tiểu Ô Quy này cũng không có chỗ nào lợi hại.
Bãn lĩnh lợi hại nhất của Tiểu Quế Tử chính là bắt cá. Hắn nói có thiên phú lóa mắt thần thông, có thể bắt cá trong khoảng thời gian ngắn không thể chạy trốn được. Hơn nữa bằng cặp móng vuốt nhỏ kia, có thể đem cá ném ra thật xa.
"Đúng rồi, ta cảm thấy rất nhanh có thể rời khỏi con sông này rồi, đến lúc đó ta muốn ta và Tiểu Vũ cùng nhau tung hoành thiên hạ!"
Thượng Quan Vũ đối với việc này cũng vui vẻ, Tiểu Quế Tử vẫn không thể rời khỏi con sông này. Không nghĩ tới qua một thời gian ngắn nữa lại có thể rời đi , đến lúc đó hắn có thể mỗi ngày mang theo Tiểu Quế Tử .
Một người một quy, ở chung đã sáu năm, tình cảm huynh đệ liền không nói. Hơn nữa đôi bên đều không có phụ mẫu, đồng thời lưu lạc thiên hạ, đương nhiên, Tiểu Quế Tử là quy.
"Tiểu Quế Tử, ta phải về nhà , ngươi cũng trở về đi thôi!"
"Uh, được, Tiểu Vũ ngươi trở về đi, ngày mai nhớ rõ đến nướng cá cho ta ăn là được rồi!"
Tiểu Quế Tử đi về phía Ngân Sắc Trường Hà, tốc độ này là nhanh như rùa à? Nếu cử hành rùa thỏ thi chạy mà con rùa đen là Tiểu Quế Tử, như vậy con thỏ cho dù không ngủ, cũng đừng hòng thắng được.
"Phốc"
Tiểu Quế Tử nhảy vào trong sông, "Đương nhiên, thịt nướng cũng được!"
Thượng Quan vũ nhìn nhìn phương hướng của Tiểu Quế Tử, quay đầu rời đi.
**********************Từ Hoán Vũ*********************
"Ai u, tiểu thiếu gia người đã về rồi? Người làm nô tài vội muốn chết!"
Thượng Quan Vũ rất xa đã nghe được âm thanh khó nghe này rồi, là chói tai như thế. Nhưng hắn biết, hạ nhân này tuyệt đối không phải lo cho hắn. Nghe thanh âm đủ biết là Lục Hoành, hạ nhân này thích nhất là khi dễ hắn.
Vội vả gọi hắn trở về như vậy, khẳng định là có rất nhiều việc nặng giao cho hắn làm. Bình thường Thượng Quan Vũ ngẫm lại phần ân tình của Thượng Quan Kinh Hồng, làm một ít liền làm một ít . Chỉ là Lục Hoành này vẫn thật quá phận, ỷ từ nhỏ cùng Thượng Quan Kinh Hồng lớn lên, thường xuyên làm ra đủ thứ chuyện xấu.
Quả nhiên, Thượng Quan Vũ vừa đi vào cửa, "Ngươi cũng biết đường trở về à? Còn có thiệt nhiều nước chưa gánh, củi chưa bổ đâu, nhanh lên đi làm đi! Bằng không buổi tối ngươi đừng hòng được ăn cơm!"
Thượng Quan Vũ xem như không thấy Lục Hoành, "Ta hôm nay mệt mỏi, ngươi tìm người khác làm đi, hoặc là chính ngươi làm cũng được!"
"Hắc. . . . . . Ngươi đúng thật là đem mình làm thiếu gia ? Ta bảo ngươi làm ngươi cũng nhanh làm đi, nếu không ngươi không được vào trong đâu!"
Thượng Quan Vũ thản nhiên nhìn Lục Hoành liếc mắt một cái, "Ngoan ngoãn làm con chó của Thượng Quan gia, xem cho rõ thân phận của mình, đừng tưởng rằng mình là cái đại nhân vật gì! Đưa ra cái thủ đoạn của mình cũng đừng với người nào đều khoa chân múa tay!" Thượng Quan Vũ tiếp tục hướng trong phủ mà đi, hoàn toàn không để ý tới hạ nhân này.
Rất nhiều hạ nhân khác nhìn, Lục Hoành nhất thời cảm thấy mất hết thể diện. Nếu hôm nay hắn ngay cả một đứa nhỏ mười hai tuổi cũng không trị được, vậy hắn về sau thực sự không có cách nào lăn lộn ở thành Phi Vũ.
"Đứng lại, tiểu tạp chủng này! Ngươi đừng nghĩ mình thật sự là người của Thượng Quan gia, ngươi chỉ là cái thứ tạp chủng mà thôi! Lúc trước lão gia là nhìn ngươi đáng thương mới thu nhận ngươi, đừng thực đem mình trở thành thiếu gia của Thượng Quan gia!"
Thượng Quan Vũ rốt cục xoay lại thân mình, cặp mắt vô tình lạnh như băng nhìn Lục Hoành, trong thanh âm lộ ra lửa giận ngập trời, "Có mấy lời chớ nói lung tung, nếu không chết như thế nào cũng không biết!"
Lục Hoành bị khí thế của Thượng Quan Vũ trấn trụ, nhất thời lui về phía sau một bước. Lúc kịp phản ứng, hé ra nét mặt già nua tức giận đến đỏ bừng, cái này thật sự là quá mất thể diện. Lục Hoành cảm thấy bốn phía lộ ra những ánh mắt khinh bỉ, đám hạ nhân xung quanh khẳng định đều đang khinh thường hắn.
"Hắc. . . . . . Ngươi từ nhỏ liền không ai muốn, không phải tạp chủng là cái gì? Ngươi chính là tạp chủng, ngươi không phải tạp chủng thì ai là tạp chủng? Nếu không lão gia tâm địa thiện lương, ta đã sớm làm thịt tên tiểu tạp chủng ngươi! Chỉ toàn lãng phí lương thực của Thượng Quan gia chúng ta, một chút việc cũng không làm, uổng công nuôi ngươi !"
Lục Hoành một hồi chửi rủa thậm tệ, phát tiết bất mãn trong lòng. Thượng Quan Vũ không thể tu luyện, ở Thượng Quan gia mọi người đều biết. Hắn một người quân nhân xuất thân trong quân ngũ, làm sao có thể sợ một cái đứa nhỏ như vậy chứ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện