[Dịch]Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã - Sưu tầm
Chương 52 : Chương 52
.
Gió thổi vù vù bên tai, ánh sáng trên đỉnh đầu càng lúc càng mờ nhạt, cho đến khi trở thành một chấm tròn rồi biến mất. Rơi vào tình huống này, không biết cô có nên hô to một tiếng: Ta sẽ còn trở lại!!! cho nó hợp tình hợp cảnh không?
Trả lời cô chỉ có tiếng gió rít gào, mới vừa rồi cô còn đang ngồi chung với Diệp Thiệu trên giường dùng bữa, mà bây giờ cô tựa như chim sẻ bị bắn trúng rơi xuống giữa không trung, còn không biết sẽ rơi biết bao lâu nữa.
Thời gian rơi xuống quá dài khiến cô không khỏi nhàm chán miên man suy nghĩ, bởi vì có rất nhiều sách võ hiệp đều đề cập tới việc nhân vật chính gặp phải tình huống này, rơi tới một thế giới kỳ lạ, ở trong núi 1 ngày bằng nhân gian 10 năm. Nếu cô may mắn có thể trở ra, gặp lại Diệp Thiệu, không biết có phải hắn đã bạc đầu, bắt đầu già đi, hiền lành vẫy vẫy tay với cô: “A Ngạn, tới, nhìn ngoại tôn của ta đi, ha ha.”
Cô bị chính những suy nghĩ của mình chọc cho buồn phiền, vội vàng xóa bỏ hình ảnh trong đầu.
“Tùm”, trong lúc cô đang tưởng tượng tới cảnh mình chết đói trong quá trình rơi xuống thì một tiếng vang thật lớn nổ ra cho cô biết cô rốt cuộc cũng “chạm đất”, đã thế còn an toàn “chạm đất” mà không hề tổn thương một chút nào!
Bởi vì cô rơi vào trong một đầm nước, tốc độ cô rơi xuống nhanh như vậy mà còn chưa chạm tới được đáy nước có thể thấy đầm nước này sâu đến nhường nào. Tuy rằng không bị thương, nhưng rơi thẳng vào trong nước, phản lực vẫn khiến cho cô cong người lại cố kìm nén cảm giác khó chịu trong dạ dày. Một lát sau, cô nhìn ngó xung quanh, giống như phía trên, nơi này cũng tối om không nhìn thấy nổi năm ngón tay. Thử sờ xung quanh xem, cái gì cũng không sờ thấy. Đầm nước rộng lớn yên tĩnh này chẳng khác nào đầm nước chết, chầm chậm bơi một vòng, sau khi chắc chắn nơi này chỉ có một con cá là cô, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía thượng nguồn đầm nước.
Chỗ đó vốn cũng tối om không chút ánh sáng, nhưng ngay vào khoảnh khắc cô ngẩng đầu lên, mặt nước loáng một cái sáng lên. Ban đầu chỉ là một tia sáng nho nhỏ, sau tựa như cái bình được mở ra, ánh lửa lờ mờ chiếu sáng đầm nước.
Cô chần chừ ở dưới nước, có chút sợ hãi. Bởi vì cô không biết lên bên trên mặt nước sẽ xảy ra chuyện gì, níu chặt cái đuôi, do dự một lát cuối cùng cô vẫn lựa chọn bơi về phía trước. Đâu thể nào ẩn thân nơi đáy nước cả đời được, đợi đến khi Diệp Thiệu tìm thấy cô nói không chừng cô đã ngâm nước tới phồng lên, thành con cá nóc. Cá nóc không những ăn không ngon mà còn xấu xí nữa, chiếu theo cái miệng độc của hắn, nhất định sẽ châm biếm cô tới sống không bằng chết.
Sau khi đã phòng bị xong, cô gom hết dũng khí chui lên khỏi mặt nước, nhỡ có cái gì tập kích cô, cô sẽ dùng tên băng ghim nó thành xâu mứt quả! Chờ tới khi cô dè dặt ngoi đôi mắt lên thì lại chẳng thấy người nào. Chỉ là một chuỗi đèn lồng im lặng tỏa sáng kéo dài tựa như không có điểm dừng.
Mùi hương kỳ dị nồng đượm trôi nổi trong không trung, mùi hương của nó rất đặc biệt mà cũng rất thơm, nhưng không biết vì sao ngửi thấy mùi này dịch vị trong dạ dày cô trào lên, chỉ biết bịt chặt mồm tránh cơn buồn nôn. Nôn khan nửa ngày rốt cuộc cô cũng có hơi chút thích ứng với thứ mùi này, cô cũng thấy rõ nơi mình đang ở là một động huyệt dưới đất rất lớn.
Nhìn kỹ càng hơn, thay vì nói là động huyệt dưới đất, không bằng nói đây là một tòa địa cung. Dấu vết người làm ra quá rõ rệt, nhưng cũng có những phần được thiên nhiên điểm tô thêm, vì dụ như đầm nước cô đang ngâm đây. Đèn đuốc chiếu xuống mặt đầm nước xanh lam, cô tựa như có cảm ứng vốc nước lên nếm, là nước biển…
Đầm nước này vậy mà lại thông với biển cả?! Dường như để chứng minh suy đoán của cô, cô nhanh chóng thấy được ở cách đó không xa có một dòng chảy cong ngoằn ngoèo đang không ngừng đổ vào đầm nước. Cho nên cô giật mình, bởi vì đế đô cách Đông hải xa vạn dặm, vùng biển gần nó nhất cũng là Tây Cương cách quá trăm dặm.
Nước biển này từ đâu mà tới cô không rõ ràng lắm, giờ cô chỉ muốn biết kẻ bắt cô đâu, vì sao lại muốn bắt cô? Cô giật giật khóe miệng, chắc không xui xẻo tới mức cô đang ngồi yên lành trên giường thì giường sụp chứ …
Chầm chậm bơi tới bên bờ, cô nhướn người lên cố gắng nhìn ra tứ phía, dường như trong không gian ngoại trừ chuỗi đèn lồng chiếu sáng đường hành lang kia thì không có gì cả, mà càng tới gần những cái đèn kia, mùi hương kỳ dị càng thêm nồng đậm khiến cô bị hun tới phải chui lại vào trong nước. Lúc này cô rốt cuộc có thể xác định, đây căn bản không phải mùi thơm gì, đó là mùi thối, mùi thơm nồng đượm kia là để che giấu mùi thối của xác chết phân hủy. Cô vì phát hiện của mình không rét mà run, thậm chí ngay cả nước biển xung quanh cũng khiến cho cô nảy sinh những suy tưởng không lấy làm tốt lành.
“Yên tâm, nước biển đó đều sạch sẽ, không phải là máu người cá các ngươi.” Giọng nói dường như đã từng quen biết vọng ra từ nơi âm u sau lưng.
Cô sợ tới mức từng cái vẩy cá đều dựng đứng lên, quay vèo người một cái sát vào thạch bích bên hồ, đề phòng nhìn lại.
Kết quả giữa hồ nước cô lại nhìn thấy một đài cao vuông vức, trên đài cao có đặt một long ỷ cực kỳ tráng lệ, người nói chuyện đang đứng bên cạnh long ỷ, trường bào màu đen, khuôn mặt không có huyết sắc, gã là … trong đầu cô lập tức hiện ra một cái tên “Giám chính Khâm Thiên Giám”!
Rất nhanh sau đó cô lại phát hiện ra trên lỏng ỷ bên cạnh gã còn có một người, nói là người thực ra là cô đã bất đắc dĩ nâng kẻ đó lên lắm rồi. Trên long ỷ không biết là người còn sống hay chết, trong lòng cô cho rằng đó là người chết, bởi vì người đó khô cằn, hoàn toàn giống như xác ướp chỉ còn trơ mỗi da thôi.
Nhưng suy nghĩ đó của cô lập tức bị phủ định, bởi vì “xác ướp” kia cử động, tuy rằng cử động không rõ ràng nhưng cô vẫn nhìn thấy kẻ đó động đậy, trong cổ họng vang lên vài âm thanh, tựa như tiếng thanh gỗ ma sát vào nhau nghe chói tai mà lại đứt quãng: “ Nha đầu Vân gia, tới rồi à.”
Cô thoáng sửng sốt, bởi vì những người gọi cô thế này rất ít, một là lão Tề vương mà cô tận mắt chứng kiến ông đã nhập thổ vi an, một người khác chính là tiên đế đã băng hà. Trên đời này, có thể gọi là “tiên đế” chỉ có duy nhất một người, đó chính là phụ thân Mục thiên tử đương nhiệm.
Nhưng không phải ông ấy đã mất từ nhiều năm trước sao?
Cô mờ mịt muốn tìm trên khuôn mặt dường như chỉ còn trơ lại những xương kia lần ra dấu vết, gã giám chính Khâm Thiên Giám đứng trên đài chợt mở miệng: “Vị này chính là thái thượng hoàng.”
Trong miệng gã nói là thái thượng hoàng, không phải tiên đế, nghĩa là Mục thiên tử tiền nhiệm không hề băng hà?!!!
Cô chết mất, đã không chết vậy ông ta còn giả chết làm gì, đùa con mình chơi sao? Giả chết thì cứ giả chết đi, bắt cô tới làm gì, chọc cô chơi sao?
“Liễu Tương, ngươi, nói cho con bé.” Tiên đế, không, thái thượng hoàng nói xong một câu này dường như đã hao tổn rất nhiều khí lực mà ông ta có, đầu ngả sang bên cạnh, dường như đã thiếp đi.
Cô lờ mờ nhận ra mục đích giả chết của vị hoàng đế bệ hạ kia, không đề phòng Liễu Tương đã bước trên mặt nước tới trước người cô, vóc người cao thẳng của gã cúi xuống nhìn cô, chẳng khác nào một vị thần cao cao tại thượng nhìn con kiến dưới chân mình. Diệp Thiệu cũng thích cái kiểu cao ngạo nhìn xuống cô như vậy, nhưng hai người hoàn toàn khác nhau, Diệp Thiệu nhìn cô như vậy chỉ là khi hắn muốn trắng trợn châm chọc cô.
Còn gã Liễu Tương này, bản năng nói cho cô biết, mục đích của hắn dường như là muốn lột da rút xương cô, làm thành một hàng đèn Trường sinh phía sau kia…
Đèn Trường sinh, còn gọi là đèn chong (thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật), thiêu đốt ngàn năm không tắt, bởi vì bên trong đều là mỡ lấy từ người cá ra.
Tông Sở từng đề cập tới: “Cả người người cá đều là bảo vật, máu thịt có thể giúp trường sinh bất lão, mỡ ngàn năm bất diệt, rơi lệ thành châu ngọc vô giá, vảy đúc thành giáp đao thương bất nhập cũng có thể làm thành kim y bảo vệ xác chết vĩnh viễn không phân hủy, ngay cả xương cốt cũng có thể luyện thành đan dược giúp cho dung nhan người uống rạng rỡ.”
Liễu Tương khẽ khàng chớp mắt, cô run lên lùi về phía sau, ấy vậy mà phía sau chính là vách đá, không thể lùi được nữa.
Ánh mắt gã hờ hững lạnh nhạt, nói chuyện thì giống như trẻ con ngây thơ không rành thế sự, gã cứ thế nghiêm túc nói từng chữ một: “Ngươi không phải sợ, ta … sẽ không để ngươi phải chết thê thảm đâu.”
Cô: “…”
Cô chết mất, gã thế mà còn không biết an ủi người khác hơn cả Diệp Thiệu! Chắc từ nhỏ môn ngữ văn của các ngươi đều không đạt yêu cầu hết phải không! Chết thì chết rồi, có thê thảm không còn quan trọng nữa sao! Có phải ngươi còn muốn tốt bụng giải thích thêm cho cô: “Thân mến, ta đã chuẩn bị cho ngươi son phấn tốt nhất, cam đoan ngươi có chết cũng được trang điểm đẹp đẽ. Nhớ phải khen ta đấy, thân!”
Vỗ mạnh vào nước, nước ngưng tụ lại thành mũi tên bắn ra nhanh như chớp. Vẻ mặt gã thoáng chút kinh ngạc, đương nhiên không thể tránh khỏi.
Nhưng cmn là … gã hoàn toàn không có ý tránh né.
Mặt cô đen sì nhìn theo trùng trùng mũi tên nước còn chưa lại gần người gã đã bị vỡ thành bọt nước rơi ào xuống.
Một kế không thành cô lại tiếp kế khác, chỉ thấy sóng nước dập dềnh, chỉ trong khoảnh khắc đã đóng băng hết thảy, toàn bộ mặt nước xanh thẳm ngoại trừ cô ra đều ngưng kết thành mặt băng trắng bóng, bao gồm cả Liễu Tương đang đứng trên mặt nước.
Hắn ngẩn ra, ngơ ngác nhìn hai chân bị đông lại, cô mới thở phào được nửa hơi, đã thấy hắn nhíu mi một cái mà chỉ trong thoáng chốc băng hầu như tan sạch.
Cô: “…”
Tông Sở, ngươi là đồ lừa đảo! Cái gì mà đạo sĩ trên đất liền đều CMN là tên lừa đảo bịp bợm mạo danh?!
Vẻ mặt Liễu Tương từ nghi hoặc biến thành rõ ràng, hắn như có điều suy nghĩ nói: “Ngươi là muốn luyện vu thuật thêm cho vững sao?” Cô im lặng, hắn nhìn cô đầy nghi hoặc, cả mặt đều là nét ngây thơ trong sáng: “Chết là cái chắc rồi, luyện vu thuật còn quan trọng gì nữa sao.”
Má ơi, vì sao trên thế giới này nơi nơi đều là đồ thần kinh vậy! Đã vậy mỗi một gã đều được trang bị kỹ năng “Một kích tất sát” chứ?
Cô chưa từ bỏ ý định, còn muốn thử tranh thủ quyền sinh tồn cho bản thân một chút, con đường hành lang chợt vang lên tiếng bước chân quy luật cùng với tiếng vật nặng bị kéo lê dưới đất.
Liễu Tương ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Đừng luyện nữa, bạn của ngươi tới.”
Luyện cái đầu mẹ ngươi! Trong lòng cô không nén nổi căm giận mắng. Hả? Hắn nói cái gì, cô không khỏi bắt đầu khẩn trương.
Không thể nào! Là Diệp Thiệu bị bắt hay là Tông Sở bị bắt?! Có lẽ nào lại là thỏ biển mới quen biết không lâu?! Cũng có thể là Lương thái sư ở tại Kinh quốc xa xôi?!
Ngươi hỏi cô vì sao không nghĩ tới Bạch Khải, ặc, một thì cậu ta với cô giờ đều là tứ cố vô thân, hai là bắt đồ ngốc như cậu ta tới để làm gì, tấu hài cho thái thượng hoàng sao?
Cô khẩn trương quay đầu lại, sợ sẽ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc…
“Nơi này … là đâu?” Từ phía đối diện vang lên tiếng Bạch Khải dường như còn chưa tỉnh ngủ, cả đôi mắt mở to mê mang của cậu ta nữa, vừa đối mặt với cô, chỉ nháy mắt đã thanh tỉnh gọi: “A Ngạn!!!”
Cô: “…”
Bạch Khải bị trói lại ra sức giãy dụa: “Đây là đâu?! A Ngạn, cậu cũng bị bắt tới sao!” Ánh mắt của cậu ta rơi trên người Liễu Tương đang đứng giữa đầm nước, sửng sốt, thoáng sau đó ánh mắt cậu ta lại chuyển tới trên đài cao, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch ngay lập tức, khóc ròng như khóc tang: “Huhuhu! Thảo nào mà lại bắt ta! Ta vẫn còn là đồng nam mà, đây chắc chắn là hiến tế đồng nam đồng nữ rồi!”
Cô: “…”
Diệp Thiệu đâu, cô chưa bao giờ khát vọng nhìn thấy Diệp Thiệu tới thế, giữa bao nhiêu kẻ thần kinh hắn là cỡ nào bình thường …
Dường như Liễu Tương có thể hiểu thấu chờ mong của cô, chỉ một lời đã chọc thủng hy vọng của cô: “Không cần suy nghĩ, Diệp Thiệu sẽ không phát hiện ra việc ngươi đã biến mất đâu.”
~
Lion: Boss phản diện có tính cách ngây thơ trong sáng.
Mình còn thích bạn Liễu giám chính này hơn cả bạn cá bành bèo và Diệp cầm thú mất. =))))
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện